Chương 10

Lâu Chúc ngồi xổm bên người y, khẽ cười: “Sư tôn thích là được.” Không uổng công hắn chạy đi chạy lại bôn ba hơn nửa canh giờ.

Thẩm Ngôn Thúc tiếp tục ăn thêm miếng nữa, ăn đến chỉ một nửa, thì phát hiện Lâu Chúc từ nãy tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm mình ăn, vì thế quay đầu lại hỏi: “Ngươi cũng muốn ăn à?” Nói xong, y mới chợt nhớ ra Lâu Chúc vẫn chưa ăn tối.

Lâu Chúc đang định lắc đầu, thì Thẩm Ngôn Thúc đã đem nửa con cá còn lại kia cho hắn, “Cho ngươi.”

Lâu Chúc ngước mắt nhìn Thẩm Ngôn Thúc, liền đổi ý.

Hắn duỗi tay nắm lấy nắm lấy cổ tay trắng nõn của Thẩm Ngôn Thúc, kéo về phía trước, để cho thịt cá đến bên sát miệng hắn, ngay sau đó liền cắn xuống.

Tim hắn đập rất nhanh, bất an nhìn phía Thẩm Ngôn Thúc, sợ đối phương lạnh lùng ném tay hắn ra. Nhưng hiển nhiên hắn lo lắng dư thừa rồi, Thẩm Ngôn Thúc hoàn toàn xem nhẹ việc đồ đệ đang nắm lấy cổ tay mình, cũng không để ý tới việc mình đang cho đồ đệ ăn cá.

Y chỉ là nhìn chằm chằm Lâu Chúc, biểu tình lộ ra vài phần khó hiểu.

Thẩm Ngôn Thúc: “Cá nóng lắm sao, vậy sao ngươi lại đỏ mặt?”

Lâu Chúc nghẹn một cục, hàm hồ nói: “······ Có chút nóng.” Bất quá không phải thịt cá nóng, mà là tâm nóng.

*Quê ~~quê~~

Thẩm Ngôn Thúc cảm thấy mình ăn bình thường mà, bây giờ phải nói là nguội mới đúng chứ, sao lại nóng được, nhưng Lâu Chúc lại nói như vậy, y cũng không hề nghi ngờ, liền nói: “Muốn ta giúp ngươi thổi không?.”

Lâu Chúc cơ thể cứng đờ, nửa ngày ách tiếng nói, mang theo cảm giác thụ sủng nhược kinh, “Không cần đâu, sư tôn.”

Ra ngoài rèn luyện, mọi người cũng không để ý nhiều, buổi tối có thể ngủ trên cây, hoặc trực tiếp nằm xuống đất cũng được.

Lâu Chúc tìm mấy viên đá lạnh, dùng kiếm cắt gọt gọn g, xếp chồng lên nhau, chợt không biết ở đâu tìm được cỏ khô mềm mại đặt lên trên, cuối cùng cởi lớp áo ngoài đặt ở trên cùng.

“Sư tôn, có chút đơn sơ, người tạm chấp nhận dùng một đêm vậy.” Trong rừng có rất nhiều côn trùng, Lâu Chúc thuận tay thiết lập ở xung quanh một cái kết giới.

Thẩm Ngôn Thúc khẽ ừ một tiếng, chợt hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Lâu Chúc: “Đêm nay đến phiên ta gác đêm.”

Thẩm Ngôn Thúc trầm ngâm một lúc , rồi đem cái áo của Lâu Chúc đặt ở trên cùng xách lên, “Mặc vào đi, ta cùng ngươi gác đêm.”

Lâu Chúc ngẩn ra, trong mắt lộ ra vài phần vui sướиɠ.

Hai người ngồi bên đống lửa, bốn phía im ắng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng côn trùng kêu vang.

Thẩm Ngôn Thúc tu hành đả tọa mấy ngày mấy đêm cũng không có vấn đề gì, nhưng khi giương nhìn vào lửa trại, không ngờ cơn buồn ngủ dánh úp tới, ngoảnh đầu nhìn Lâu Chúc nói: “Ta mệt rồi.”

Sư tôn nguyện ý bồi hắn một hồi, Lâu Chúc đã cảm thấy mỹ mãn, nghe vậy nói: “Con giúp sư tôn trải giường chiếu.”

Hắn nói xong liền đứng dậy, nhưng bị Thẩm Ngôn Thúc kéo lại, “Không cần đâu.”

Thẩm Ngôn Thúc tiến lại gần Lâu Chúc, nghiêng đầu, động tác tự nhiên đặt lên bả vai Lâu Chúc.

Vài sợi tóc đen mềm mại rơi xuống bên gáy Lâu Chúc, cảm giác bị cọ qua khiến trong lòng hắn ngứa ngáy.

Lâu Chúc cơ thể cứng đờ, cử động cũng không dám, tâm loạn như ma cào.

Qua một lúc lâu, mới nhẹ giọng kêu: “Sư tôn.”

Không có tiếng đáp lại, Lâu Chúc nghiêng đầu, trong tầm mắt hắn, Thẩm Ngôn Thúc hai mắt đang nhắm lại, lông mi nhỏ dài an tĩnh rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn như ngọc không còn lạnh lẽo như ban ngày, dưới ánh trăng mang theo một mạt mỹ cảm nhỏ nhắn mềm mại.

Lâu Chúc đã không còn là Lâu Chúc của ba năm trước đây, bây giờ hắn so với Thẩm Ngôn Thúc còn cao hơn một ít.

Ngũ quan tuấn khí hoàn toàn nẩy nở, mũi cao, mày kiếm, ở trong Tu Chân giới tràn ngập tuấn nam, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn cũng thập phần hút mắt người khác.

Phát hiện Thẩm Ngôn Thúc đã ngủ rồi, Lâu Chúc ánh mắt không khỏi lớn mật, từ cái trán, cái mũi, đến đôi môi một tấc tấc cũng không bỏ qua, ánh mắt mang theo tính xâm lược không dễ phát hiện, giống như đang đánh giá bảo vật của chính mình, nhìn đi nhìn lại cho thật kĩ.

*Ảnh muốn nhìn lủng luôn mặt con tôi hay gì? Mà nhìn ghê z?:)))

Thẳng đến một lúc sau, bên cạnh truyền đến động tĩnh.

Lâu Chúc lấy lại tinh thần, phát hiện Triệu mạc tử đi tới, thế mà đã qua nửa đêm, bây giờ đã đến lượt Triệu mạc tử gác đêm.

Triệu mạc tử đến gần, đang muốn mở miệng, Lâu Chúc vươn ngón trỏ đặt ở trên môi, ý bảo đừng lên tiếng, nhặt một cành cây viết lên mặt đất: "Để ta gác thay cho".

Triệu mạc tử ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Ngôn Thúc, ở trên mặt đất viết: Sư huynh đối Tiên Tôn tốt thật đó.

Lâu Chúc vẻ mặt đương nhiên, viết xuống sáu chữ: Người là sư tôn của ta.

Thẩm Ngôn Thúc ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt ra, thần thái rất nhanh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

Lâu Chúc một đêm không cử động, bả vai có chút đau nhức, bất quá lại không biểu hiện trước mặt Thẩm Ngôn Thúc.

Mọi người vào trong rừng quả dại, chuẩn bị ăn xong liền lên đường, Lâu Chúc từ trong một đống quả dại lựa chọn ra những quả tốt nhất đem cho Thẩm Ngôn Thúc, bên cạnh có vị sư muội chú ý tới hắn thỉnh thoảng niết vai, đi tới nhẹ giọng nói: “Sư huynh, bả vai ngươi có phải đang nhức mỏi không, muốn ta giúp huynh xoa bóp một chút không?”*

*Sao câu này lạ thế nhờ !!!!

Lâu Chúc còn chưa kịp nói ra tiếng cự tuyệt, phía sau liền truyền đến một tiếng cười lạnh, hắn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu lại nhìn trái nhìn phải, không phát hiện người ra là người nào.

Mãi đến khi ngước lên, hắn mới phát hiện sư tôn đang nghiêng người ngồi dựa vào cành cây.

Thẩm Ngôn Thúc không biết ngồi đó ngây người bao lâu, lạnh lùng nói xuống một câu, “Nếu bả vai của ngươi đau nhức, chứng tỏ tu vi chưa đủ, trở về Lạc Bạch Phong thì đợi đấy.”

Y nói xong, nháy mắt biến mất trong không trung.

Không tiếp tục đồng hành cùng bọn họ nữa, đã trực tiếp đi rồi.

Lâu Chúc ôm trong l*иg ngực mấy quả dại mà mình đã lựa chọn kĩ lưỡng, nhìn vào cành cây đã trống rỗng, cảm thấy có chút ủy khuất, “Sư tôn.....”

Tại sao lại đột nhiên tức giận, chẳng lẽ do hắn tu vi chưa đủ sao, nhưng tu vi hắn cao mà, chẳng lẽ là do cơ thể phàm nhân này sao.

**Sư tôn ghen rồi 🤭