Chương 6

Trần Minh Hàn đuổi theo, hắn không học cùng Trì Tiểu Thiên lúc cấp ba, còn Tống Nghi thì chỉ nghe tên chứ không gặp mặt. Hắn xoay đầu, dừng lại, hắn kinh động vì đυ.ng phải gương mặt như thiên thần, thân thể cân xứng cao lớn, khí chất thanh lãnh hợp lòng người.

Nói thật thì là hợp khẩu vị của hắn, chẳng trách Trì Tiểu Thiên theo đuổi tới ba năm. Mà Trần Minh Hàn nhìn Trì Tiểu Thiên mặt đỏ đến sắp bốc khói, ánh mắt xoi mói từng tấc từng tấc đảo qua Tống Nghi, nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chính là Tống Nghi?"

Tống Nghi cũng chú ý tới Trần Minh Hàn, càng nhận ra được vi diệu địch ý, hơi ngửa ra sau, lui ra hai bước: "Phải" Hắn không có hỏi Trần Minh Hàn là ai, cũng không quan tâm, rũ mắt xuống, nam sinh trẻ tuổi âm thanh bình tĩnh, đồng tử như cầu thuỷ tinh chuyển hướng Trì Tiểu Thiên, "Trì đồng học, hắn đang quấy rầy ngươi à?"

Trì đồng học bên ngoài cũng rất xuất chúng, nhất là bây giờ, tuổi trẻ nam hài mặt đỏ tới mang tai, căng thẳng lại luống cuống, lông mi run như cánh bướm, đáng yêu không tả được.

Trì đồng học như vậy bị quấy rầy là chuyện đương nhiên.

Hắn rất đẹp.

Trì Tiểu Thiên rất lúng túng, hắn theo bản năng muốn trốn tránh né Tống Nghi tầm mắt, mà cảm thấy được chính mình không thể trốn, dù sao cũng là hắn kiêu căng bày tỏ với Tống Nghi đến mấy năm, lấy dũng khí ngẩng đầu: "Không."

Trong con ngươi hắn xuất hiện gương mặt đẹp của Tống Nghi, nhiệt độ hơi giảm đi hai má lần thứ hai ấm lên, thanh niên âm thanh bất giác đều nhu hòa rất nhiều, "Ngươi đừng lo lắng, hắn không dám quấy rầy ta."

Nhan cẩu đối sắc đẹp không có sức đề kháng.

Trì Tiểu Thiên đơn phương ra quyết định: "Sau này ta cùng Tống Nghi chính là anh em ruột!"

Hệ thống biết rõ Trì Tiểu Thiên xu hướng tìиɧ ɖu͙©: "Các ngươi hẳn là tỷ muội."

Tống Nghi ánh mắt trước sau bình tĩnh, sau khi Trì Tiểu Thiên nói xong một hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Sau khi nhìn Tống Nghi theo góc độ khác, Trì Tiểu Thiên lập tức ngừng đỏ mặt, hắn phát huy đặc tính chân chó của mình: "Ngươi cũng đang lên lớp hả?" Trì Tiểu Thiên thích Tống Nghi, bám riết không tha chính là tuyệt kỹ của hắn "Ta cùng ngươi đi học đi."

Tống Nghi trước đây sẽ tránh Trì Tiểu Thiên xa một chút, nhưng hắn bây giờ mới biết tình cảm của Trì Tiểu Thiên đối với hắn là thật, hắn tuy rằng còn không thích Trì Tiểu Thiên, nhưng cũng không ghét hắn.

Lại nói, hắn cũng không nhẫn tâm làm cho sự mong đợi trong mắt Trì Tiểu Thiên thất vọng.

Lúc Tống Nghi đáp ứng thời khắc, Trần Minh Hàn chen vào một câu: "Trì Tiểu Thiên ngươi buổi chiều không có khoá hả?"

Tống Nghi con ngươi khẽ nhúc nhích, mắt mang dò hỏi nhìn về phía Trì Tiểu Thiên.

Trì Tiểu Thiên theo đuổi ba năm mới chờ được Tống Nghi một lần buông lỏng đề phòng: "Trần, Minh, Hàn!" Hắn thật sự phẫn nộ "Ngươi có phải bị bệnh hay không!"

Trần Minh Hàn quả nhiên vẫn là không thay đổi dù là một chút, đáng ghét muốn chết, chỉ biết làm hỏng hắn chuyện tốt.

Trần Minh Hàn không để ý lắm, hắn ôm ngực, nụ cười ngả ngớn: "Đúng vậy đó." Nói xong còn hướng Trì Tiểu Thiên nở nụ cười ám muội, "Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, ta có cái gì bệnh ngươi còn không rõ ràng lắm sao?"

Trì Tiểu Thiên không chịu được dáng vẻ khốn nạn này của Trần Minh Hàn.

Hắn đối người như vậy vẫn luôn nhượng bộ lui binh, hận không thể tránh xa tám mét, xoa xoa cũng không có nổi lên da gà, tuổi trẻ nam hài một mặt ghét bỏ: "Ngươi đàng hoàng một chút."

Xem ra bọn họ rất thân, Tống Nghi nhìn thấu Trần Minh Hàn khıêυ khí©h cùng khoe khoang: "Trì đồng học." Thấy Trì Tiểu Thiên nhìn lại, "Ngươi buổi chiều vẫn là ngoan ngoãn đi học đi."

Trong mắt nam hài liền xuất hiện thất lạc, còn có một chút ủ rũ cùng oan ức, cảm giác trên đầu ngốc mao đều thẳng rũ xuống: "Ồ."

Tống Nghi có chút không nhịn được cười, hắn cong môi nở nụ cười, đầu đông băng tuyết tan rã, tháng ba cỏ mọc, hắn kéo Trì Tiểu Thiên tay, dùng màu đen bút ghi tại Trì Tiểu Thiên lòng bàn tay một chuỗi dãy số, Trì Tiểu Thiên lòng bàn tay hơi ngứa, lén lút xốc lên lông mi xem Tống Nghi, nam sinh trẻ tuổi màu da lãnh bạch, sống mũi cao thẳng, thanh lãnh và cấm dục: "Không có chuyện gì có thể liên hệ ta, lần sau cùng đi học chung."

Dễ nghe hơi lạnh bạc hà âm thanh.

Tống Nghi nói xong cũng đi, lưu lại Trì Tiểu Thiên đứng tại chỗ ngẩn người, nếu không phải biết đến Tống Nghi không ý đó, Trì Tiểu Thiên tuyệt đối sẽ cho là Tống Nghi đang tán tỉnh hắn, mà dù vậy, hắn vẫn phát ra rít gào kê âm thanh: "Hắn tốt thật sự!"

Ngay cả hắn loại này xu hướng tìиɧ ɖu͙© đều có chút không chịu được.

Hệ thống tự hào nói: "Đương nhiên, hắn là nhân vật chính. Còn ngươi loại này mười tám tuyến pháo hôi thúc ngựa cũng không sánh được."

Trì Tiểu Thiên tự động quên hệ thống câu nói phía sau, thanh niên nụ cười ngọt ngào đến chói mắt, Trần Minh Hàn âm thanh âm lãnh: "Ngươi cao hứng như thế à?"

Trì Tiểu Thiên lúc này mới hoàn hồn, có chút kinh ngạc nhìn Trần Minh Hàn: "Ngươi làm sao còn chưa đi?"

Trần Minh Hàn: "..."

Hắn cười đều không cười, phất tay áo rời đi, "Được, ngươi được lắm!"

Trì Tiểu Thiên không để ý chút nào, thậm chí còn hi vọng Trần Minh Hàn lăn nhanh lên: "Ta vốn là rất được."

Sắp ba giờ, hệ thống thúc dục vang lên: "Đi nhanh đi, sắp đến giờ rồi."

Buổi học lần này, bên trong phòng học lớn hai trăm cái chỗ ngồi đã tràn đầy, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là đầu, tình cờ cònlẫn lộn mấy cái đầu vàng cùng đầu xanh, Trì Tiểu Thiên không khỏi lòng sinh cảm thán: "Ngày hôm qua còn không có cảm giác, ngày hôm nay vừa đến lớp, thanh xuân tràn trề khí tức đã đến rồi sao?"

Thượng lưu vòng tin tức truyền bá rất nhanh, ngày hôm qua Trì Tiểu Thiên rớt đài hôm nay đã vực dậy đi lên. Thẩm Triệt không chỉ tiếp nhận Trì Tiểu Thiên, còn đối với Trì Tiểu Thiên khá là sủng nịch, thậm chí còn tự mình đưa tới trường.

"Trì ca! Trì ca!"

"Ở đây, chỗ này để nhường cho ngài."

Trong phòng học phía bên trái thứ hai đếm ngược, là Trì Tiểu Thiên trước đây mấy cái chân chó cười giống như người không liên quan, phi thường nhiệt tình, thật giống vừa nở hoa loa kèn vậy.

Trì Tiểu Thiên bị chính mình não bổ chọc phát cười, môi hồng răng trắng chàng trai ý cười nhàn nhạt, nụ cười tương phùng xoá bỏ hận thù, một chút cũng không tính toán ngày hôm qua bọn họ "Bỏ rơi chủ nhân" hành vi, thanh âm hắn trong trẻo: "Trần Cách, sách của ta đâu?"

Ngồi ở một bên, tứ chi cứng ngắc lạnh cả người Trần Cách chầm chậm xoay đầu: "Trì ca?"

Hắn ngày hôm qua bỏ Trì Tiểu Thiên lại rồi chạy, ngày hôm nay thì mặt dày lại đây. Hắn cho là Trì Tiểu Thiên không đánh hắn, cũng nhất định sẽ cho hắn biết mặt. Không nghĩ tới Trì Tiểu Thiên tựa hồ là không tính toán chút nào.

Thằng nhóc lớn tướng rồi có điểm nghẹn ngào, "Ngày hôm qua ta xin lỗi ngươi, ngươi không ấy liền đánh ta một trận cho hả giận đi!"

Trần Cách cũng không phải không biết xấu hổ, mà hết cách rồi, Trì Tiểu Thiên ôm Thẩm Triệt một cái cái đùi lớn, cha hắn yêu cầu hắn nhất định phải cầu choTrì Tiểu Thiên tha thứ.

Thẩm Triệt có thể so với Trần Minh Hàn đáng sợ hơn nhiều.

Trì Tiểu Thiên cảm thấy Trần Cách vẫn rất nghĩa khí, hắn cũng thông cảm cho Trần Cách: "Đánh ngươi hả giận?" Thanh niên kéo dài âm điệu, nâng lên lông mi dài nhỏ sao, nhưng mà liền nhìn Trần Cách liếc mắt một cái, hắn cúi đầu chơi xoay bút, âm thanh lười nhác, "Thật không nhất thiết phải thế. Ngươi nếu cảm thấy không được, vậy thì từ hôm nay trở đi giúp ta xếp hàng mua bánh ngọt ở Gingerbread House, mua đủ một tháng."

Lá cây rậm rạp, từng sợi từng sợi dương quang xuyên thấu qua lá cùng lá kẽ hở chiếu xuống Trì Tiểu Thiên trên người, quang ảnh loang lổ, từng mảnh từng mảnh tựa rõ ràng tựa tối tăm, nam sinh trẻ tuổi lông mi dày đặc nhỏ dài, từng chiếc rõ ràng rõ ràng.

Trần Cách đột nhiên hoảng loạn, trong l*иg ngực tim đập bình bịch, làm cho hắn màng tai nhột.

Quốc Văn giáo sư giảng bài dí dỏm hài hước, ngữ diệu đều đều. Trì Tiểu Thiên đắm chìm trong học tập đại dương không thể tự kiềm chế, mãi đến tận buổi giảng bài kết thúc đi một nhà vệ sinh rửa tay xong mới nhớ tới Tống Nghi còn cho hắn để lại số điện thoại.

Hắn mới vừa bị văn học làm sạch linh hồn liền bẩn thỉu, vội vã lấy điện thoại di động ra bảo tồn Tống Nghi dãy số, còn có không muốn dư vị nói: "Ngón tay của hắn vừa thon vừa dài, còn có chút lành lạnh, sờ thật thoải mái."

Tuy rằng không sánh được với Thẩm thúc thúc loại kia tia lửa có điện kí©h thí©ɧ cảm giác, nhưng cũng là cực phẩm "Xuyên sách thật tốt!"

Hệ thống: "..."

Nó khinh bỉ nói, "Lão sắc lang."

Trì Tiểu Thiên cũng không khách khí: "Lão già lừa đảo!"

Mãi cho đến ra cửa trường ngồi trên Thẩm Triệt an bài xe, hai người vẫn còn nhục mạ lẫn nhau chỉ trích đến mức mãnh liệt.

Vẫn là hệ thống tương đối chính chắn một chút, kết thúc trận này học sinh tiểu học cãi nhau: "Được rồi, đừng ồn nữa, ngươi cũng nên gửi tin nhắn cho Tống Nghi." Trì Tiểu Thiên lấy được Tống Nghi phương thức liên lạc lâu như vậy còn chưa đi quấy rối Tống Nghi đã chờ đến cực hạn.

Còn để lâu thì có chút phá vỡ tính cách thiết lập.

Tống Nghi xác thực đang chờ Trì Tiểu Thiên thông tin.

Hắn nghĩ là nhiều nhất thì mười phút, không nghĩ tới là hai giờ.

Trì Tiểu Thiên ảnh chân dung là một chiếc xe thể thao, hắn trước đây không lâu quà sinh nhật, rất chói mắt.

【 Ao cá bị vạ lây: Xin chào, Tống Nghi. Ta là Trì Tiểu Thiên. 】

Hệ thống đang cười nhạo Trì Tiểu Thiên chào hỏi phương thức: "Lại còn xin chào Tống Nghi? Học sinh tiểu học còn lãng mạn hơn ngươi."

Trì Tiểu Thiên tuy rằng rất nóng nảy, miệng mồm nhanh nhạy, mà tình cảm từng trải là trống không, một là nghề nghiệp yêu cầu, hai là không gặp phải thích hợp đối tượng, hắn cũng chưa yêu đương qua, tri thức lý luận dị thường phong phú, kinh nghiệmthực tiễn thiếu nghiêm trọng.

Hắn đỏ mặt, ôm điện thoại di động rầm rì: "Ai cần ngươi lo."

Một bên khác Tống Nghi.

Hắn hiếm thấy tại nghỉ giữa giờ chơi cầm điện thoại di động, nhìn thấy Trì Tiểu Thiên chào hỏi phương thức, liền không nhịn được cười, ngồi ngay ngắn gõ chữ. Trước đây vẫn luôn rất phiền phú nhị đại, không nghĩ tới vừa tiếp xúc đã vậy còn quá ngây ngô.

【 Tống Nghi: Ngươi hảo, Trì Tiểu Thiên, ta là Tống Nghi. 】

Trì Tiểu Thiên lòng bàn tay có chút chảy mồ hôi, lấy một cái khăn giấy ra lau: "Hắn hồi âm, ta phải nói chuyện như thế nào?"

Hệ thống cấp Trì Tiểu Thiên bày mưu tính kế: "Từ hứng thú của hắn sau đó nói sang một chút sinh hoạt hằng ngày, chờ bầu không khí không sai biệt lắm là có thể tiến thêm một bước, hẹn hắn đi ra ăn cơm cùng nhau chơi đùa."

Tống Nghi hứng thú? Học tập đi.

Trì Tiểu Thiên ghi chú lại sau đó tiếp tục đánh chữ.

【 Ao cá bị vạ lây: Ngươi còn ở trên lớp không? 】

【 Tống Nghi: Ân, ta buổi chiều kín lịch, còn có một buổi toán cao cấp. 】

【 Ao cá bị vạ lây: Toán cao cấp? Ta cũng có môn học này, ta nghe đều không hiểu gì. 】

【 Tống Nghi: Có hơi khó, cái nào không hiểu? 】

【 ao cá bị vạ lây: Ngạch... Cái nào cái nào cũng không hiểu. 】

Trì Tiểu Thiên là đứa học dốt, có thể lên bách khoa toàn dựa vào tiền bạc.

Tống Nghi cũng nhớ tới chuyện này, Trì Tiểu Thiên theo đuổi hắn ba năm, lên đại học cũng theo lại đây. Vốn là cảm thấy rất phiền, lúc này dĩ nhiên thấy trong lòng hắn mềm mại một mảnh.

Trì Tiểu Thiên không có nói láo, hẳn là thật sự nghĩ ở cùng với hắn thật dài thật lâu.

Hắn là không thích Trì Tiểu Thiên thì cũng nên đối phần này chân thành tình cảm đáp lại.

【 Tống Nghi: Buổi tối có thời gian không? Ta có thể dạy ngươi. 】

Trì Tiểu Thiên nụ cười nhẹ nhõm đọng lại ở trên mặt, hắn vẫn còn con nít, không chịu nổi toán học tàn phá.

【 Ao cá bị vạ lây: Ta mới cùng tiểu thúc ở chung, trong nhà có gác cổng, trễ hơn bảy giờ là không thể ra cửa. 】

【 Tống Nghi: Không liên quan, thời điểm đó có thể call video. 】

【 Ao cá bị vạ lây: Ta không mang sách. 】

【 Tống Nghi: Ta có. 】

【 Tống Nghi: Ngươi không cần lo lắng. 】

Trì Tiểu Thiên: "..."

Hắn đầy đầu đều là câu.

Ét ô ét Cứu ta!

Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!