Chương 40: Hỏa lực đột kích(2)

Bên ngoài đúng lúc ngừng mưa, nhưng vẫn còn bọt nước, giẫm đi lập tức bắn tung tóe ẩm ướt lên giày Tần Phong.

Mỗi người đều có tâm ma của mình, tâm ma của Tần Phong là Triệu Vân.

Triệu Vân lộn xộn trong lòng hắn, Tần Phong bất đắc dĩ đặt cô xuống, đổi thành nắm chặt tay Triệu Vân đi tới xe.

Triệu Vân ở phía sau, biết lần này trốn không được vung tay không ra, không tiếp tục vùng vẫy. Nhưng nghe tiếng động lớn và tiếng người xung quanh, cả tiếng xe đinh tai nhức óc, vươn tay, tháo máy trợ thính ra, bỏ vào trong quần áo.

Âm thanh xung quanh nhanh chóng biến mất, bình tĩnh lại. Người đàn ông ở trước mắt, áo sơ mi màu trắng đơn giản cổ chữ V, một tay bỏ trong túi, một tay nhẹ mà có sức nắm cổ tay cô, đi nhanh về phía trước. Cô đi sau hắn nửa bước, cho dù đi giày cao gót, cũng cần phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn được mặt hắn, môi mỏng khẽ nhếch, làm như ẩn chứa tức giận, mà lại nửa có nửa không có ý cười trên mặt.

Hơn một tháng này, hắn gầy, gầy xuống nên hốc mắt càng hõm sâu vào, lại càng lộ rõ đôi mắt màu lam đầy mị lực của phương Tây, gò má gầy đi lại càng hiện rõ góc cạnh xương hàm, nửa mặt khẽ nhếch hướng về trước, có người đi đường nghỉ chân mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn về phía hắn, hắn cũng vẫn không chút biểu tình mà đi nhanh về phía trước.

Là người đàn ông kiêu ngạo không coi ai ra gì, khiến chính cô lại rơi vào tay giặc lần nữa.

Hắn là con sói, hắn luôn đuổi theo, hắn cũng sẽ có tình cảm dịu dàng. Nhưng luôn luôn sau cùng, hắn sẽ cắn trả.

Khi Triệu Vân ngồi vào trong xe Tần Phong, Tần Phong vẫn thỉnh thoảng cầm tay cô, Triệu Vân rốt cuộc không chịu được, rút tay trở về, quay đầu nhìn về phía ngoài xe.

Ngoài xe bóng người mờ mịt, nhìn không rõ, như là bị đặt vào trong cửa kính thủy tinh đầy sương, cửa sổ ngăn cách chân không, phản chiếu sương mù và người.

Triệu Vân lẩm bẩm nói: "Tần Phong, vì sao không rời đi? Anh không yêu tôi sâu nặng, anh cũng có vợ và con, vì sao không rời khỏi tôi?"

Nháy mắt dừng lại, Triệu Vân ngã vào lưng ghế, quay đầu chống lại ánh mắt màu đỏ tươi phát cuồng của Tần Phong, nhìn qua không khác gì con sói.

Hắn vươn tay nâng mặt Triệu Vân, cưỡng ép để cho cô nhìn hắn, gắt gao khóa lại tầm mắt của cô, nói gằn từng chữ: "Vì sao phải thả em? Tôi thả em ai sẽ buông tha tôi?

... Triệu Vân, có phải em không có lương tâm không? Tôi nói rồi bọn họ không phải là vợ con của tôi, tôi không chạm đến Emilia! Cho tới bây giờ tôi chưa từng chạm qua cô ta em có nghe không?"

Triệu Vân nhìn không hiểu hắn đang nói gì, chỉ cảm thấy hai bên mặt bị hắn giữ phát đau, dựa vào cái gì hắn lại cứng rắn, hùng hồn như vậy?

Triệu Vân bỗng nhiên nổi điên vươn tay nện vào người hắn, không ngừng đánh đấm, không ngừng hỏi "Vì sao vì sao".

Tần Phong cũng đỏ mắt, buông ra tay để cho cô không ngừng đập trên người hắn, ánh mắt cô trở nên dần dần ướŧ áŧ, sức lực từ từ yếu đi, Tần Phong cúi người tiến lên, vươn tay giữ chặt cơ thể run rẩy của cô, dịu dàng dọc theo vai và lưng, nói nhỏ bên tai cô: "Tiểu Vân, thật xin lỗi, tha thứ cho anh có được không?"

Triệu Vân nghẹn ngào khóc, há mồm hung hăng cắn lên vai hắn, tay Tần Phong ngừng, xem nhẹ cảm giác đau đớn kia, mặc cho cô cắn, vẫn dịu dàng lặp lại lời nói nhẹ nhàng bên tai cô: "Tha thứ cho anh? Hửm? Tha thứ cho anh có được không?"

Triệu Vân cắn chặt, âm thanh trở nên áp lực nặng nề, mãi đến khi cảm giác trong miệng có mùi máu tươi, cuối cùng buông lỏng miệng, mặc cho nước mắt theo mặt chảy qua, nhỏ vào vết máu bị dấu răng cắn nhuộm đỏ trên áo sơ mi màu trắng.

Cô đẩy ra Tần Phong, bị Tần Phong tiếp tục ôm trở về, cô không ngừng vùng vẫy, hai tay đẩy ngực của hắn, tay Tần Phong ôm cô không ngừng bị gỡ xuống.

Trong xe thể thao cực kỳ yên tĩnh, dáng người Tần Phong khổng lồ, cùng với Triệu Vân không có sức bị hắn giữ chặt trong ngực, hai người cùng thở hổn hển. Thân thể cao lớn che trên thân thể cô, trong mắt Tần Phong đều là ngọn lửa đỏ tươi không thể tiếp tục ẩn nhẫn.

Triệu Vân bị dọa, còn chưa tiếp tục đẩy, môi miệng Tần Phong như sói quét sạch, không ngừng quấn lưỡi nhanh chóng hút, khẩn cấp nuốt vào sự khước từ của Triệu Vân.

Thậm chí trong đầu Tần Phong trống rỗng, chỉ cảm giác là dùng cách giữ cô lại, mới có thể để cho cô bình tĩnh, mới có thể để cho cô hiểu biết suy nghĩ và tình cảm, sự quấn quít điên cuồng của hắn.

Nhưng mà, Triệu Vân lại không phải. Ngay lúc Tần Phong ngậm chặt môi lưỡi của cô, chỉ có cảm giác một loạt đau xót vụt qua. Dơ bẩn, khổ sở, kháng cự, khiến cho cô lại cảm giác càng nhiều hơn nữa sẽ khiến cô vạn kiếp bất phục.

Hận, hận hắn không sao, hận hắn hạnh phúc tốt đẹp, hận mình lại yêu hắn nhiều như vậy.

Vừa mở miệng, răng nanh hung hăng cắn, lưỡi Tần Phong ngừng một hồi, hoặc như điên rồi liên tục cướp đoạt, không hề hay biết, lần lượt lật chuyển khuấy đảo hút lấy, trong miệng truyền đến một mùi máu tươi.

Mãi đến khi nước mắt Triệu Vân chảy đầy mặt, nhỏ lên môi Tần Phong, hắn mới đột nhiên buông lỏng miệng.

Môi Triệu Vân run lên, tuyệt vọng nhìn hắn, chậm rãi giương tay lên.

"Bốp" một tiếng, vang vọng bên trong xe yên tĩnh.

"Súc sinh!" Triệu Vân chậm rãi phun ra hai chữ, vẻ mặt ướt đẫm nhìn hắn.

Lại không chờ Tần Phong làm bất kỳ động tác gì, đẩy mở cửa xe chạy ra ngoài. Tần Phong nhanh chóng bắt lấy tay cô, thấp giọng hỏi: "Triệu Vân, sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Anh làm sai chuyện gì? Là thay Monica nuôi một đứa bé, thay Jacob tìm người mẹ chăm sóc nó, vẫn lại là chuyện sáu năm trước anh không rõ tình hình mà làm tổn thương con của chúng ta?"

Áo vest âu phục màu xanh của Triệu Vân kéo lại bị mở, mắt nhìn quần áo của mình, lại nhìn máu thấm vai trái Tần Phong, cảm giác khổ sở giống như huyết dịch chảy ngược, toàn thân đông cứng, cô không nghe được, may mắn cô không nghe được.

Tần Phong cố chấp hỏi: "Tiểu Vân, khi đó chúng ta ở Đan Mạch không phải đã nói rõ ràng sao, chuyện chúng ta cãi nhau sẽ để lại, sau khi bình tĩnh cùng nhau giải quyết sao? Em không thể cứ tuyên án tử hình anh như vậy, anh nghĩ đến việc em chịu đau đớn anh cũng không dễ chịu, đúng là do anh không biết chuyện năm đó không phải sao? Không thể cho anh một cơ hội làm lại sao?"

Triệu Vân không nói được một lời, đưa tay đẩy cửa, Tần Phong lại ấn cái khóa, lạch cạch vài tiếng, mặc cho Triệu Vân mở cửa thế nào cũng không được. Triệu Vân nản lòng trở về chỗ cũ, mắng hắn: "Đê tiện."

Tần Phong nghe hai chữ như thế, con ngươi khát máu tối sầm lại, sờ sờ khóe môi, có máu chảy ra, hai ngón tay xoa vài cái, rồi sau đó nhếch môi lạnh bạc không nói một câu buông tay nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này điện thoại vang lên ráo riết, Tần Phong nhìn thoáng qua là Lục Ngạn gọi điện thoại, tâm tình lại càng bực bội, ném qua cửa sổ, xẹt qua một đường cong, tiếng chuông giảm dần theo tốc độ rơi xuống, vỡ ra nằm ở trên đường nhựa.

Không quá vài giây, di động Triệu Vân lại thúc giục, Triệu Vân mở to đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước, giống như không nghe thấy, Tần Phong nắm lấy túi xách xanh nhạt bên người cô ném về phía sau, lại tiếp tục chuyên chú lái xe.

Đời người có bao nhiêu lần thay đổi, chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

Không nói chuyện với nhau, không có hơi thở, như đối diện cái chết, áp lực, khủng bố.

Tần Phong giẫm chân ga, trước quốc lộ tràn đầy xe chạy băng băng, không ngừng phanh rẽ gấp, như một hồi liều chết quyết đấu.

Triệu Vân dần cảm thấy toàn thân rét run, xem như khí nóng ẩn chứa trong thân thể đều đã bốc hơi theo tốc độ xe, từ từ trở nên lạnh lẽo. Cảnh tượng ngoài xe nhanh chóng hiện lên, thậm chí hợp với quá khứ trong sáu năm cùng hiện lên.

Chiếc xe này đi đâu, cô cũng không biết, nhưng bỗng nhiên hi vọng đây là hành trình cuối cùng đi vào tử huyệt. Sau đó, tất cả sẽ chấm dứt.

Khi Tần Phong lái xe liên tục đến quán bar ngầm quen thuộc, cô mới cảm giác chấn động.

Tần Phong vòng qua xe, mở cửa xe, giam cầm cô trong ngực đi một đường.

Đây là quán bar sản nghiệp sáu năm trước của Tần Phong, cô vẫn cho là sau chuyện lần đó, quán bar của hắn đã sớm bị đóng cửa, lại không nghĩ tới bây giờ vẫn đông người lui tới, truỵ lạc xa hoa.

Tần Phong nhanh chóng giữ chặt cô, bước chân dài đi qua hành lang nhanh như tia chớp, vô số người vừa thấy cung kính tránh đường ra, rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn. Tần thiếu đã sáu năm chưa xuất hiện ở đây, có những vị khách già nhận ra được, cực kỳ cung kính, khách hàng mới học theo những động tác của khách quen, khung cảnh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Triệu Vân giấu mặt trước ngực hắn, để tránh người khác nhìn. Tần Phong đột ngột xoay người, cho dù tức giận không ngừng gào thét trong lòng, giống như lửa, vẫn không thể nào ngăn cản nơi nào đó nháy mắt đứng sừng sững.

Lại đi vài bước, Tần Phong dừng lại ở ngưỡng cửa, nhanh chóng có người tới cung kính mở cửa, Tần Phong đưa Triệu Vân vào, quay đầu dặn dò: "Tôi muốn thuốc mạnh nhất."

Lại mở cửa, Triệu Vân đang đứng ngây người tại chỗ cũ.

Đây là căn phòng sáu năm trước cô lưu luyến, gian phòng trong thời gian liên tục bị hắn truy đuổi về, giường lớn King size màu trắng tức thì đập vào mắt.

Tần Phong đi đến bên cạnh kéo ra tủ rượu trắng, lấy bai rượu Rafael năm 67 rót hai ly, trở về ngồi trên ghế sofa, nhìn hình dáng Triệu Vân xuất thần.

Người phụ nữ hắn yêu, lúc này đứng ở trước mắt hắn, ánh mắt mang theo hồi ức khi đó đờ đẫn nhìn mỗi một chỗ của cô trong phòng, hơn mười phần của cô liên tục mắng hắn đê tiện súc sinh.

Dáng người nhỏ gầy, thân thể cao thẳng, luôn luôn tự tin ngẩng cao đầu, buông mắt nhìn. Áo vest âu phục lót vai màu xanh, bên trong lộ ra một nửa áo trắng cổ chữ V, quần da bó chặt màu đen, dung mạo đoan trang mang theo vẻ đẹp khiêu gợi, cho tới bây giờ cô đều có lực hấp dẫn như vậy, như trời sinh người phụ nữ kiêu ngạo này nên cùng hắn đứng chung một chỗ.

Đúng là hắn sai không biết chuyện năm đó, sai vào lúc này giấu diếm, hắn lại làm sai chuyện gì nữa?

Hắn lắc đầu, không có. Hắn đã đặt tất cả tình yêu trên người cô, nhưng cô chỉ tàn nhẫn muốn cắt đứt với hắn, không có chuyện hắn sẽ thả cô đi.

Lẽ nào nên trục xuất hắn? Tâm của hắn cũng là thịt, cho dù đối xử với người khác khi đó tàn nhẫn, nhưng với cô vĩnh viễn là che chở.

Hắn nghe cô mắng hắn như vậy, hắn cũng đau, trong lòng như có hàng vạn cây kim đâm, thậm chí còn đau hơn khi biết mẹ mình chết dưới sự tính kế của ông nội và ba.

Mỗi một lần cô xem thường hắn, với hắn mà nói đều là một lần lăng trì.

Ai nói đàn ông không biết yêu? Bọn họ không yêu thì thôi, khi mà yêu rồi thì sẽ yêu đến thấu xương tủy.

Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên hai lần, Tần Phong đi đến cửa.

Một túi thuốc bột, một lọ thuốc, một cái ống tiêm bơm đầy chất lỏng.