Chương 2

Edit: Hoa Tranh☘

Người trong l*иg ngực Trần Minh Hàn đã biến mất.

Hắn siết chặt ngón tay, trong lòng có một tia hụt hẫng.

Mưa rơi tí tách. Ào ào ào.

Mây đen dày nặng, màn đêm u tối.

Thẩm Trạch giống như con quái vật khổng lồ đang há cái miệng rộng ra muốn ăn thịt người, ánh đèn lần lượt sáng lên, lạnh lẽo, ảm đạm.

Trì Tiểu Thiên bị dầm mưa đến ướt nhẹp, gió thổi qua lạnh thấu xương, mà việc này cũng không thể ngăn cản nội tâm nóng như lửa đốt của cậu, giọng nói thiếu niên trong veo, đôi mắt đen đẹp đẽ ôn nhuận: "Tiểu thúc."

Thẩm Triệt bị sự nhiệt tình của Trì Tiểu Thiên lấy lòng.

Hắn mở cửa xe, đưa cho Trì Tiểu Thiên cái khăn, cánh tay hắn rất rắn chắc, chiếc áo sơ mi đen trên người cũng không giấu được cơ bắp nảy nở: "Sao lại ướt như thế, nhanh lấy khăn lau đi."

Giọng điệu hắn ôn hòa tự nhiên, giống như một vị trưởng bối hiền lành.

Trong xe vẫn đang mở điều hoà, Trì Tiểu Thiên vừa mới chui vào đã bị lạnh đến run cầm cập, cậu quấn chặt chiếc khăn trên người, giống như chó con lắc lắc đầu, nước mưa trên tóc bắn tung tóe, ghế da trên xe bị ướt một mảng lớn, mái dài hỗn loạn.

Thẩm Triệt có chút bệnh sạch sẽ.

Hắn khó chịu nhíu mày, cánh tay thon dài rắn chắc đặt lên vai Trì Tiểu Thiên: "Tiểu thiên."

Trì Tiểu Thiên bị nhiệt độ cơ thể của Thẩm Triệt làm bỏng, lông mi cậu vẫn còn đọng nước, muốn tránh né lại bị một bàn tay to lớn kiềm lại không thể động đậy: "Tiểu thúc."

Thiếu niên ngẩng mặt lên, khó chịu khịt khịt mũi, đôi môi màu đỏ tươi bóng loáng, vừa đáng thương vừa đáng yêu: "Ta nhột."

Thật biết làm nũng.

Lửa giận trong lòng Thẩm Triệt giảm bớt một chút, hắn cầm khăn: "Ngoan, chịu đựng một chút. Tiểu thúc lau cho ngươi."

Hai người cách nhau rất gần, giọng nam trầm thấp gợi cảm văng vẳng bên tai, Trì Tiểu Thiên nhịn không được đỏ mặt, cậu cúi đầu, răng nanh cùng đầu lưỡi cọ xát: "Dạ."

Thẩm Triệt thật sự giúp Trì Tiểu Thiên lau tóc.

Tài xế họ Trương, đã lái xe cho Thẩm Triệt mười năm, ông tự cho rằng mình đã rất hiểu Thẩm Triệt, diện tích Thẩm Trạch rất lớn, lái xe phải mất 15 phút mới tới.

Nhưng chỉ trong 15 phút, trên con đường quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được này, tay hắn vẫn luôn không ngừng đổ mồ hôi, dưới mông giống như có kim châm, vô cùng bất an.

Xuyên qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy Thẩm Triệt đang lau tóc cho Trì Tiểu Thiên, thiếu niên xinh đẹp để lộ ra cần cổ trắng nõn, hắn lo lắng Thẩm Triệt một giây sau sẽ lạnh mặt bẻ gẫy nó.

Nhưng mà không có.

Mãi khi đến chỗ ở của Thẩm Triệt vẫn không có gì xảy ra.

Trì Tiểu Thiên vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn, đi đến một nơi xa lạ khó tránh khỏi sợ hãi.

Cậu trốn ở phía sau Thẩm Triệt, hắn bước đến đâu cậu đi đến đấy, còn lén lút kéo lại góc áo Thẩm Triệt: "Tiểu thúc, đây là nơi ở ở của ngài sao?"

Cả căn nhà lấy tông màu đen xám, ánh đèn yếu ớt, những bức tranh sơn dầu quý giá được treo trên tường, hoa lệ lại lạnh lẽo.

Mang đến cảm giác âm u khó giải thích được.

Thẩm Triệt kéo tay áo sơ mi lên: "Đúng vậy."

Hắn biết Trì Tiểu Thiên có vẻ là bị doạ rồi, nhưng vẫn là ôn thanh hỏi: "Tiểu thiên thích không?"

Không thích.

Trì Tiểu Thiên nhớ tới mấy ngôi mộ cách nơi này không xa, nhưng cậu vẫn biết bản thân tới là có việc nhờ người ta, cậu vẫn chưa ngu đến mức nói thẳng ra: "Thích ạ." Giọng điệu có chút miễn cưỡng, sau đó cậu nhìn về phía hắn, ánh mắt mong đợi nói: "Tiểu thúc..."

Ngài có thể giúp đỡ nhà của ta một chút được không?

Tâm tư Trì Tiểu Thiên rất dễ đoán, khó có thể tưởng tượng lão hồ ly Trì Thành kia lại nuôi ra được một đứa con trai không tâm nhãn như vậy.

"Tiểu thiên." Thẩm Triệt đánh gãy lời nói của Trì Tiểu Thiên, ôn hòa lại mạnh mẽ, "Cả người ngươi đều ướt đẫm rồi, trước đi tắm trước đi. Cẩn thận bị cảm lạnh."

Trì Tiểu Thiên miệng vẫn còn đang mở, cậu có chút buồn bực, len lén nhìn vẻ mặt không cho phép từ chối của Thẩm Triệt: "...Dạ."

Đợi lát nữa lại nói cũng không muộn.

Dù sao Thẩm Triệt cũng sẽ không chạy đi mất.

Trì Tiểu Thiên một bên an ủi mình vừa tiến vào buồng tắm.

Mở tấm màn ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là bồn tắm hai người vô cùng xa hoa: "Oa, quả nhiên là người có tiền, thật biết hưởng thụ."

Trì Tiểu Thiên vui vẻ xả nước đầy bồn.

Cậu hưng phấn xoa tay: "Ngươi có biết ở đây có thể làm rất nhiều việc không!" Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Triệt, cậu liền quyết định nhất định phải chiếm được người đàn ông này.

Ai có thể từ chối một người đẹp trai lại lắm tiền cơ chứ? Ít nhất thì cậu không thể.

Hệ thống: "Bồn tắm không phải để tắm sao?"

Nó xem thường bộ dáng không có kiến thức của Trì Tiểu Thiên: "Ngươi dù gì cũng là phú nhị đại, nên giữ lại chút tự trọng."

Vù — Trì Tiểu Thiên không biết ấn vào cái nút nào, trên buồng rửa mặt đối diện bồn tắm đột nhiên xuất hiện một cái gương rất lớn, gần như chiếm toàn bộ một mặt tườn.

Gương sáng như tuyết, hình ảnh rõ ràng.

Cậu nhìn chăm chú một lú, mặt cậu đỏ lên: "Thẩm thúc thúc thật biết chơi."

Hệ thống lúc đó còn là một hệ thống thuần khiết.

Nó nghi hoặc hỏi: "Đây không phải chỉ là cái gương thôi sao?" Cùng lắm thì lớn hơn mấy cái bình thường một chút.

Thẩm Triệt ở ngoài cửa nghe được động tĩnh.

Hắn đoán có lẽ là Trì Tiểu Thiên đã Ấn vào công tắc đem gương kéo xuống, cửa phòng tắm được thiết kế hai tầng kính mờ có tác dụng cách nhiệt, hơi nước tích tụ lên cửa, mơ hồ mông lung.

Ở ngoài phòng cũng có thể nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm.

Thẩm Triệt thanh tâm quả dục nhiều năm, một khi động dục không khỏi có chút khó kiềm chế, đương nhiên, hắn cũng không muốn kiềm chế.

Đến cái tuổi này rồi, hắn càng cần phải phóng túng.

Hắn nắm lấy tay nắm cửa, Thẩm Triệt đã cởi tây trang, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơmi đen, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, trên trán rũ xuống hai lọn tóc, khiến người đàn ông càng thêm vẻ tùy ý phóng túng: "Tiểu thiên."

Hắn vặn tay nắm, ôn hòa nói: "Tiểu thúc vào giúp ngươi chà lưng."

Hệ thống đã có chút nghi ngờ khi Thẩm Triệt đi đón Trì Tiểu Thiên, thấy Thẩm Triệt hòa ái dễ gần chà lưng cho Trì Tiểu Thiên, hệ thống suy đoán nói: "Lẽ nào anh trai của Thẩm Triệt phụ bạc ba ngươi cho nên Thẩm Triệt thật sự là tiểu thúc của ngươi?"

Trì Tiểu Thiên: "..." Ý tưởng này có thể so sánh với họ đen.

Cậu ho khan hai tiếng, thận trọng nói: "Ngươi bớt não bổ linh tinh đi, ta nói cho ngươi một khả năng, Thẩm Triệt đây là thấy sắc nổi lòng tham, thèm muốn cơ thể ta?"

Hệ thống cười lạnh: "Không thể nào! Đây là truyện song khiết. Vai chính công chỉ có thể vi nam chính thụ thủ thân như ngọc, ngươi chỉ là một pháo hôi, còn dám tơ tưởng đến cơ thể thuần khiết của vai chính công?"

Thẩm Triệt đi vào phòng tắm.

Trì Tiểu Thiên nhanh chóng tiến vào trạng thái. Cậu che lại bộ vị quan trọng của mình, vừa xấu hổ lại thẹn thùng nói: "Tiểu thúc!"

Lúc hệ thống tuyển chọn kí chủ cũng có sàng lọc qua một vòng, Trì Tiểu Thiên có diện mạo xuất sắc, ở phương diện diễn xuất đặc biệt có thiên phú, khi diễn rất có linh khí.

Không chỉ như vậy, những phương diện khác của cậu cũng rất ưu tú, đánh giá tổng thể cấp S vô cùng hiếm có.

Nói cách khác, Trì Tiểu Thiên cũng là long phượng trong loài người.

Thiếu niên sắc mặt ửng đỏ, lông mi mong manh run rẩy như cánh bướm vì hoảng sợ.

Cậu muốn thu người lại nhưng lại xấu hổ không dám.

Ánh mắt Thẩm Triệt càng thêm sâu thẳm.

Hắn xắn ống tay áo lên, nhướng mày, giọng nói đàng hoàng trịnh trọng có chút khàn khàn khó phát hiện: "Sao phải ngại ngùng? cũng không phải chưa từng cùng tiểu thúc tắm qua. Nghe lời, tiểu thúc giúp ngươi chà lưng."

Trì Tiểu Thiên không nhớ là có việc này, cậi có chút nghi ngờ, nhưng thấy Thẩm Triệt bình tĩnh như vậy cũng không từ chối nữa.

Dù sao cũng đều là nam, giúp nhau chà lưng cũng là chuyện bình thường.

Trì Tiểu Thiên là người đồng tính, nhưng cậu không cho rằng toàn bộ người trên thế giới này đều là người đồng tính.

Sau khi thuyết phục bản thân xong thì cậu xoay người, giả vờ phóng khoáng nói: "Tiểu thúc cứ chà đi ạ."

Không biết là do ngượng ngùng hay sợ hãi mà cơ thể cậu luôn phát run.

Thẩm Triệt chỉ là vô tình chạm vào gáy Trì Tiểu Thiên, cậu đã run rẩy không ra hình thù gì, vành tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu: "..." Xem ra hôm nay không được rồi.

Hắn sợ Trì Tiểu Thiên bị dọa chết.

Hai chú cháu chỉ đơn thuần chà lưng.

Mà Trì Tiểu Thiên sợ nhột, nên làm nước văng tung toé, áo sơ mi Thẩm Triệt cũng bị ướt một mảng lớn, sau khi tắm đến phút cuối hỏa khí trong người đã hoàn toàn lắng đọng lại, đối với đề nghị muốn ở lại giúp đỡ của Trì Tiểu Thiên, hắn nhéo sống mũi, hắn cố gắng nhẫn nhịn mới không lộ ra vẻ mặt khiến người sợ hãi: "Đi ra ngoài."

Trì Tiểu Thiên vốn rất nghịch ngợm, nhưng bây giờ vẫn chưa quen thuộc lắm với Thẩm Triệt nên vẫn coi là ngoan ngoãn, liền thành thật đi ra ngoài.

Hệ thống bị một đống gạch men che mắt, mãi đến tận khi Trì Tiểu Thiên đi ra ngoài mới khôi phục bình thường, nam sinh trẻ tuổi mặc chiếc áo ngủ tơ lụa màu đen, để lộ ra đôi chân trắng nõn cân xứng thon dài.

Trì Tiểu Thiên dùng khăn tắm quấn lên đầu, trong đầu nhớ lại cơ bụng tám múi dưới lớp áo sơ mi ẩm ướt của Thẩm Triệt, miệng ngâm nga một bài hát: "Anh yêu em, em yêu anh, ....."

Bài hát rất hay, nhịp điệu vui vẻ.

Nhưng Trì Tiểu Thiên chỉ hát một câu, hệ thống hỏi Trì Tiểu Thiên: "Ngươi sao không hát nữa?"

Trì Tiểu Thiên bị dằn vặt lâu như vậy, đương nhiên là đói bụng.

Cậu tung tăng đi vào nhà bếp: "Còn hát nữa sẽ bị nghi là quảng cáo. Ta cũng không được trả lương."

Trong phòng bếp, mấy người hầu đang túm tụm lại một chỗ tán gẫu.

Trợ lý Cao nhìn thoáng qua Trì Tiểu Thiên, thấy thiếu niên môi hồng răng trắng xinh đẹp đang mặc quần áo của ông chủ, trong lúc vô ý để lộ cảnh "xuân" dập dờn, hắn không dám nhìn nhiều: "Trì thiếu gia."

Hắn biết chuyện Thẩm Triệt đã làm, còn tưởng rằng Thẩm Triệt hận thấu xương Trì gia, nhưng thấy Trì Tiểu Thiên thảnh thơi như thế lại không quá xác định, ông chủ không có khả năng có tình cảm gì với Trì gia, nhưng với Trì Tiểu Thiên vẫn là rất khoan dung.

Trì Tiểu Thiên ngửi được mùi thức ăn bay tới, cậu nuốt nước miếng: "Cháu muốn ăn mì gà." Nước mì đậm đà ăn với hai món rau, một đĩa dưa muối nhỏ, mì gà đúng là chân ái: " Dì Vương, dì nhớ cho nhiều thịt gà một chút nha."

Cậu là động vật ăn thịt, không có thịt thì không ăn.

Dì Vương là lão nhân đã phục vụ ở Thẩm Trạch nhiều năm.

Nàng bây giờ đã có chút mắt mờ chân chậm: "Đây là chuẩn bị cho tiên sinh..."

Trợ lý Cao ở bên cũng đồng ý, hắn nở nụ cười hết sức giả tạo nói: "Trì thiếu gia, cậu trước ra phòng khách chờ một lát đi." Vừa nói, hắn vừa đẩy gọng kính: "Trời đã trở lạnh, Trì thiếu gia tốt nhất nên mặc thêm áo trước khi ra ngoài."

Là một trợ lý hợp lệ hắn đương nhiên rất dễ dàng có thể thấu hiểu tâm tư của ông chủ.

Chỉ là không biết ông chủ là nhất thời hứng thú hay là mưu đồ đã lâu, chuyện này liên quan đến địa vị Trì Tiểu Thiên tại Thẩm Trạch, cùng thái độ của hắn đối với cậu.

Thì ra là một lão hồ ly.

Trì Tiểu Thiên đánh giá trợ lý Cao, một lúc sau mới chậm rì rì đáp một tiếng: "Ồ."

Trong " Hào môn ân cừu lục ", sau khi nhà Trì Tiểu Thiên nhà phá sản được hai tháng mới tiến vào Thẩm Trạch.

Lúc đó cậu không chỉ tiêu hết đồng tiền cuối cùng trên người, còn ở bên ngoài nhận hết sỉ nhục ức hϊếp, điên cuồng nhớ tới cuộc sống phú nhị đại trước đây.

Vì vậy cậu ta đi tìm Thẩm Triệt, chỉ có Thẩm Triệt mới có thể giúp cậu tả khôi phục lại cuộc sống trước kia, trả thù mấy người đã bắt nạt mình.

Thẩm Triệt lúc này mới nhìn thẳng vào Trì Tiểu Thiên, thu lưu cậu ta như thu lưu một con chó.

Đám người hầu trong Thẩm Trạch cũng nắm bắt được tình huống, địa vik của Trì Tiểu Thiên tại Thẩm Trạch còn không bằng một con chó săn trông cửa, đừng nói ăn khuya, nếu Thẩm Triệt không trở lại, cậu ta ngay cả cơm cũng không được ăn.

Nhưng Trì Tiểu Thiên chỉ có thể ở lại Thẩm Trạch, tâm lý của cậu ta bắt đầu vặn vẹo méo mó, ở bên ngoài càng ngày càng buông thả kiêu căng, tính cách cũng càng ngày càng cực đoan và có thù tất báo.

Đồng thời, Trì Tiểu Thiên cũng không từ bỏ theo đuổi Tống Nghi, mà lần này không phải theo đuổi giống như lúc ở trong trường học, bởi vì có tiền lại không người quản, cậu ta rất nhanh liền cùng một đám người không ra gì chơi với nhau, còn học một được không ít thủ đoạn thấp kém.

Cậu ta bỏ thuốc Tống Nghi.

Đương nhiên, Trì Tiểu Thiên không thành công, Thẩm Triệt đúng lúc tới cứu Tống Nghi.

Cũng là vì lần này, Trì Tiểu Thiên triệt để làm Thẩm Triệt tức giận, Thẩm Triệt nói với Trì Tiểu Thiên đang khóc lóc thảm thiết, nếu còn muốn ở lại Thẩm Trạch thì ngay lập tức tuyên bố cùng cha mẹ ruột đoạn tuyệt quan hệ.

Nếu là một năm trước, Trì Tiểu Thiên chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng một năm sau, Trì Tiểu Thiên sẽ làm.

Chuyện này cũng trở thành cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà, cha Trì mẹ Trì vì thương tâm quá độ, trong lúc hoảng hốt xảy ra tai nạn xe cộ, cùng lúc qua đời.

Kết cục của Trì Tiểu Thiên cũng không tốt hơn là bao, sau khi Thẩm Triệt biết tin cha Trì mẹ Trì qua đời liền đuổi Trì Tiểu Thiên ra ngoài.

Người từng bị Trì Tiểu Thiên bắt nạt nghe tin mà tới, Trì Tiểu Thiên sợ hãi tự sát.