Chương 4

Thẩm Ngôn Thúc dùng hai ngón tay kẹp chặt con dao nhỏ màu bạc, ngước mắt nhàn nhạt nhìn Sóc Dương ở phía đối diện, “Thật to gan..”

Thanh âm của y không lớn, nhưng lại khiến Sóc Dương mồ hôi tuôn như mưa, sắc mặt trắng bệch.

Người khác không biết, Tiên Tôn đang tạo áp lực lên người hắn, hắn muốn mở miệng để giải vây, nhưng miệng lại không mở được, ngay lúc chân hắn nhịn không được quỳ xuống, một bàn tay đè lên bả vai hắn, uy áp trên người tan đi.

Bạch Ngân nói: “Sư đệ đừng tức giận, Sóc Dương không phải người không tuân thủ quy củ, không ngại thì trước tiên hãy hỏi rõ ràng đã.”

Sóc Dương thấy thế lập tức nói: “Lê Hoa đao này là pháp khí do phụ thân tặng cho đệ tử dùng để bảo mệnh, bên trong có đao linh, rất khó kiểm soát, đệ tử nhất thời không cẩn thận, để nó tự tiện bay ra, thiếu chút nữa làm Lâu Chúc sư đệ bị thương, đương nhiên không thể thoái thác tội của bản thân! Nhưng sư tôn sư thúc minh giám, đệ tử tuyệt đối không có ý định làm hại Lâu Chúc sư đệ!”

Hắn vừa nói xong, lực chú ý của mọi người thoáng đổ dồn về phía lê hoa đao trong tay Thẩm Ngôn Thúc, trên mặt toàn là cảm xúc hâm mộ, pháp khí có linh thức chính là ước mơ tha thiết của vô số tu sĩ.

Bạch ngân thấy Thẩm Ngôn Thúc chậm chạp không tỏ thái độ, vẻ mặt ôn hoà: “Đao linh quấy phá, xem ra là hiểu lầm.”

Hắn nói xong, lại nhìn vào đôi mắt thanh triệt của Thẩm Ngôn Thúc, “Đao linh không nghe lời, vậy còn có tác dụng gì.”

Thẩm Ngôn Thúc lạnh giọng, bỗng chốc nắm lấy thanh hoa lê đao bén nhọn, rồi buông ra, linh đao tinh tế nhỏ xinh giờ chỉ còn là bột phấn, từ trong tay y từng chút một rơi xuống.

Một thanh linh đao giá trị liên thành, dưới động tác vân đạm phong kinh của Thẩm Ngôn Thúc, đã dễ dàng bị huỷ hoại.

“Ngươi biết không? Nếu có người nguyện ý cho ta một thanh linh đao như vậy, ta nguyện cả đời gọi hắn là cha.”

“Phi, ta còn nguyện ý cả đời gọi hắn là ông nội đây này!”

Dưới đài các đệ tử nhìn bột bạc phiêu tán theo gió, sôi nổi lộ ra biểu tình đau đớn bi thương.

Sóc Dương sắc mặt tái nhợt, cho dù sóc gia gia đại nghiệp phát đạt, nhưng có được linh thức pháp khí có ý nghĩa gì chứ, trong toàn bộ Tu chân giới đó chính là thứ có số lượng hữu hạn, cha hắn miễn cưỡng lắm mới giao cho hắn, hiện tại không còn, làm sao ăn nói đây.

Bạch Ngân đối với hành động của Thẩm Ngôn Thúc tuy rằng bất mãn, nhưng hiển nhiên một thanh linh đao không thể so sánh được với Thẩm Ngôn Thúc, hoàn toàn là thứ không đáng giá nhắc tới, hắn cười khẽ ra tiếng, “Huỷ thì hủy đi, sư đệ cũng nên bớt giận, việc này dừng ở đây là được.”

Thẩm Ngôn Thúc đứng sau lưng Lâu Chúc, một tay lên vai trái của hắn, hơi nghiêng người lại gần, cằm gác lên vai phải Lâu Chúc, nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Lâu Chúc chưa bao giờ nghĩ tới sư tôn sẽ đối với hắn làm ra động tác thân mật như vậy, chỉ cảm thấy vai phải một trận tê dại, toàn thân trên dưới đến cả một sợi tóc cũng không dám động, sợ quấy nhiễu sư tôn.

Trái tim hắn đập cực nhanh, yết hầu khẽ nhúc nhích, “Đệ tử không có ý kiến.”

Thẩm Ngôn Thúc cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đối với chưởng môn sư huynh không ý kiến, vậy là đối với bản tôn có ý kiến.”

Lâu Chúc sắc mặt trắng nhợt, đang muốn giải thích, Thẩm Ngôn Thúc vỗ vỗ vai hắn, đứng thẳng lên, “Còn không phải chỉ là cái pháp khí thôi sao, ngày khác sư tôn cho ngươi cái còn tốt hơn, lần sau gặp lại đao linh của người nào đó còn mất khống chế, vậy chẳng phải đạo linh bây giờ đều điên hết rồi sao.”

Y nói xong, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt quét qua Sóc Dương một cái, đối phương đang cắn chặt môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Hai người tỷ thí bởi vì có pháp khí xuất hiện, Lâu Chúc cùng Sóc Dương đều mất tư cách tham gia những trận đấu tiếp theo, cuối cùng trong trận chung kết không có gì bất ngờ xảy ra, Nam Trầm Nghi thắng, đoạt được vị trí đầu bảng.

Trong Đại điện, dưới ánh mắt hâm mộ của chúng đệ tử, Thẩm Ngôn Thúc đem một thanh linh kiếm sắc sảo màu xanh thẳm giao cho Nam Trầm Nghi.

Lâu Chúc từ đằng xa nhìn cảnh này, biểu tình phức tạp.

Hắn che lại phần người đang còn đau nhói, đối phó Sóc Dương đều có chút cố hết sức, thế nhưng còn ảo tưởng hắn có thể đứng ở trên đó.

Lâu Chúc cười tự giễu, buông xuống mi mắt tràn đầy uể oải cùng không cam lòng, nếu có thể lại mạnh hơn một chút thì tốt rồi, hắn rất muốn nhận thưởng từ trong tay sư tôn, được người khen hắn một câu.

Lâu Chúc lặng yên không một tiếng động rời khỏi đại điện, chỉ có Thẩm Ngôn Thúc chú ý tới..

Buổi tối Lâu Chúc ở trong nhà tu luyện, nghe được tiếng đập cửa, tưởng Nam Trầm Nghi đến, ai ngờ cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, người tới chính là Thẩm Ngôn Thúc.

Một tia ánh trăng xâm nhập phòng, Thẩm Ngôn Thúc một thân bạch y, đứng ở cửa, trong tay cầm một thanh linh kiếm màu đỏ rực.

“Viêm Mạt,” Thẩm Ngôn Thúc đem kiếm ném về phía Lâu Chúc đang cuống quýt đứng dậy, “Có kiếm linh, nhưng vẫn đang ngủ say, có thể đánh thức nó hay không liền dựa vào ngươi.”

Y nói xong liền xoay người muốn rời đi, Lâu Chúc gọi y lại, chần chờ nói: “Sư tôn, sư huynh phải đánh bại tất cả các đệ tử mới đoạt được vị trí đứng đầu bảng mới nhận được bảo vật, Lâu Chúc có tài đức gì có thể nhận được?”

Thẩm Ngôn Thúc trầm mặc một lát, Hình Diệc Chúc là Ma tộc, trong xương cốt đều lộ ra ngang ngược bá đạo, gặp được bảo vật không đoạt là có phong độ, đưa đến trong tay mà không lấy mới gọi là ngu ngốc, từ khi nào học được mấy lời nói quanh co này vậy.