Chương 13: Sai lầm.

Nơi biểu diễn là tại thính phòng cách trường học không xa, chay qua đó cũng chỉ mất mười phút.

Hạ Chước thở hổn hển đi vào, thính phòng không lớn lắm giờ đã chật kín người. Anh nhớ tới lời Quan Tinh hòa dặn dò, vị trí dành cho người nhà là ở hàng số 3 và bốn.

Nhưng khi lia mắt đến đó, thì có thể thấy ba hàng đầu đều ngồi đầy người.

Hạ Chước đứng tại chỗ, con ngươi đen hơi trầm xuống.

Nhân viên cầm mẫu đơn đến chỗ anh vỗ vỗ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Xin chào, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, xin vui lòng nhanh chóng ngồi vào vị trí.”

Chàng trai vì chạy vội đến, mà giờ trên người anh còn phảng phất khí lạnh đêm đông.

Anh khàn giọng, nói nhỏ: “Tôi là… Người nhà của Quan Tinh Hòa.”

“À.” Nhân viên công tác cúi đầu nhìn tờ đơn, “Thật ngại quá, người nhà của Quan Tinh Hòa hình như đã có người đăng ký rồi.”

Anh ta nói với giọng điệu tiếc nuối: “Mỗi một thành viên của đội nhạc chỉ có một chỗ ngồi dành cho người thân mà thôi.”

Chàng trai trước mặt, sắc mặt càng lúc càng lạnh băng, nhân viên công tác nói: “Có phải là chưa bàn bạc với nhau hay không, nếu không thì để tôi tìm người nhà Quan Tinh Hòa đến , hai người cậu bạn bạc lại một chút.”

“Không cần.” Tiếng nói lạnh lùng của Hạ Chước cắt ngang.

Tầm mắt nhìn xuyên qua từng lớp người, lại rơi vào bóng lưng quen thuộc đang ngồi ở hàng thứ ba kia.

Đó là Quan Dập.

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, nên trong thính phòng chỉ có chút ánh sáng yếu ớt.

Chàng trai rũ mắt, ngọn lửa nhỏ trong lòng trong nháy mắt bị dập tắt, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng từng chút một, trở nên yếu ớt xa với.

Anh giễu cợt nhếch môi.

Lại lừa anh thêm một lần nữa? Cùng Quan Dập bày kế lừa anh.

Hết lần này lại đến lần khác.

Vì vậy, giọng nói nhẹ nhàng là giả vờ, đối xử tốt bụng với anh cũng là giả vờ.

Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình anh ngu ngốc coi đó là thật lòng.

Hạ Chước xoay người đi ra khỏi hội trường.

Gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt anh, mang theo chút lạnh lẽo rát người.

Anh chậm rãi ngước mắt lên.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, những bông tuyết nhao nhao rơi xuống.

Trận tuyết đầu mùa của thành phố Hải, cứ đến một cách lặng lẽ không có dấu hiệu báo trước như vậy.

Mùa đông ở trấn Song Thủy luôn ấm áp dễ chịu, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Chước nhìn thấy tuyết.

Ấn tượng đầu tiên của chàng trai về tuyết là từ trong sách giáo khoa. Đầu đông, sương bạc khắp nơi, trời đất phủ màu trắng xóa, trắng tinh.

Nhưng lại không ai nói cho anh biết, thì ra bông tuyết xinh đẹp, rơi vào người lại khiến lạnh thấu xương đến vậy.

*

Tại cánh gà thính phòng chật hẹp, cách thời gian bắt đầu buổi biểu diễn còn năm phút, giáo viên nói xong những điều cần chú ý, toàn bộ người trong đội nhạc loạn thành một đàn ong vỡ tổ.

Có người thì đang chen chúc đứng bên cạnh Quan Tinh Hòa nhỏ giọng nói: “Chờ Quan Dập đến sao.”

Người vừa nói chính là Chu Vụ, bạn gái của Quan Dập, đảm nhiệm vai trò đánh violin trong đội, lén lút qua lại với Quan Dập đã được nửa năm.

Quan Tinh Hòa từ trước đến nay vẫn không thể hiểu được, tại sao Chu Vụ lại thích cái loại hỗn thế ma vương như tên kia.

Cô bĩu môi, “Ba mẹ em không đến sao?”

“Em không nói cho bọn họ biết.” Chu Vụa làm một động tác im lặng , giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng nói cho người khác biết nha.”

Quan Tinh Hòa gật đầu lấy lệ.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, tất cả mọi người trong đội nhạc đứng ở phía sau bức màn, sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, bức màn dày nặng từ từ mở ra.

Đây là lần đầu tiên có ai đó đến xem buổi biểu diễn của cô.

Quan Tinh Hòa có cảm giác vừa kích động vừa khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, bàn tay cầm violin cũng lặng lẽ toát mồ hôi.

Ánh đèn sáng lên dần dần, cô nín thở nhìn xuống dưới khán đài.

Không thấy bóng dáng của Hạ Chước đâu.

Quan Tinh Hòa dần dần có chút lo lắng, cô nín thở, lại cố nhìn lại thêm một lần nữa.

Vẫn không thấy.

Anh đến không kịp?

Hay là có chuyện gì khiến anh chậm trễ?

Quan Tinh Hòa rũ mắt, trong lòng dâng lên vài phần mất mát.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, có người đến xem cô biểu diễn với danh nghĩa người nhà.

Cô gái không ngừng tự an ủi bản thân mình, có lẽ anh chỉ đến muốn và sẽ nhanh thôi anh sẽ đến.

Nhưng cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, cho dù là một giây cũng không thấy bóng dáng của Hạ Chước xuất hiện.

Cô biết hôm nay Hạ Chước có vướng một lớp Toán, nhưng theo lý mà nói, sau khi tan học anh chạy đến đây cũng vừa kịp.

Có phải là giáo viên đã kéo dài tiết học hay không?

Đêm tháng mười một lạnh đến thấu xương, Quan Tinh Hòa uể oải đi ra phía bên cạnh ngoài thính phòng, nhưng lại bị Chu Vụ gọi ngược lại: “Tinh Tinh, em để quên túi ở bên trong, chị cùng em đi lấy nhé.”

Quan Tinh Hòa thở dài, mặc kệ cho Chu Vụ lôi kéo mình đi vào phòng trang điểm sau cánh gà.

Đi đến trước cửa, người ở bên trong còn chưa đi hết, đang không kiêng nể gì mà lớn tiếng nói chuyện phiếm.

“Tiểu Tuệ, hôm nay ba mẹ em đều đến sao?”

“Đúng vậy.”

“Không phải mỗi nhà chỉ có một người được đi sao? Làm sao mà cả hai đều đi được vậy?”

Trong giọng nói của Dương Tiểu Tuệ lại lộ ra vài phần đắc ý, “Em để cho ba mẹ tách ra, người trước người sau đi vào, một trong hai nói mình là ba mẹ của Dương Tinh Hòa.”

“Mẹ kiếp? Còn có thể làm như vậy hả?”

Dương Tiểu Tuệ lơ đãng nói, “Dù sao thì lần nào biểu diễn cũng chẳng có ai đến xem cô ấy, chỗ ngồi cho người nhà để trống cũng lãng phí mà.”

Một tiếng “rầm” lớn ở cửa phòng.

Đứng ngoài cửa phòng, là Quan Tinh Hòa với l*иg ngực đang phập phồng lên xuống, gắt gao trừng mắt nhìn hai người trước mắt.

Lửa giận làm cho cô không ngừng run rẩy, hốc mắt đỏ hết lên, ngón tay thì nắm chặt đến trắng bệch.

Lần đầu tiên, có người đến vì riêng cô, chỉ để xem một mình cô biểu diễn.

Họ không biết cô đã coi trọng buổi biểu diễn này đến mức nào. Ở nhà cô đã luyện tập vô số lần, ngay cả bộ đồng phục biểu diễn kia, cô cũng đã phải ủi đi ủi lại rất nhiều lần chỉ sợ có một chút nếp nhăn.

Nhưng ngay cả cơ hội này cũng bị bọn họ làm cho tan tành.

Cũng do là lần đầu tiên làm chuyện xấu lại bị chính chủ bắt tại chỗ, Dương Tiểu Tuệ bị dọa đến mức trợn tròn mắt, với tư thế của Quan TInh Hòa, chỉ sợ cô xông lên đánh ả.

May mắn là, giáo viên cũng đến đúng lúc.

Ông từ miệng Chu Vụ biết được sự tình, vội vàng trấn an Quan Tinh Hòa, “Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt trước đi, thầy sẽ xử lý việc này, ngày mai khi diễn tập, sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”

Chu Vụ cũng ở bên cạnh khuyên, “Đừng tức giận, trời lạnh như này, bên ngoài tuyết cũng rơi rồi, về nhà nghỉ ngơi trước thôi.”

Quan Tinh Hòa khịt khịt mũi, quay phắt đầu lại: “Tuyết rơi?”

Vậy thì Hạ Chước ở bên ngoài, lạnh đến mức nào rồi chứ.

Bao nhiêu uất ức lẫn tức giận trong cô bị dập tắt ngay lập tức, cái gì cũng không quan tâm mà chạy ra ngoài hội trường.

Tuyết đầu mùa xuất hiện đột ngột, cả trời và đất đều đã bao phủ một màu trắng xóa. Bên ngoài hội trường cũng chỉ còn thưa thớt vài chiếc xe, trên nóc đã sớm bị tuyết phủ dày.

Bông tuyết xen lẫn gió lạnh, không kiêng nể gì tát vào mặt Quan Tinh Hòa.

Chú Vương cầm ô tới, “Đại tiểu thư, mau lên xe đi.”

Quan Tinh Hòa bị gió lạnh thổi đến nỗi mỗi thanh âm phát ra đều phải run rẩy, nhưng vẫn ngửa mặt hỏi: “Hạ Chước đâu hả chú?”

“Chú không biết.” Chú Vương nói: “Chú cũng vừa mới tới, không hề nhìn thấy Hạ thiếu đâu, hai người bọn cháu không đi cùng nhau sao?”

Ông do dự một lát, sau đó nói: “Cậu ấy phải là người ra trước chứ nhỉ?”

Gió đêm thổi đến một trận tuyết lạnh lẽo, trong lòng Quan Tinh Hòa lại nôn nóng khó nhịn, cô mím môi, nói: “Vậy chúng ta về trước đi.”

Tuyết vẫn chưa được dọn sạch, chiếc xe chạy rất chậm, khi về đến nhà đã là đêm khuya.

Nhưng trong nhà lại không thấy bóng dáng Hạ Chước đâu.

Quan Tinh Hòa nôn nóng đến mức như gần khóc, dọc đường về cô đã gọi cho Hạ Chước rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn ở chế độ người nhận bận.

Ngày đầu tuyết rơi mọi thứ đều bị tuyết phủ cho dày đặc, anh ở bên ngoài một mình, sẽ lạnh đến mức nào chứ.

“Không được, mình phải ra ngoài tìm anh ấy.” Quan Tinh Hòa đứng phắt dậy.

Cửa lớn bị đẩy ra, một giây sau, khi mọi người nhìn qua cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

Chàng trai đứng ở cửa ra vào, sau lưng là sương bay khắp trời, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, trên vai phủ đầy tuyết.

Sự tức giận trong cơ thể anh dường như bị đợt tuyết rơi dày đặc đột ngột này quét sạch, và trong đôi mắt đen của anh chỉ có một sự im lặng chết chóc.

Trong nhà có hệ thống sưởi ấm, tuyết lặng lẽ tan ra, thấm ướt vào áo sơ mi của anh, làm cho nổi bật sự gầy gò của anh lên.

Quan Tinh Hòa vội vàng cầm khăn mặt đi đến.

Chàng trai rũ mắt xuống, trong con ngươi đen sâu thẳm kia không có chút tia sáng nào, anh tránh bàn tay đang vươn ra của cô, “Không cần.”

Trận gió tuyết bất thình lình này như đã dập tắt hết nhiệt độ trong lòng anh.

Anh tự ti nói với chính mình.

Có lẽ, một người sinh ra trong vũng bùn như anh, từ lúc sinh ra đã không xứng đáng với ánh nắng mặt trời.

Ba lần bảy lượt bị người lừa gạt, đùa giỡn, không phải vì sự khát vọng sự ấm áp của anh hay sao?

Anh ngước mắt lên, trong con ngươi là một mảng tĩnh mĩnh đêm đông, suy sụp và cô đơn.

Quan Tinh Hòa lo lắng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, hôm nay là bởi vì….”

“Đừng nói nữa.”

Tuyết tan ra thành nước, lạnh lẽo chảy xuống gò má của chàng trai.”

Anh nhếch mép cười chế giễu.

Hạ Chước rất ít khi cười, mà giờ anh lại cười trào phúng lạnh nhạt như vậy, so với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh lại càng làm cho người khác sợ hãi.

Quan Tinh Hòa vội vàng giải thích: “Mọi chuyện hôm nay đều do người trong đội nhạc làm, bọn họ cố ý cướp vị trí của em.”

Đôi môi tái nhợt của Hạ Chước mím chặt lại, vừa bi ai vừa tuyệt vọng.

Lại muốn chơi anh một vố nữa sao?

Dùng lời nói dịu dàng nâng anh lên cao, sau đó lại mạnh mẽ đã xuống.

Giọng nói của Hạ Chước khàn khàn không rõ, anh gằn từng chữ, dường như những chữ ấy là từ cổ họng cố gắng mà nói ra, “Em cảm thấy, tôi sẽ tin em sao?”

Là do anh ngu ngốc, hết lần này đến lần khác bị đem ra làm trò đùa.

Cô gái chỉ nhẹ nhàng nói vài câu ngọt ngào, khiến lòng anh rung động, xao xuyến, anh đánh mất lý trí, trở thành một người không giống chính mình của thường ngày.

Bọn họ chắc chắn ở sau lưng cười nhạo anh.

Thật lố bịch. Một con gà đen từ quên xuống, không biết chơi cờ tỷ phú, chưa từng ăn kem, chưa từng nghe một bản giao hưởng nào nhưng lại muốn được gần gũi và trở thành gia đình của cô ấy.

Rõ ràng Quan Dập mới chính là người nhà thực sự của cô ấy. Cô cũng không phải đã từng đồng ý với Quan Dập rằng sẽ luôn đứng về phe anh sao?

Anh còn đang mong chờ điều gì cơ chứ?

Hạ Chước cảm thấy bản thân hèn mọn đến buồn cười.

Nước tuyết thấm vào lớp áo sơ mi mỏng manh, như thể điểm tựa nâng đỡ tinh thần của anh đã sụp đổ, Hạ Chước lạnh toát cả người, đầu đau như búa bổ.

Anh cắn chặt răng, sốc lên một chút khí lực cuối cùng, đi lên lầu.

Quan Tinh Hòa muốn đỡ anh, lại bị anh nhẹ nhàng tránh đi.

Anh cảm thấy hốc mắt mình chua xót, lời nói ra lạnh lùng quả quyết: “Đừng có lại gần tôi.”

Đừng đến gần anh, đừng để cho anh cảm nhận được sự ấm áp đó, cũng đừng dùng đôi mắt dịu dàng kia để nhìn anh.

Bởi vì, anh sợ không thể khống chế trái tim của mình, lại thêm một lần không cẩn thận mà tin lời cô nói, để cho cô một lần nữa đùa giỡn mình.

Cùng một thủ đoạn, nhưng anh đã hai lần mắc lừa.

Quan Tinh Hòa không biết phải làm sao chỉ biết đứng đó nhìn anh đóng cửa phòng lại.

Người giúp việc ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hạ thiếu gia hẳn là chắc đang mệt, có chuyện gì thì để ngày mai cùng nói rõ ràng.”

Quan Tinh Hòa gõ cửa phòng Hạ Chước, nhỏ giọng nói: “Hạ Chước, những lời em nói là thật mà anh lại không tin, ngày mai em sẽ tìm người để chứng minh cho anh thấy.”

Trong phòng vẫn chỉ là một mảnh im lặng, vài giây sau, ánh đèn trong phòng trong nháy mắt bị tắt đi.

Quan Tinh Hòa mím môi, tìm tờ giấy, viết lời mình muốn nói lên, lặng lẽ nhét vào khe cửa phòng Hạ Chước.

Chỉ hy vọng ngày mai anh sẽ thấy nó.

*

Tuyết đã dừng rơi, đêm nay lại là một đêm khó ngủ.

Lúc Quan Tinh Hòa thức dậy, phòng Hạ Chước đã không còn một bóng người.

Hôm nay là ngày giỗ của ba anh, dì giúp việc nói, trời còn chưa sáng anh đã đi rồi.

Quan Tinh Hoa thở dài , không biết anh có nhìn thấy tờ giấy kia hay không.

Nhưng cô lại nghĩ, nếu như theo tình hình hôm qua mà nói, cho dù là có nhìn thấy tờ giấy đi chăng nữa, anh cũng sẽ không tin.

Thôi bỏ đi, hôm qua anh vẫn còn đang tức giận, tâm trạng không được tốt lắm.

Chờ anh trở về, nói thẳng trước mặt thì vẫn hơn.

Quan Tinh Hòa đeo đàn, không cho tài xế đưa đi, mà chỉ yên lặng một mình đi học.

Cả đêm qua tuyết rơi dày cả đường, đến cả ngọn cây cũng đầy tuyết.

Cô không hề quên lời hứa của giáo viên vào ngày hôm qua.

Buổi diễn tập ngày hôm nay tương đối thoải mái, nên kết thúc buổi học sớm hơn nửa tiếng.

Sau khi đoàn người dần thưa thớt, thầy giáo giữ lại Quan Tinh Hòa, để cho một mình Dương Tiểu Tuệ xin lỗi cô.

“Thật sự xin lỗi.” Lời xin lỗi của ả không có chút thành ý nào, nói trắng ra là bị bắt xin lỗi lấy lệ.

Quan Tinh Hòa không nói gì.

Giáo viên trừng mắt nhìn Dương Tiểu Tuệ vài cái, ả mới không tình nguyện mà nói thê: “Xin lỗi, Quan Tinh Hòa, chuyện lần này là do tôi sai, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Ả vừa dứt lời, thầy giáo đã xoa xoa tay làm người hòa giải, nói: “Tinh Hòa à, đều chỉ là chuyện vặt vãnh, vốn dĩ là thành viên trong đội nhạc thì tránh không khỏi những tranh cãi như này, em nên rộng lượng một chút, đoàn kết trong đội nhạc là quan trọng nhất đúng không.”

Quan Tinh Hòa thản nhiên cười, “Thưa thầy, đây là phương pháp giải quyết mà thấy đã nói sao?”

Tính tình của cô bình thường khá là dịu dàng, đối đãi với ai cũng là kiểu nhẹ nhàng, chưa từng nói qua những lời nào nặng lời cả, trong lúc nhất thời, thầy giáo bị câu chất vấn của cô làm cho có chút bất ngờ.

Ông sửng sốt, nói: “Em cũng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này, mà làm hỏng hòa khí giữa bạn bè với nhau.”

“Nhưng đối với em thì đây không phải là chuyện nhỏ.” Cô ngước mặt lên, trong đôi mắt hạnh luôn có ý cười chân thành ấy nay lại lộ ra vẻ cố chấp và nghiêm túc.

Bọn họ không hề biết ngày hôm qua đối với cô quan trọng đến mức nào.

Cô dừng lại, dùng giọng nói dịu dàng nhưng lại rõ vẻ bình tĩnh của mình mà nói: “Hôm qua em đi về, là bởi vì tin tưởng rằng thầy sẽ giải quyết công bằng cho em, chứ không phải vì cái gọi là đoàn kết của đội nhạc, thật qua loa.”

Giáo viên bị nói đến mức lúng túng, ông hỏi: “Thế thì, em nghĩ như nào là cách giải quyết công bằng.”

Quan Tinh Hòa mím môi, trịnh trọng nói: “Viết bản kiểm điểm, ở trước mặt em và cả đội nhạc xin lỗi.”

Dương Tiểu Tuệ có chút không phục, chỉ là một cái chuyện nhỏ cỏn con như này, thế mà lại từ chuyện bé xé ra to, xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi, còn muốn như thế nào nữa cơ chứ.

Ả muốn phản bác lại. nhưng lại bị ánh mắt nghiêm khắc của thầy giáo khống chế lại.

“Được thôi.” Thầy giáo quay đầu nói với Quan Tinh Hòa, “Vây thì hôm nay cứ như vậy trước đi, Tinh Hòa em về trước đi, còn Dương Tiểu Tuệ ở lại.”

Không biết từ lúc nào, ở bên ngoài tuyết lại rơi.

Quan Tinh Hòa gặp Chu Vụ ở ngoài cửa.

Chu Vụ giơ ngón tay cái lên: “Em vừa mới nghe thấy chị nói, siêu đã.”

Quan Tinh Hòa giật giật khóe miệng, đưa mắt nhìn về phía Quan Dập đang đứng ở bên kia đường.

Tuyết cứ rơi triền miên, hắn ta mặc áo khoác dày cộp, quấn khăn kín mít, tài xế vì hắn mà phải đứng bên cạnh cầm ô, tuy tuyết rơi khắp nơi, nhưng không có một tí nào bị dính trên người hắn ta.

Quan Tinh Hòa lại nhớ đến Hạ Chước hôm qua, trong lòng cũng không biết là có cảm xúc gì.

Quan Dập chạy tới, nói với Quan Tinh Hòa: “Anh đặt nhà hàng rồi, đi thôi, em cùng đi chứ?”

Hơn nữa, trừ ngày hôm qua, thì bọn họ cũng đã gần một tháng không gặp.

“Không đi.” Quan Tinh Hòa không nói gì, “Hai người đi hẹn hò, em đi góp vui cái gì chứ.”

Quan Dập cũng không nghĩ nhiều đến vậy,ở một phương diện nào đó, hắn chính là một thẳng nam.

“À đúng rồi.” Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, “Cái này là của anh sao?”

Chiếc đồng hồ đeo tay này đã bị cô bỏ quên trong túi hẳn một thời gian dài.

“Mẹ kiếp?” Quan Dập mở to hai mắt, “Không phải là anh đã…”

Hắn ta giống như nhận ra được điều gì đó, chợt khựng lại, ấp úng nói: “Đây không phải là của thằng nhóc kia sao? Sao nó lại ở đây vậy?”

Quan Tinh Hòa nhìn đồng hồ bị vỡ nát trong tay, trong nháy mắt giật mình.

Thì ra, là của anh ấy…

Chiếc đồng hồ đeo tay này nhìn qua, có vẻ rất đắt.

Tuyết vẫn đang tung bay trên bầu trời.

Quan Tinh Hòa cúi đầu nghĩ, vậy nếu như mình đem đồng hồ đi sửa lại như cũ, chờ cho anh trở về, làm quà xin lỗi mà trả lại cho anh, thì có phải anh sẽ không tức giận nữa không nhỉ?