Chương 8

“Cậu kỳ lạ quá, theo lý mà nói thì không phải chứ?” Hà Trạch Dương hút một điếu thuốc ở đầu bên kia điện thoại, nhưng giọng điệu có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Bồ Anh Dịch lúc này đang ngồi trước cửa sổ lộng gió nhà mình đau buồn ôm gối hình heo con, cầm điện thoại hết sức tủi thân: “Cậu biết không, hôm qua bộ ngực của cô kia to như quả dừa! Thật sự to như quả dừa vậy đó, mặc dù mặt đã thẩm mỹ một chút, nhưng dù sao cũng coi như qua được, người ta vừa hôn vừa sờ tôi, đm tôi lại mềm như chó luôn!”

Ai có thể hiểu nỗi đau của cậu?

“Phụt…” Hà Trạch Dương không nhịn được cười một tiếng, lại lập tức ho khan vài cái mang tính chiến thuật, mới khoan thai mở miệng: “Tôi nói này người anh em, cậu có từng nghĩ… thật sự sẽ làm với đàn ông một lần không?”

Sau khi Bồ Anh Dịch trầm lặng một cách kỳ lạ một lúc lâu, thăm dò mở miệng nói: “Vậy hay là, hai chúng ta thử một chút đi?”

“Không được!” Hà Trạch Dương trực tiếp tỏ ý không được.

“Là anh em, cậu đến làm tôi đi!” Bồ Anh Dịch phấn chấn nói.

“Không, tôi chỉ hưởng thụ, không muốn bán sức, eo tôi không tốt.” Hà Trạch Dương dứt khoát không cầu tiến: “Trừ khi cậu là 1, nếu không làm không được.”

“Không có tiền đồ.” Bồ Anh Dịch hít mũi: “Không đùa cậu nữa.”

“Anh em, tôi cảm thấy, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, bệnh này của cậu là vì Cố Ưng gì đó mà gây nên, không bằng cậu trực tiếp làm với người ta một lần, không chừng cậu sẽ tốt lên đấy!” Hà Trạch Dương bày mưu tính kế: “Không phải cậu nói vóc người anh ta rất tuyệt sao, làm một chút cũng không thiệt thòi mà.”

“Nhưng, thưởng cuối năm nay của tôi vẫn là trông cậy vào công ty người ta và công ty chúng tôi thuận lợi ký kết hợp đồng nữa, lúc mấu chốt này đi làm với ông chủ người ta, ngộ nhỡ có gì bất trắc, tôi chịu không nổi đâu?” Bồ Anh Dịch bĩu môi.

“Cậu đừng ngại mạnh dạn một chút, người anh em.” Hà Trạch Dương tiện tay ném đầu mẩu thuốc trong tay vào trong gạt tàn thuốc, xúi giục nói: “Nắm được ông chủ, trở thành bà chủ, từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc không hổ thẹn!”

“Bộ sướиɠ lắm sao?” Bồ Anh Dịch có chút ngại ngùng, dẫu sao đề tài này với cậu mà nói cũng thuộc về điểm mù kiến thức: “Hmm, làm… với đàn ông, có sướиɠ không?”

“Nhảm nhí.” Hà Trạch Dương cắn môi, như đang nhớ lại: “Cái sướиɠ đó nói thế nào nhỉ? Chính là khi cậu làm phụ nữ, chỉ có bốn năm giây bắn tinh đó là sướиɠ, nhưng lúc cậu bị đàn ông làm, kiểu lêи đỉиɦ đạt được hoàn toàn không giống với khi làm với phụ nữ, loại kɧoáı ©ảʍ đó là liên tục không dứt, sướиɠ bay lên trời…”

Nghe thấy lời của Hà Trạch Dương, Bồ Anh Dịch cảm thấy trong lòng ngứa ngáy kỳ lạ, thật sự sướиɠ như vậy? Vậy hình như… cũng không phải là không được nha.

Bồ Anh Dịch cúp điện thoại, quyết định tạm thời học bù, đầu tiên là tìm vài bộ phim trên trang web sεメ, sau khi tải xuống trên điện thoại, mò vào chăn.

Tối nay, Bồ Anh Dịch đã mở ra cánh cổng của thế giới mới.

Hóa ra làʍ t̠ìиɦ, cũng có thể là hai người đàn ông.

Hai người đàn ông trong điện thoại làm đến mặt đỏ tía tai, Bồ Anh Dịch ngoài điện thoại cũng xem đến hoang mang.

Hình như, thật sự có vẻ rất sướиɠ.

Nhưng, hoa cúc nhỏ bé, thật sự có thể nhét vào dươиɠ ѵậŧ to như vậy sao?

Huống chi, nếu… nếu là dươиɠ ѵậŧ của Cố Ưng, chẳng phải là càng…

Cậu cứ dán mắt vào màn hình như vậy mà mặc sức tưởng tượng một trận, nhưng bỗng nhiên điện thoại nhảy ra tin nhắn, dọa Bồ Anh Dịch suýt nữa hụt hơi, tạm dừng phim rồi thoát ra.

Là yêu cầu kết bạn, ảnh đại diện là một con chó chăn cừu Đức nhỏ, chú thích thông tin: Cố Ưng.

Bồ Anh Dịch ngơ ngác nhìn chằm chằm thông tin này hồi lâu, đột nhiên nhịp tim rối loạn.

Vừa rồi bản thân còn đang tưởng tượng bị Cố Ưng đè trên giường làm, bây giờ đã nhận được lời mời kết bạn của đối phương, nghĩa là gì? Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp ư?

Không, Bồ Anh Dịch chậm rãi cong khóe miệng: Mẹ nó đây chính là tâm ý tương thông, hoa cúc của ông đây đến lúc nở rồi!