Chương 36: Cạm bẫy dịu dàng

Người không biết tiến về phía trước thì phương pháp hiệu quả nhất là dứt khoát đá hắn một cái.

Rốt cuộc Tần Phong cũng hiểu rõ đạo lý này, nhớ tới mình sáu năm trước, thật sự là cảm giác về sau này già đi cũng không còn uy phong nữa rồi. Sáu năm trước có thể đuổi Triệu Vân tới tay, vậy còn sáu năm sau?

Gọi điện thoại đến nhà Triệu Vân, Lăng Yên là người nhận điện thoại, hơi ngẩn ra sau khi Lăng Yên thẳng thắn dứt khoát: "Chị Vân không tiếp điện thoại được, có chuyện gì mời nói thẳng."

Vẫn có chút mất mát, Tần Phong dừng xe ở ven đường, nhìn về màn đêm không giới hạn, chán nản, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Triệu Vân có khỏe không?"

Trong lòng Lăng Yên hiểu ra, chỉ nghe mấy chữ đã lòi ra manh mối, giữa bọn họ tuyệt đối không phải có chuyện hắn có lỗi với cô đơn giản như vậy. Hơi suy nghĩ một chút, hòa nhã nói: "Chị ấy không tệ, bây giờ đang nghỉ ngơi. Ngày mai tôi đi khám thai cùng chị ấy, chín giờ đi."

Tần Phong cong khóe môi lên, hiếm khi có dịp cười thoải mái, tiếng cười trầm thấp vang vọng ở đầu dây bên kia, cũng khiến cho Lăng Yên có chút hoảng hốt, bỗng dưng cảm giác người đàn ông này có chút làm cho người ta thương hại.

Lăng Yên hỏi: "Tần Phong, anh đã làm chuyện gì mà khiến Triệu Vân không có cách nào tha thứ?"

Ánh mắt Tần Phong chua xót, "Một chuyện khiến tôi đủ để hối hận cả đời."

Con. . . Con của bọn họ. . .

Lăng Yên biết rõ đã chạm đến giới hạn của Tần Phong, không hỏi lại mà nói ra vấn đề thứ hai đã sớm chuẩn bị, nhẹ giọng nói: "Muốn tác động trái tim của phụ nữ rất dễ dàng, vực dậy sự kiên quyết cũng rất dễ dàng. Nhưng cuối cùng cũng sẽ bị cảm động, không có người phụ nữ nào có thể chống cự lại sự dịu dàng."

Trong lòng Tần Phong hơi ấm áp, nghĩ nghĩ, chậm chạp nói: "Lục Ngạn rất yêu cô."

Lăng Yên cười nhạt: "Tôi biết."

Quả nhiên là người phụ nữ Lục Ngạn theo đuổi nhiều năm, ấm áp thông minh, thận trọng tinh tế. Nhớ lại bức ảnh chụp kia có lẽ nên lùi lại vô thời hạn chút nhỉ.

Cúp điện thoại, lái xe quay về khách sạn, thăm Jacob.

Jacob để thân trần bụ bẫm nhảy loạn xạ ở trên giường, nhìn thấy hắn đến đây, ùm ùm chạy xuống giường leo lên người Tần Phong, ôm cổ không buông tay, cái đầu nhỏ mạnh mẽ cọ cọ, ngửi thấy mùi mưa mát lạnh trên người hắn, lại hỏi ba vừa đi đâu, rồi vươn ra hai cái tay mập ôm lấy gương mặt Tần Phong hơi lạnh.

Phần lớn đều nói con trai giống cậu, con gái giống dì. Bộ dạng Jacob cũng giống như Tần Phong, lại kế thừa bản lĩnh lúc nhỏ của Monica, khiến cho Tần Phong mới vừa biết được mình mất đi đứa con, lại càng thêm yêu thương.

Tần Phong một bên dỗ Jacob, một bên gọi điện thoại cho Monica. Jacob biết là Monica, hắng giọng gọi Zia (dì), Tần Phong nhanh chóng đưa di động cho Jacob, Jacob cười khanh khách nâng di động chạy đến một bên sofa cùng Monica nhẹ nhàng nói chuyện.

Một đứa bé ngồi trên ghế sofa, giống một cái gối ôm hình tròn, vừa mập mạp vừa ồn ào. Tần Phong nhìn chung quanh phòng khách, mới phát hiện không thấy Emilia, đứng lên đi tới hai bước, nghe được tiếng nước rả rích, có lẽ đang tắm.

Đợi lát nữa Jacob trả di động về, đã trôi qua nửa tiếng, thằng bé nhao nhao nói khát muốn uống nước trái cây mới trả điện thoại về, sau đó cong môi mang một đôi dép lê lạch bạch lạch bạch chạy đến tủ lạnh muốn lấy đồ uống.

Vừa lúc Emilia trùm khăn tắm đi ra từ phòng tắm, liền nghe tiếng Jacob hô to mẹ mẹ con muốn uống đồ uống.

Âm thanh điện thoại quá tốt, Monica nghe được Jacob lớn tiếng gọi mẹ, thì im lặng. Tần Phong lườm Emilia không hề gợi lên một chút hứng thú nào cho hắn, thấp giọng cùng Monica tiếp tục nói chuyện.

Giọng Monica khá nhỏ, giống như nụ hoa bị đả kích không nhẹ không ngẩng đầu được, nặng nề nói: "Simone, phải chăm sóc Jacob thật chu đáo."

Tần Phong cúi đầu trầm ngâm một phen, ngón tay nắm chặt thuốc lá vẫn còn mang màu đỏ tươi sáng chưa tắt, nửa dựa ở đầu giường, lắc đầu nói: "Đủ rồi Monica, qua một thời gian nữa công khai thân phận của nó đi."

Monica hơi vui sướиɠ trong giọng nói có chút ngập ngừng: "Lão gia - - đã đồng ý?"

"Việc này không cần tới ông ấy, đám nhà báo trong nước rất để ý, Emilia mang theo Jacob sớm muộn gì cũng truyền ra tin tức, một là đợi bị công khai chuyện xấu, hai là chính em chủ động công khai sự thật. Lựa chọn việc nào, em rõ nhất."

Ngay lúc Monica đang do dự, Emilia đã thay quần áo xong, chỉ là vẫn còn để chân trần, đi trên thảm bông. Thấy trong tay Tần Phong cầm điếu thuốc, trong không khí tràn ngập mùi khói mát lạnh, tự nhiên đi tới lấy đi, thấp giọng nói: "Không tốt cho trẻ nhỏ."

Nhiều năm như vậy, Emilia có thể một mực ở bên cạnh hắn bình an vô sự làm bạn, một nguyên nhân chính là cô ta không chủ động câu dẫn hắn. Người phụ nữ thông minh lựa chọn phương thức yêu của mình.

Tần Phong quay đầu nhìn về phía Jacob đang mở to đôi mắt màu xanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc nhẹ giọng cười cười, vươn ra bàn tay to nhiều vết bai sờ sờ đầu của nó: "Ngoan, đi mở Thanh Tân Tề(*) đi."

(*) : Đồ xịt phòng, nút xịt phòng hương thơm mát

Jacob đổi từ giận thành vui, rất vui vẻ chạy đi.

Lúc này giọng nói Monica kiên định cũng truyền đến: "Em sẽ công khai."

"Uhm. . . Còn nữa, xem ra Jacob rất thích ứng việc sinh hoạt trong nước, để cho thằng bé ở đây một thời gian đi. Anh sẽ không về Ý, cho nên điều một số nhân viên trong công ty truyền thông tới đây, lập chi nhánh, trước hết Emilia không ở trong nước thì phát triển ở đây. Sau đó lại cho mấy người quản lý có kinh nghiệm tới đây tuyển dụng người mới, sau khi mọi việc xong xuôi, anh sẽ để người khác tiếp quản thỏa đáng. Tiện thể, coi như anh thay em kiếm tiền rồi."

Monica tự nhiên không hề có ý kiến, gật đầu không dám. Chỉ là trước lúc cúp điện thoại bỗng nhiên cảm giác thái độ Tần Phong không ổn, "Anh và Triệu Vân sao vậy?"

Tần Phong nhíu mày, "Không cần xen vào việc của người khác, " lại tiếp tục nói, "Sẽ xử lý xong những chuyện trước đây đã xảy ra, trước anh không xử lý những chứng cứ này, là vì không về nước được. Bây giờ đã về nước, thì phải tiêu hủy những bằng chứng này. Anh cần một thân phận mới ở đây."

Monica cũng đồng ý: "Vậy em sẽ báo danh sách và tình hình hiện nay của những anh em vào sinh ra tử năm đó cùng anh cho anh."

"Không, như vậy đi. Đem những tài liệu của nhân viên phụ trách vụ án tất cả anh em gặp chuyện không may năm đó báo cho anh biết. Anh tin không phải Triệu Vân làm, có thể là người khác làm. Anh muốn đảm bảo sự an toàn của anh và cô ấy."

Nghiêm chỉnh bàn xong việc, Monica lại khôi phục bộ dạng lì lợm, nhìn chằm chằm móng tay sơn màu đỏ tươi của mình, cười nói: "Simone, nhiều năm trước bộ dạng anh bị thương trở về vẫn còn như mới mẻ trong ký ức của em, nếu bây giờ vì Triệu Vân mà tiếp tục hành hạ mình thành bộ dạng kia, em sẽ tự mình đi nói chuyện với Triệu Vân."

Tuy nghe qua có vẻ là Monica đau lòng cho người anh trai này, nhưng mà nói thật rất khó nghe, Tần Phong nhíu đôi mắt màu xanh lại, lạnh lẽo uy hϊếp: "Quản cho tốt chuyện của em, dám đυ.ng đến Triệu Vân, Arthur sẽ là người đầu tiên anh giải quyết khi về nước."

Jacob thấy Tần Phong nói chuyện xong, lại lôi kéo hắn không buông tay, than thở nói đã lâu không ngủ cùng nó, Tần Phong bất đắc dĩ ở lại một đêm.

Hắn thấy trong mắt Emilia hiện sự mong chờ, Tần Phong chỉ xem như không biết, báo cho Monica dự định rồi lại nói sẽ tiếp tục bàn sau.

Trên giường ba người, Tần Phong, Jacob, Emilia.

Khi Emilia mới vừa xuống máy bay ngày đó nghe được Tần Phong cảnh cáo cô ta như vậy, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là thân thể cứng ngắc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.

Tần Phong nói được thì làm được, theo đuổi phụ nữ.

Sớm tinh mơ mới bảy giờ liền xuất hiện phía ngoài biệt thự nhà Triệu Vân. Bảo vệ nhìn thấy cũng thấy ngạc nhiên, thậm chí lúc nhàn rỗi rót ly nước đưa vào trong xe Tần Phong.

Lamborghini, đợi một ngày một đêm trước cửa, vẫn lại là người đàn ông tuấn lãng khí chất ưu tú, bảo vệ không nhịn được bèn cho là chồng sau của cô Triệu. Bảo vệ nghĩ có thể vợ chồng son giận nhau, người đàn ông này còn có thể chờ đợi dưới trời mưa dầm dề như vậy, quả thật cưng chiều cô Triệu quá mức khiến hắn ghen tị vô cùng, ngoài ra còn tức giận bản thân mình tại sao không phải là phụ nữ.

Thời tiết vẫn âm u, tuy nhiên không mưa to như trút nước giống ngày hôm qua, vẫn mưa phùn không ngừng, trời xanh u ám như ẩn chứa nỗi sợ hãi vô hạn. Ngẫu nhiên hiện lên một tia chớp, lại có vài tia chớp xẹt xuống, khiến cho Tần Phong ngồi không yên ổn trong xe, vài lần cảm giác đây là một loại trừng phạt.

Đợi hai tiếng, đến chín giờ, quả nhiên thấy Triệu Vân và Lăng Yên xuất hiện từ trong khu biệt thự. Là Lăng Yên lái chiếc POLO màu đỏ nhỏ, tốc độ dần dần giảm, dừng ở một bên.

Nguyên nhân là, Tần Phong lái xe chắn ngang.

Lăng Yên lại một lần nữa cảm giác người đàn ông này cố tình gây sự.

Tối hôm qua Lăng Yên suy nghĩ một đêm, chuyện Triệu Vân không nên nói cho Lục Ngạn, nhưng tối qua vẫn quyết định hôm nay hẹn bác sĩ Chu gặp mặt, sau khi rõ tình hình bệnh của Triệu Vân sẽ tính toán.

Nói cho Lục Ngạn, nhất định Lục Ngạn sẽ nói cho Tần Phong. . .

Cô không nói cho Triệu Vân chuyện của bọn họ, cô cũng chưa muốn đưa ra quyết định. Nếu Tần Phong sai, làm phụ nữ, hoàn toàn đứng ở bên Triệu Vân không thể khiến cho hắn dễ chịu. Nếu chỉ là hiểu lầm, cô tình nguyện sau này làm người hoà giải, dù sao trước đây Triệu Vân cũng từng giúp cô.

Triệu Vân ở trong xe thờ ơ lườm toàn thân nhàn nhã của Tần Phong, thân thể cao to dựa ở trước xe, xem ra giống như tinh thần sảng khoái, cho dù có giọt mưa chảy xuống mặt, thì đôi mắt vẫn lóe sáng như cũ, mỉm cười nhìn thiết bị chắn gió cửa sổ.

Lăng Yên nắm tay Triệu Vân, Triệu Vân nghiêng đầu tránh tầm mắt của Tần Phong, mặt không chút thay đổi nói: "Để cho anh ta đi."

Lăng Yên cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, lại thấy Tần Phong bên ngoài nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay bày tỏ "Nhường đường", sau đó lên xe lái xe tránh ra, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Vân.

Triệu Vân căng thẳng trong lòng, mắt nhìn Lăng Yên, Lăng Yên nhanh chóng quay đi.

Bộ dạng không nóng không lạnh này của hắn cực kỳ giống bộ dạng sáu năm trước xuất hiện tại sân trường trong thành phố C theo đuổi cô. Mỗi lần hắn đều mang một vỏ bọc thanh thản xuất hiện, liên tiếp khiến các học sinh chú ý, lại vẫn vẻ mặt yêu nghiệt mang theo nụ cười vô hại. Làm cho người ta từ từ rơi vào trong tay giặc.

Hiện giờ hắn đang làm gì? Bù đắp lại cho cô lần nữa? Triệu Vân nhìn cảnh quen thuộc phía ngoài cửa sổ chạy như bay qua, khẽ thở dài, không thể nào.

**

Trở về trong xe khiến Tần Phong bất lực vỗ trán suy tư, Triệu Vân không giống trước kia, sự lạnh nhạt xa cách của cô khiến hắn hoảng hốt, có phải nên áp dụng một chút phương pháp mạnh mẽ không?

Tần Phong một đường theo tới bệnh viện, lại một đường theo tới chỗ khám phụ khoa. Khi anh tiếp tục đi cùng, bỗng nhiên Triệu Vân đang đi phía trước xoay người lại, liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới thật lâu, mới híp mắt nói: "Tần Phong, đừng để tôi chán ghét anh."