Chương 6: Câu Lạc Bộ

Sáng hôm sau Lôi Văn Uyên dậy lúc 7 giờ, phát hiện Nghiêm Niên cũng dậy, thì đi kêu Khương Hà, “Bối Bối, Bối Bối. Dậy đi, chúng ta đi chạy bộ trước, sau đó ăn sáng. Nhanh lên, không được ngủ nướng.”

“Tôi không dậy…… Cậu muốn chạy thì tự chạy đi, đừng phiền tôi……” Khương Hà kéo chăn qua đầu, dùng sức ủi vào bên trong gường, cậu ngủ sớm, thức dậy cũng có thể thức, nhưng cậu muốn ngủ đến tự tỉnh hơn, Lôi Văn Uyên đáng ghét này vẫn luôn không cho! Phiền chết mà phiền chết mà.

Lôi Văn Uyên kéo cả chăn lẫn người vào trong lòng ngực, sau đó lột lớp chăn như lọt da xúc xích, “Ngoan, dậy chạy bộ nào, cả ngày cậu không vận động, chỉ chạy bộ buổi sáng đã là kết quả thả lỏng của tôi rồi, nếu không tôi dẫn cậu đến phòng gym tập cả ngày nhé?”

Khương Hà nhắm mắt lại không muốn mở, cho dù cậu tỉnh, cũng muốn cùng đối nghịch với Lôi Văn Uyên. Lôi Văn Uyên thở dài, “Tôi thay quần áo cho cậu.”

Sau đó liền tuột quần của cậu, Khương Hà lập tức bắn lên, nắm lấy lưng quần, “Cái tên lưu manh kia, làm gì đó? Nhìn bộ dạng thành thạo như vậy, cậu gieo họa cho bao nhiêu cô gái nhà lành rồi hả? Thành thật trả lời mau!”

Lôi Văn Uyên còn nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Không có bao nhiêu nhỉ? Chỉ thay quần áo cho người nào đó mấy năm mà thôi, à, đúng rồi, khi đó người nào đó còn không thích tắm nữa, cỡ nào tôi cũng phải……”

“Stop stop stop! Tôi tha tội cho cậu, nên làm gì thì làm gì đi, tôi phải thay quần áo.” Khương Hà nhanh chóng cắt ngang lời của hắn, bạn nối khố chính là không tốt như thế đó, mọi chuyện mất mặt từ nhỏ đến lớn đều bị người này biết hết ráo, thiệt là đau đầu quá đi!

Bọn họ không chạy bao lâu, 20 phút chính là giới hạn của Khương Hà, lại đi thêm mười phút, bọn họ mới đi ăn sáng, ăn sáng xong thì về ký túc xá tắm một cái, Khương Hà lập tức bắt đầu thời gian chơi game của mình.

Cậu quá thích cảm giác chơi game, thảo nào thanh thiếu niên phải đề phòng bị nghiện, có thể năm đó Lôi Văn Uyên quản lý cậu là đúng, game này chơi vui như vậy, nhất định lúc ấy cậu sẽ bị nghiện cho xme.

Hai giờ trôi qua trong nháy mắt, Khương Hà không cam lòng bị lấy di động, sau đó cậu liền chơi xấu nói: “Hôm nay cũng không có việc gì làm, trường học cũng không phát sách giáo khoa, cho tôi chơi thêm chút đi, thời gian ngày mai đều tính cho hôm nay nhé.”

Ngày mai liền bắt đầu huấn luyện quân sự, nhất định sẽ rất bận, lỡ như không có thời gian chơi game, vậy chẳng phải là lãng phí sao? Khương Hà không cho phép bản thân bỏ lỡ một chút thời gian chơi game nào.

Lôi Văn Uyên không hề nghĩ ngợi từ chối cậu, “Hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai, không có thêm bớt gì cả. Nếu cậu không có việc gì làm thì lên tra xem trong trường có câu lạc bộ nào, tìm xem sở thích của cậu là gì, đến lúc đó có thể thêm mấy cái.”

Khương Hà cũng đã quen với việc bị áp bức, cuối cùng vẫn đi tra câu lạc bộ. Mà Lôi Văn Uyên lại gõ gõ trên máy tính. Thực ra là Khương Hà thích vật lý, Lôi Văn Uyên là muốn học tài chính, dẫu sao cũng phải kế thừa công ty.

Nhưng vì muốn học cùng Khương Hà, hắn vẫn chọn khoa vật lý, hắn có thể học song song khoa tài chính, chỉ cần sắp xếp thời gian tốt, với trí tuệ của hắn hoàn toàn không thành vấn đề. Cha của hắn là một người cởi mở, chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu của ông, ông ấy cũng sẽ không quá khắt khe.

“Tôi cảm thấy câu lạc bộ võ thuật này rất lợi hại, tôi xem video bọn họ đăng, đều rất oai phong, tôi cũng muốn đi. Còn có còn có, nơi này thế mà còn có câu lạc bộ thần quái, cảm giác rất thú vị, Đại Lôi, hai chúng ta cùng tham gia nha?” Khương Hà cũng nghịch máy tính ở đó, sau đó tìm ra câu lạc bộ mình muốn vào.

Lôi Văn Uyên liền biết để cậu tìm là tìm không ra thứ gì đáng tin cậy, “Hai cái đều không được, câu lạc bộ võ thuật, cậu là làm bao cát cho người ta, còn học không được thứ gì. Nếu cậu muốn học võ, tôi có thể dạy cậu. Câu lạc bộ thần quái cũng không được, lỡ như bọn họ chạy đến vùng hoang vu hẻo lánh làm hoạt động, cậu có thể chịu được sao?”

Khương Hà lập tức ỉu xìu, tìm Lôi Văn Uyên học võ, đầu óc cậu bị rút mới có thể làm như vậy, khi đó cậu cảm thấy Lôi Văn Uyên học võ rất đẹp trai, bản thân cùng ầm ĩ muốn đi học, kết quả không kiên trì nổi hai ngày, còn bị người trong nhà cười rất lâu.

Hoạt động ở vùng hoang vu hẻo lánh cũng quên đi, ngủ cũng ngủ không tốt, ăn cũng không được ăn ngon, còn không thể tắm rửa, chính là đi chịu tội, cậu không thích.

“Câu lạc bộ kịch này, nghe có vẻ ổn đúng không? Có lẽ chính là diễn kịch, cậu nói tôi đẹp trai như vậy, chẳng phải khi lên sân khấu sẽ làm bao cô say mê như điếu đổ sao? Oa, có được quyền ưu tiên chọn bạn đời rồi. Lôi Văn Uyên, được không?”

Đôi mắt của Lôi Văn Uyên cũng chưa rời khỏi màn hình máy tính, nói: “Cái này được, chỉ là hình như câu lạc bộ kịch này lên sân khấu trang điểm đậm lắm, có thể sẽ không lộ khuôn mặt đẹp trai của cậu ra đâu. Còn nữa, câu lạc bộ kịch thường xuyên có đóng thế vai, váy bồng cũng khá xinh đẹp, đúng không?”

làm bao cô say mê như điếu đổ, cậu mơ đẹp nhỉ.

Hai chữ đóng thế vai làm Khương Hà lui lại, vừa tưởng tượng mình mặc váy bồng, má ơi, quả thực không nỡ nhìn thẳng, không chọn cái này, không chọn cái này.

“Vậy thì câu lạc bộ trượt patin này được chứ, cũng rất ngầu, hơn nữa tôi cũng có thể trượt patin, cậu mua cho tôi giày trượt patin và ván trượt đi.” Khương Hà lại tìm được câu lạc bộ mà mình cảm thấy hứng thú, vô cùng hứng khởi nói.

Cũng được, nếu Khương Hà chọn mà hắn không chịu một cái nào, lại phải ầm ĩ, Lôi Văn Uyên gật đầu: “Một lát nữa mua cho cậu.”

“Ha Ha, tốt quá, Nghiêm Niên, muốn vào không? Tôi và Lôi Văn Uyên chuẩn bị vào câu lạc bộ trượt patin này.” Khương Hà nhìn Nghiêm Niên rất hợp nhãn, bởi vì khi chơi game, Nghiêm Niên cũng không ngại cậu hỏi cái này hỏi cái kia, cũng không chê đồ ăn của cậu.