Chương 65-2: Ngoại truyện 2: Thời niên thiếu

Đừng lấy cách cậu trêu chọc nam sinh khác để trêu chọc tôi

Sau khi Thời Vi có suy đoán này trong lòng, hành động và cách cư xử đối với Mục Thần không còn kiềm chế như trước nữa, mà trở nên mạnh dạn tuỳ ý hơn.

Cô muốn thăm dò một chút, rốt cuộc cảm giác Mục Thần đối với cô là gì, có thích cô như vậy không.

Thời Vi rất nắm rõ sao để trêu chọc nam sinh, đây là độ tuổi nóng nảy nhất, cô tuỳ ý châm lửa một chút, có thể khiến những nam sinh đó muốn ngừng mà không được, trước đây cô cảm thấy Mục Thần là bất ngờ, nhưng bây giờ lại cảm thấy, có lẽ Mục Thần cũng sẽ giống như những nam sinh kia, trở thành người hầu của cô.

Vì vậy, khi ở nhà Mục Thần, Thời Vi sẽ cố ý thể hiện chút quyến rũ thuộc về nữ sinh, cô sẽ cong môi cười với khuôn mặt Mục Thần, khi cười ánh mắt rất quyến rũ, cô có một đôi mắt hoa đào, lúc phong tình vạn chủng cong cong như vầng trăng khuyết, có nhiều kiểu dáng khác nhau.

Cô còn mặc bên trong áo khoác đồng phục dây đai* nhỏ rất ngầu, sau khi cởϊ áσ khoác đồng phục, sẽ lộ ra cánh tay thon dài cùng làn da trắng nõn của cô, Mục Thần thường không nhìn cô, thỉnh thoảng bị cô âm mưu gọi quay đầu, nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, Mục Thần trực tiếp ném áo khoác đồng phục học sinh lên đầu cô, lạnh lùng nói: "Mặc vào."

* Dây đai loại đai như quần (hoặc váy) yếm.

Mặt Thời Vi bị che bởi áo khoác đồng phục, Mục Thần không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, đương nhiên cũng không biết, dưới chiếc áo khoác đồng phục, cô đang mỉm cười ranh mãnh như một con cáo, mang theo chút đắc ý.

Kỳ thực cô thật sự không lộ ra cái gì, không nên lộ đều không lộ, để xem phản ứng của Mục Thần có bao nhiêu quá khích.

Chỉ nhìn thấy mỗi cánh tay đã như vậy, còn dám nói anh không có tình cảm với cô.

Thời Vi nhớ có một lần, sau khi Thời Vi làm xong việc, đến quầy nước hoa, xịt một ít nước hoa dùng thử lên cổ tay.

Sau khi về nhà Mục Thần, cô phấn khích đưa Mục Thần ngửi thử, thoải mái đưa cổ tay qua, đây là lần đầu tiên Mục Thần thấy động tác này của cô, liền lùi lại, vô thức không muốn gần gũi với cô.

Thời Vi làm như không để ý, vẫn đưa cổ tay đến dưới mũi anh: "Cậu ngửi thử đi, mùi này có thơm không?"

Mục Thần dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng ngửi mùi hương trên cổ tay cô: "Không tệ."

Sau đó, Thời Vi mỗi lần thử nước hoa đều cho Mục Thần ngửi thử, câu trả lời của Mục Thần luôn là "Không tồi."

"Không thơm."

Thời Vi dần dần nhận ra, Mục Thần nói "không tồi" nghĩa là nó thơm, còn "không thơm" nghĩa là anh không thích, phương diện thẩm mỹ và khứu giác của anh khá trực nam*, anh thích mùi thanh nhã một chút, mùi khá nồng không thích lắm, Thời Vi bảo anh ngửi thử nước hoa vốn dĩ cũng không phải trưng cầu ý kiến, cô chỉ thích cảm giác thân mật khi anh ngửi cổ tay cô.

* Trực nam: trai thẳng

Giống như quan hệ của họ rất thân thiết.

Mặc dù Mục Thần không mấy nhiệt tình với cô, khác xa những nam sinh theo đuổi cô trước đó, nhưng Thời Vi có thể cảm nhận được, Mục Thần đang dần dần quen với sự tồn tại của cô, cũng sẽ không còn kháng cự sự đυ.ng chạm của cô như trước nữa, số lần từ chối cô cũng giảm bớt.

Họ đang dần trở nên quen thuộc, đó là một dấu hiệu tốt.

Hai người không thể giả vờ như không quen biết nhau ở trường, Thời Vi thường quay lại nói chuyện với Mục Thần, tối sẽ rủ anh cùng về nhà, ngoại hình hai người xuất chúng, vốn là người làm mưa làm gió trong trường, mỗi lần hai người đi cùng nhau đều sẽ bị các học sinh khác lén lút nhìn, thấp giọng bàn tán, Thời Vi thấy những ánh mắt đó, không khỏi mỉm cười.

Cô thích để mọi người biết về quan hệ của cô và Mục Thần, Mục Thần nổi tiếng là khó đối phó, nhưng cô, nhanh thôi sẽ đối phó được Mục Thần.

Trong lớp, sự thân mật giữa Thời Vi và Mục Thần cũng bắt đầu được các học sinh khác chú ý.

Ngay cả Vương An Vũ sau giờ học cũng đến hỏi Thời Vi chuyện này, cậu ta cười vỗ vai Thời Vi: "Sao, cuối cùng cậu cũng định xuống tay với tảng băng ngồi phía sau à?"

Thời Vi phủi sạch quan hệ: "Không, không xuống tay. Nhờ cậu, tôi mới biết cậu ấy sống cùng huyện với nhà tôi, thỉnh thoảng cùng nhau đi học về."

Vương An Vũ trợn mắt, thẳng thắn nói: "Lúc cậu quyến rũ nam sinh khác đâu có nói như vậy đâu? Không xuống tay, đều là tự nam sinh người ta dâng tới cửa được chưa. Chính cậu tự mình suy nghĩ, lời cậu nói ai sẽ tin, đối với một người như Mục Thần, tớ cùng cậu ấy nói chuyện đều tốn sức, cậu hẹn cậu ấy cùng về nhà cậu ấy đồng ý?"

"Bất quá," Vương An Vũ nhìn mặt Thời Vi từ trên xuống: "Cũng không phải là không có khả năng, đàn ông nào có thể từ chối khuôn mặt này của cậu? Chính là cậu quá không để tâm, haiz, chị gái Thời Vi à, có muốn yêu đương qua đường với tớ không? Tớ đồ lớn sống tốt*, bao thoả mãn cậu."

* Hàng lớn sống tốt: có nghĩa "của quý" to, kỹ thuật cao thì sẽ được thích

Vương An Vũ bỗng nhiên lái xe*, Thời Vi từ trong cặp lấy sách giáo khoa của môn tiếp theo ra, liếc nhìn cậu ta: "Trong vòng ba giây hãy biến khỏi tầm mắt của tôi, đừng đứng đây nói lung tung nữa."

* Lái xe: là viết/ nghĩ/ vẽ mấy thứ 18 cộng.

Vương An Vũ lập tức như đưa đám: "Tớ đùa thôi tiểu tổ tông, tớ sao dám. Haiz, đây là lần thứ một trăm lẻ chín cậu từ chối tớ rồi, như này đi, sau này ai có thể khiến cậu để tâm, tớ sẽ gọi người đó là ông nội."

Thời Vi cười nửa miệng liếc nhìn Vương An Vũ, ra hiệu cho cậu ta nhìn Mục Thần phía sau: "Đi đi, từ nay về sau họ của cậu sẽ là Mục, cậu chính là cháu trai của cậu ấy."

Vương An Vũ không tin: "Tớ không nhìn ra cậu nghiêm túc với cậu ấy."

Nghe vậy, Thời Vi ngừng lật sách trong giây lát, nụ cười trên mặt dịu đi, hơi cụp mắt xuống.

Thực ra bản thân cô cũng không thể nói được cảm xúc của mình đối với Mục Thần.

Dường như những cách dùng để trêu chọc anh cũng không khác mấy cách trêu chọc những nam sinh khác, chỉ là Mục Thần biết bí mật của cô, trêu chọc anh hơi khó khăn, cô chắc chắn sẽ chú ý đến Mục Thần nhiều hơn.

Lớn như vậy, cô thực sự chưa nghiêm túc với ai cả.

Thời Vi thừa nhận, cô rất ích kỷ, lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy, cô yêu bản thân hơn bất cứ ai, tình cảm cha mẹ không cho cô được, cô phải nỗ lực dành được bằng chính phương thức của bản thân.

Vì thế niềm tin cuộc sống của cô cũng là "Thà để mình thiếu người trong thiên hạ, còn hơn để người trong thiên hạ thiếu mình."

Cuộc đời ngắn như vậy, cô muốn tận hưởng kịp lúc, dù có hạnh phúc ra sao, ai cũng không đáng khiến cô đau lòng.

Vương An Vũ ở trước mặt Thời Vi vung tay lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Vi: "Nghĩ gì thế, xuất thần như vậy? Cậu nói được 1 nửa liền không để ý tới tớ nữa."

"Không có gì."

"Vậy cậu có nghe thấy tớ vừa nói gì không? Tớ nói với cậu, tớ thấy Nhan Kiều Kiều dường như cũng có ý với Mục Thần."

"Ồ?"

Lúc này Thời Vi lập tức ngẩng đầu lên: "Nói thế nào?"

Trong lớp họ, nữ sinh duy nhất đẹp ngang Thời Vi, đại khái chính là Nhan Kiều Kiều, họ là hai đại nữ thần trong lớp, không phải cùng một kiểu, cũng hoàn toàn không đẹp giống nhau.

Thời Vi là diễm lệ dễ thương, Nhan Kiều Kiều lại phong thái cao quý tươi sáng, Thời Vi rõ ràng được các nam sinh trong lớp chào đón hơn, Thời Vi sẽ chủ động trêu chọc nam sinh, tra có tiếng, trái lại tra khiến nam sinh muốn ngừng mà không được.

Nhan Kiều Kiều ít nhiều sẽ kiêu ngạo, cô ta là bạch phú mỹ, gia đình giàu có, thường cùng các nữ sinh khác chia sẻ kiến thức về nhãn hiệu mỹ phẩm và trang phục nổi tiếng, khá được các nữ sinh yêu thích.

Đều nói một núi không thể có hai hổ, Thời Vi và Nhan Kiều Kiều vẫn ổn, chủ yếu là Nhan Kiều Kiều rất không vừa mắt điệu bộ của Thời Vi, từ trước đến nay không đếm xỉa tới Thời Vi, Thời Vi cũng lười quản Nhan Kiều Kiều và nữ sinh khác nhìn cô thế nào, hai người họ trong lớp có thể xem như nước sông không phạm nước giếng.

Chỉ là, ham muốn thắng bại của Thời Vi rất mạnh, ít nhiều có chút thú vị hơn Nhan Kiều Kiều, hiện tại nghe Nhan Kiều Kiều có ý với Mục Thần, cô lập tức cảnh giác.

Vương An Vũ đến gần Thời Vi: "Lần trước tớ thấy Nhan Kiều Kiều đi lướt qua Mục Thần, giọng nói đột nhiên vừa ỏn ẻn vừa làm nũng, sau đó đám nữ sinh xung quanh còn đùa giỡn, Nhan Kiều Kiều đỏ mặt. Cậu phát hiện không, Nhan Kiều Kiều cũng hỏi bài Mục Thần vài lần, cậu ấy thích hỏi bài Mục Thần trong giờ nghỉ lớn vào buổi chiều, trước đây cậu ấy học giỏi như vậy, kiêu ngạo đến mức đuôi cũng có thể vênh lên tận trời, còn có thể chủ động hỏi người khác sao?"

Thời Vi suy nghĩ một lúc, giờ nghỉ lớn buổi chiều, cô dường như luôn không ở lớp, lớp một có một học sinh năng khiếu thể thao rất đẹp trai, mỗi ngày giờ nghỉ lớn buổi chiều đều mời cô xem cậu ta chơi bóng rổ, vừa hay Thời Vi cũng muốn di chuyển nhiều hơn, nên đồng ý, cứ như vậy, Thời Vi chưa bao giờ thấy Nhan Kiều Kiều hỏi bài Mục Thần.

Được đó Nhan Kiều Kiều, e là đặc biệt tránh lúc có mặt cô.

Thời Vi nhếch môi cười: "Như vậy sao? Vậy sự tình thú vị hơn rồi đó."

Nhìn thấy nụ cười của Thời Vi, Vương An Vũ bất giác rùng mình, mỗi lần Thời Vi nở nụ cười như vậy, liền có người sẽ gặp hoạ.

Lần này ai là người sẽ gặp hoạ đây?

...

Giờ nghỉ lớn buổi chiều.

Thời Vi đến sân tập chào học sinh năng khiếu kia rồi rời đi, nói có việc phải làm, sẽ trở lại lớp sớm 20 phút.

Trùng hợp, khi Thời Vi bước vào cửa lớp, tình cờ nhìn thấy Nhan Kiều Kiều đang hỏi bài Mục Thần.

Nhan Kiều Kiều cố tình xõa tóc, còn tết

một vài bím tóc kiểu morigirl bên trán, khiến khuôn mặt cô ta tươi sáng rung động lòng người, cô ta nửa cúi xuống, viết trên giấy nháp, trên khuôn mặt không tỏ ra nhiệt tình quá rõ ràng, xem ra thật sự chỉ là hỏi bài mà thôi, nhưng người hiểu, vẫn có thể liếc mắt nhìn ra manh mối.

Mục Thần sắc mặt vẫn lạnh lùng, khi nói chuyện vừa đơn giản vừa mạnh mẽ: "AC tới BD điểm nối đường phụ. Định lý Vieta." *

* Cái này mình không hiểu lắm nên nếu sai mọi người góp ý nha 🥲

Thời Vi mím môi, tựa như vô ý đi về chỗ ngồi, khi ngồi xuống, cô còn có thể nghe thấy Nhan Kiều Kiều khen ngợi Mục Thần: "Tớ hiểu rồi, cậu giải thích rất dễ hiểu."

Thời Vi gần như bật cười, lời khen của Nhan Kiều Kiều thật sự không dối lòng sao?

Về cách nói chuyện của Mục Thần một chữ cũng lười nói thêm, bất luận câu hỏi thứ hai là gì cũng sẽ không giải thích lại, anh là người cao lãnh tính khí lại không tốt, sau này làm giáo viên chỉ sợ sẽ đuổi học sinh ra ngoài mất.

Nhan Kiều Kiều dường như đang thăm dò đề tài khác: "Trước đây cậu học trường nào? Thành tích của cậu nhất định rất tốt, phải không? "

Mục Thần không lên tiếng.

Thời Vi có thể nghe thấy tiếng Mục Thần lật tờ giấy, không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra, vẻ mặt Mục Thần lúc này là gì, có lẽ là khuôn mặt lãnh đạm thường ngày của anh, cũng lộ ra cảm giác lạnh lùng "cậu có thể đi rồi".

Nhan Kiều Kiều dường như cũng xấu hổ, tự mình tìm lối thoát: "Tớ rất mong chờ thành tích kỳ thi tiếp theo của cậu, nhất định sẽ rất kinh ngạc, vậy tớ đi trước, cảm ơn cậu."

Nhan Kiều Kiều đợi rồi lại đợi, hy vọng có thể nhận được câu trả lời từ Mục Thần, nhưng Mục Thần chỉ cúi đầu làm bài tập, thậm chí không thèm nhìn Nhan Kiều Kiều.

Nhan Kiều Kiều đành phải xoay người rời đi, trở về chỗ ngồi.

Thời Vi nghe tiếng xào xạc phía sau, đoán Nhan Kiều Kiều đã rời đi, trên môi cô nở nụ cười, chọn một câu hỏi tương đối khó trong bài tập toán rồi quay lại hỏi Mục Thần.

Cô quay người quá nhanh, Mục Thần hướng người về phía trước một chút khi làm bài tập, Thời Vi trực tiếp va vào trán Mục Thần, cô cau mày đau đớn ôm lấy trán, Mục Thần cũng bị va khiến cơ thể lùi lại một chút, hai người im lặng một lúc.

Khi Thời Vi nhìn Mục Thần, tình cờ thấy anh ngước mắt lên nhìn cô, Thời Vi sờ lên cái trán sưng đỏ, không khỏi mỉm cười: "Đây là lần đầu tiên tớ hỏi cậu, còn có chút khẩn trương, cũng va luôn vào cậu."

Nụ cười rạng rỡ của cô khiến ánh mắt Mục Thần vô thức dừng lại vài giây, Thời Vi chủ động hỏi bài anh, là chuyện không bình thường.

Thời Vi chỉ vào bài toán cô tìm thấy trong sách hỏi Mục Thần: "Giảng một chút đi, đại học bá."

Mục Thần khẽ cau mày, anh không thích danh xưng "Học bá" lắm: "Đừng gọi tôi như vậy."

"Được, lần sau không gọi nữa."

Mục Thần nhìn lướt qua bài toán Thời Vi đưa, thành tích của Thời Vi trong lớp đều trên trung bình, không thuộc top con nhà người ta, nhưng cũng là học sinh ngoan có tiếng trong miệng giáo viên, chủ yếu thành tích môn tự nhiên của cô đều không tồi, bình thường trên lớp không dành nhiều thời gian cho việc học, giáo viên đều nói, Thời Vi là một đứa trẻ rất thông minh, chỉ là quá thích chơi đùa, có thể nỗ lực hơn vào việc học thì tốt rồi.

Vì vậy những đề cô chọn có chút khó khăn, không giống một số nữ sinh hỏi những đề ngớ ngẩn, Mục Thần lấy đề sau đó suy nghĩ một lúc, cố gắng chọn một phương pháp tương đối dễ lý giải.

Phong cách giảng dạy nhất quán của anh là ngắn gọn, Thời Vi lắng nghe rất nghiêm túc, cô là kiểu học sinh khá coi trọng hiệu suất trong học tập, cố gắng đạt được kết quả học tập tốt trong thời gian ngắn nhất, Mục Thần giảng đề tuy đơn giản, nhưng mỗi câu đều đi vào trọng tâm, Thời Vi lập tức hiểu ra, gật đầu: "Thì ra là như vậy."

Cô cong môi cười: "Cậu có chút lợi hại."

Nói xong, Thời Vi mới nhận ra mình đã vô tình khen Mục Thần, rõ ràng vừa rồi cô còn đang phun tào những nữ sinh khác khen ngợi Mục Thần mà...

Khen cũng khen rồi, Thời Vi dứt khoát học Nhan Kiều Kiều, một tay chống cằm, mỉm cười hỏi Mục Thần: "Trước đây thành tích của cậu nhất định rất tốt đi? Hả?"

Khi Thời Vi nói câu này giọng cố ý to hơn một chút, từ khóe mắt, Thời Vi có thể thấy Nhan Kiều Kiều đằng trước đang nhìn về phía này, tựa hồ cũng muốn biết Mục Thần sẽ trả lời như thế nào.

Thực tế Thời Vi không thực sự chắc chắn liệu Mục Thần sẽ trả lời không, cô chỉ đơn thuần muốn nhắc nhở Nhan Kiều Kiều, để Nhan Kiều Kiều biết mình cũng có ý với Mục Thần.

Hiện tại Mục Thần đã không để ý tới Nhan Kiều Kiều, hai người họ chênh lệch nhất cũng chính là ngang tài ngang sức.

Kết quả là giây tiếp theo, Thời Vi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mục Thần——

"Ừm. Tạm được."

Thời Vi sửng sốt, sau đó cô mới muộn màng nhận ra những gì Mục Thần nói, còn có chút không thể tin được... Cho nên, đây là Mục Thần đối xử khác biệt sao?

Tim Thời Vi không khỏi đập nhanh, sự đối xử khác biệt rõ ràng này... Cô thật sự bị Mục Thần ngọt rồi.

Mục Thần nhất định có ý với cô đi...

Mà bên kia, Nhan Kiều Kiều nghe rõ ràng lời Mục Thần, sắc mặt trầm xuống, nét xuân vừa rồi trên mặt đã không còn, Nhan Kiều Kiều dùng đầu ngón tay thọc vào góc lõm của bàn, như muốn đào một cái lỗ từ chỗ đó.

Bạn cùng bàn của Nhan Kiều Kiều là một nữ sinh, lo lắng hỏi cô ta: "Cậu cẩn thận một chút, tuần trước cậu vừa làm móng, đừng làm gãy."

Nhan Kiều Kiều liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Cậu quản nhiều như vậy."

Bạn cùng bàn của cô ta sợ đến mức không dám nói nữa, sao hôm nay Nhan Kiều Kiều lại nói chuyện nóng nẩy như thể bị tẩm thuốc súng vậy?



Kỳ thật ngày đó Mục Thần trả lời Thời Vi, lý do anh cũng không rõ.

Đối với những câu hỏi riêng tư mà người khác hỏi anh, Mục Thần luôn lười nói nhiều hơn một câu.

Nhưng hôm đó, anh mới phớt lờ câu hỏi của Nhan Kiều Kiều, quay qua lại trả lời câu hỏi tương tự vậy của Thời Vi.

Có thể là vì anh đã dần quen với Thời Vi, bây giờ Thời Vi đại khái là người anh quen thuộc nhất trong lớp, trong lòng anh, Thời Vi dần dần trở thành "người của mình".

Anh muốn cho cô chút mặt mũi.

Về phần Thời Vi... là bạn bè đơn thuần hay là tình cảm ái muội?

Mục Thần không thể phân biệt được, nhưng anh phải thừa nhận, anh cũng chỉ là một thiếu niên, dù bề ngoài có lạnh lùng đến đâu, cũng vẫn tuổi trẻ tràn đầy sức lực, thường bị Thời Vi trêu chọc, một số khoảnh khắc, cũng sẽ vì vẻ đẹp của Thời Vi thu hút mà không thể rời mắt.

Thậm chí còn sẽ vì sự thân mật đột ngột của Thời Vi mà hơi động lòng, cô vượt quá phép tắc mà kéo tay áo anh, hoặc bảo anh đánh giá quần áo mình có đẹp không, trong mắt Mục Thần, những việc này chỉ giữa những người rất thân thiết mới có thể làm, mà cô đã làm như vậy, Mục Thần lại càng khó từ chối.

Anh bắt đầu quen với sự "quan hệ thân thiết" này trong lòng.

Cảm giác động lòng từ lâu đã không gặp, khiến Mục Thần có chút không quen, thậm chí không quen đến mức liệu có được tính là thích hay không.

Hơn nữa... Không biết rốt cuộc thái độ Thời Vi đối với anh là gì.

Cô có vẻ rất quen thuộc với bất kỳ nam sinh nào, chẳng hạn như uỷ viên thể dục Vương An Vũ, chẳng hạn tất cả nam sinh trong lớp, cô đều có thể cư xử rất thân mật.

Mục Thần không biết, Thời Vi là cố ý trêu chọc anh như những nam sinh bình thường kia, anh cũng chỉ là món đồ chơi để cô giải tỏa nỗi cô đơn; hay là cô vô tình, giữa họ chỉ là bạn bè đơn thuần, hành vi của cô chỉ là những hành vi mà cô nghĩ bạn bè có thể làm được.

Cho đến ngày ấy —

Mục Thần nhìn thấy cảnh tượng đó, anh biết anh trong lòng Thời Vi là gì.

Hôm đó là buổi sáng, lớp trưởng thường thu bài tập của ba tiết đầu vào buổi sáng, lớp trưởng môn lý là nam sinh, thu từng cuốn bài tập lý, khi tới chỗ Thời Vi, lớp trưởng môn lý hít mạnh một hơi: "Mùi gì thế? Thơm quá đi."

Thời Vi cong môi cười: "Nước hoa đó, muốn ngửi thử không?"

"Có thể ngửi sao?"

"Có gì không thể à?" Thời Vi đưa cổ tay mình dưới mũi lớp trưởng môn lý: "Ngửi đi."

- - Mục Thần lúc đó đang ở phía sau nhìn thấy cảnh này.

Thời Vi cũng làm như vậy với những chàng trai khác, một cách tự nhiên, không có gì khác biệt.

Lớp trưởng môn lý khịt mũi, mặt bất giác đỏ bừng, Thời Vi ngước mắt trêu chọc cậu ta: "Ngây thơ như vậy, lớp trưởng môn lý?"

Lúc này, Mục Thần nhìn rõ ràng ánh mắt Thời Vi, tuy trong mắt đang cười, nhưng cũng vô cùng tỉnh táo.

Đó là kiểu ánh mắt biết rất rõ bản thân đang làm gì.

Cô dường như là một người cao cao tại thượng, trêu chọc một chút có thể khiến người khác động tâm, mà bản thân cô vẫn đứng ngoài, thờ ơ lạnh nhạt.

Muốn thấy người khác vì cô mà mê muội, khiến mọi thứ diễn ra theo ý cô, thế thôi.

Khoảnh khắc Mục Thần nhìn rõ ánh mắt của cô, ánh mắt gần như lập tức trở nên lạnh lùng, khóe môi Mục Thần cong lên đầy mỉa mai, cảm thấy sự động lòng và cảm xúc tế nhị thỉnh thoảng trước đây của mình, đều khá nực cười.

Cũng ngu ngốc muốn chết.

Tiếp theo là tiết Tiếng Anh, cũng là tiết cuối cùng trước khi tan trường.

Giáo viên tiếng Anh là một giáo viên nữ, giảng bài rất chậm cũng rất tỉ mỉ, những người học giỏi hơn một chút đều không nghe giảng, tự làm câu hỏi bên dưới, điền vào chỗ trống và đọc hiểu, hết bộ này đến bộ khác.

Thời Vi làm phần điền vào chỗ trống xong cảm thấy mệt mỏi, cô dịch ghế về phía sau một chút, muốn ngồi thẳng để thả lỏng, không may, chân cô giẫm phải giày của Mục Thần phía sau.

Ngay khi Thời Vi định xin lỗi, nhớ tới mối quan hệ ái muội gần đây giữa cô và Mục Thần, trong lòng cô lại có suy nghĩ khác.

Bên môi cô nở nụ cười, cọ chân lên bắp chân Mục Thần tựa hồ không hề có ý gì, động tác này nhìn như vô ý, nhưng cũng là cố ý, tất cả đều phải xem Mục Thần nghĩ thế nào.

Kết quả là giây tiếp theo, Mục Thần cúi đầu, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.

Thời Vi ngơ ngác.

Lực nắm của anh rất mạnh, đến nỗi mắt cá chân của cô thậm chí còn hơi đau.

Cô thử giãy ra, nhưng Mục Thần vẫn không có ý định buông tay.

Nếu các học sinh xung quanh cúi đầu có thể phát hiện, dưới gầm bàn, Mục Thần đang nắm chặt mắt cá chân Thời Vi, vẻ mặt Thời Vi có chút xấu hổ, ánh mắt Mục Thần lại lạnh lùng, trông anh không giống đang tán tỉnh chút nào.

Tình cờ giáo viên tiếng Anh đang đặt câu hỏi: "Cho tôi hỏi, có ai nhớ cách sử dụng dạng bị động không?"

Các học sinh nghe câu hỏi, tức thời im lặng, có người cúi đầu xuống bàn, còn có người giả vờ thả bút rồi nhặt lên, đương nhiên cũng có người học tốt tự tin nhìn giáo viên, ngồi chờ giáo viên hỏi mình.

Trong sự im lặng này, Mục Thần đá vào ghế của Thời Vi.

Âm thanh lớn này lập tức thu hút sự chú ý của giáo viên tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh nhìn sang: "Thời Vi, âm thanh đó phát ra từ chỗ em, em muốn trả lời câu hỏi này sao?"

Có trời mới biết, Thời Vi không biết giáo viên tiếng Anh hỏi cái gì, vừa rồi cô đang tập trung vào Mục Thần, không nghe giảng.

Các học sinh phía trước quay đầu nhìn về phía Thời Vi, mà lúc này, Mục Thần vẫn đang nắm chân Thời Vi, cô dùng hết sức muốn rút ra, Mục Thần giữa sự chú ý của người xung quanh, bất thình lình buông tay.

Quán tính khiến Thời Vi nghiêng người về phía trước, tư thế của cô rất xấu, có nữ sinh không thuận mắt cô cười vui vẻ xem náo nhiệt, giáo viên tiếng Anh cũng cười: "Sao lại tặng tôi đại lễ*? Chỗ quá nhỏ, không đứng lên được sao?"

* Tư thế của Thời Vi nghiêng về phía trước như kiểu đang vái/lạy, chỉ dành cho người tôn kính, vì vậy cô giáo mới gọi đó là đại lễ

Thời Vi cắn môi, lắc đầu nói: "Không phải ạ."

Cô từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giáo viên tiếng Anh ân cần nói: "Vậy em trả lời câu hỏi này đi."

Thời Vi im lặng một lúc, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "...Xin lỗi cô, em nghe không rõ câu hỏi."

Giáo viên tiếng Anh có chút không vui, thực ra tính tình của giáo viên tiếng Anh khá ôn hoà, nhưng bây giờ hành động của Thời Vi chắc chắn đang khiêu chiến quyền uy của giáo viên, giáo viên tiếng Anh cau mày nói: "Vậy em vừa rồi, tôi còn tưởng em muốn trả lời câu hỏi, nếu không nghe giảng, lên lớp phải trật tự."

Dựa theo tính cách của giáo viên tiếng Anh mà nói, đây đã là một câu nói nghiêm túc.

Ánh mắt nhìn Thời Vi của các học sinh xung quanh đều thay đổi, có giễu cợt, có mỉa mai, còn có cười trên nỗi đau của người khác... Thời Vi cúi đầu trước đủ loại ánh mắt.

Mặt cô đẹp, lên lớp Mục Thần khiến cô xấu mặt như vậy, Thời Vi nói sao cũng phải có lời giải thích.

Sau khi tan học, Thời Vi đợi ở ngoài cửa lớp, đặc biệt chặn Mục Thần lại, chỉ muốn hỏi anh sao trong lớp lại làm vậy.

Mục Thần thu dọn đồ đạc, chân dài bước ra ngoài, mặt mày lãnh đạm, như thể người vừa giữ mắt cá chân Thời Vi không phải anh.

Anh rõ ràng nhìn thấy Thời Vi ở cửa phòng học, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại ở khuôn mặt Thời Vi một giây, lại rất nhanh đi ngang qua, trong mắt hoàn toàn không có Thời Vi.

Thái độ của anh khiến Thời Vi khó đoán, rõ ràng trước đó còn đối với cô rất đặc biệt...

Hôm nay đột nhiên trở nên thờ ơ như vậy.

Nhưng Thời Vi cũng không quản nhiều như vậy, cô đứng trước mặt Mục Thần, chặn đường Mục Thần.

Mục Thần liếc nhìn cô, xoay người đi về bên trái, Thời Vi cũng đi về bên trái; Mục Thần đi về bên phải, Thời Vi cũng đi về bên phải, cô từng bước áp sát, chặn trước mặt anh, trong mắt cô vẫn còn chút tức giận, tư thế không để anh đi hết sức rõ ràng.

Sau đó Mục Thần dừng lại.

Anh nhìn rõ vẻ mặt không vui của Thời Vi, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Cô đang tức giận?

Chẳng lẽ anh không bị cô mê hoặc như nam sinh khác, nên cô cảm thấy không vui?

Cô cũng xứng không vui.

Thời Vi hỏi: "Mục Thần, cậu vừa rồi ở lớp học tiếng Anh xảy ra chuyện gì vậy..."

Cô còn chưa nói xong, Mục Thần đột nhiên giơ tay giữ lấy vai cô, đẩy Thời Vi vào bức tường phía sau, Thời Vi chỉ cảm thấy lưng đập vào tường, đập cô có chút choáng, cô còn chưa kịp phản ứng, Mục Thần đã dùng sức nắm chặt cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tầm mắt Mục Thần đối diện với cô, vẻ mặt anh mỉa mai, trong đôi mắt đen nổi lên một cơn bão, giọng nói vô cùng lạnh lùng——

"Thời Vi, đừng trêu chọc tôi như trêu chọc những nam sinh khác."

Lúc này, trước cửa phòng học, Mục Thần ép cô vào tường, nắm cằm cô, tư thế của bọn họ kỳ thực có chút giống kabe-don*, ái muội thân mật.

* Kabe-don: Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường

Các học sinh trực nhật trong lớp đều lén nhìn về phía này, học sinh lớp khác đi ngang qua cũng có ánh mắt bát quái và tò mò, nếu là trước đây, Thời Vi đại khái sẽ cảm thấy vui, Mục Thần có thể làm ra hành động quá giới hạn với cô như vậy.

Nhưng bây giờ, Thời Vi chỉ cảm thấy sợ.

Bởi vì, cô có thể thấy rõ ánh mắt Mục Thần nhìn cô.

Mắt anh so với hàn băng của trời băng đất tuyết còn lạnh hơn, sâu thẳm và tối tăm, trong đó đủ loại cảm xúc đan xen, có chán ghét cô, hận... còn có một tia cảm xúc không thể giải thích được.

Còn chưa đợi Thời Vi nhìn ra đó là cảm xúc gì, Mục Thần đã buông tay ra, quay người rời đi mà không thèm nhìn Thời Vi nữa.

Thời Vi nửa dựa vào tường, chỉ cảm thấy suy sụp và mệt mỏi, cô nhìn Mục Thần dần dần rời đi, dáng anh cao và thẳng, mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng bình thường vẫn có phong thái u sầu trầm lặng của thiếu niên, cho đến khi anh biến mất ở cuối hành lang.

Thời Vi có cảm giác, cô và Mục Thần lại quay về điểm đầu.

Anh đối với cô, chỉ còn lại lãnh đạm và chán ghét.



Khi làm việc ở quán trà sữa vào buổi tối, Thời Vi cảm thấy thấp thỏm không yên, phạm phải một số sai lầm nhỏ mà bình thường không phạm phải, khiến khách hàng không vui.

Quản lý cửa hàng đến hỏi Thời Vi có chuyện gì sao, nếu cảm thấy không khỏe có thể về sớm, Thời Vi suy nghĩ rồi đồng ý.

Cô xin lỗi quản lý, lại không biết xấu hổ xin một ly cà phê, định mang đến cho Mục Thần.

Việc Sở Giáo dục thanh tra trường học vẫn chưa kết thúc, còn mấy ngày nữa sẽ tự học buổi tối, trước đây Thời Vi làm việc xong, đều sẽ đến nhà Mục Thần cùng nhau học bài, cho dù hôm nay cô và Mục Thần xảy ra chuyện không vui, cô vẫn định đến nhà Mục Thần như thường lệ.

Dù sao hiện tại cô vẫn chưa muốn về nhà, Thời Tử Thành lúc này là lúc tinh lực dồi đao, nếu về nhà, đoán chừng cô sẽ lại cãi nhau với Thời Tử Thành và bố mẹ.

Chịu cũng không muốn chịu, cãi cũng cãi chán rồi, Thời Vi không có nơi nào để đi, Mục Thần đã hứa sẽ thu nhận cô những ngày này, chắc chắn anh sẽ không nuốt lời đi.

Đợi khi Thời Vi mang ly cà phê tới cửa nhà Mục Thần, vẫn ít nhiều có chút khẩn trương.

Cô nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay trong đầu, cảm thấy có thể là Mục Thần đã nhận ra cô trêu chọc mà không chịu trách nhiệm, vì vậy có chút tức giận... Cũng không có cách nào giải thích được, bởi vì cô quả thực là như vậy.

Cô chỉ có thể tạm thời né tránh chủ đề này, dự định mấy ngày nay sẽ thu liễm chút, không chủ động chọc tức anh nữa, ai biết được, Mục Thần căn bản không cho cô cơ hội nữa.

Thời Vi gõ cửa hai phút, bên trong lại không có ý định mở cửa.

Tiếng gõ cửa của Thời Vi rất lớn, cũng rất vang, Thời Vi khẳng định anh nghe thấy, cô một bên gõ cửa, một bên nói: "Tớ mang cà phê cho cậu, cậu không muốn sao, mở cửa cho tớ."

Mà trong phòng ngủ, Mục Thần đang ngồi trước bàn học, vẻ mặt thờ ơ đọc sách, lật hết trang này đến trang khác, tốc độ đọc hoàn toàn không bị tiếng gõ cửa hay tiếng la hét bên ngoài quấy rầy.

Anh nghe thấy Thời Vi ở ngoài cửa chuyển từ nói "Mở cửa cho tớ" sang cay đắng đá cửa: "Đồ khốn nạn nói không giữ lời!", trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Chỉ khi nghe thấy câu lên án "nói không giữ lời", anh mới hơi nhướng mi.

Mục Thần nghĩ, nếu có thể, anh thà không thu nhận cô vào trong đêm giông bão đó, cũng không đưa ra lời hứa như vậy.

Anh hối hận rồi.

Hối hận vì đã để Thời Vi bước vào thế giới của anh, cũng làm gián đoạn nhịp sống của anh.

Vì vậy, giờ đây anh quyết định trục xuất Thời Vi khỏi thế giới của mình.

Khoảng mười phút sau, tiếng gõ cửa dừng lại.

Ngoài cửa không có tiếng động, Thời Vi hẳn là đã rời đi.

Mục Thần suy nghĩ một chút, đứng dậy khỏi bàn học, đi về phía cửa, sau khi mở cửa, chỉ nhìn thấy một ly cà phê lẻ loi được đặt ở bên phải cửa.

Anh cầm ly cà phê với vẻ mặt trống rỗng, mang nó đến chỗ ngoặt tầng một, ở chỗ ngoặt có một cái thùng rác, sau đó, anh cầm ly cà phê—

Ném vào.

———————

Editor có lời muốn nói: Chương này 4 phần hơn 6000 từ 🥲 ai đó cíu tui cíu tui 🥲