Chương 6

Đến khi tỉnh lại anh thấy khung cảnh quen thuộc trần nhà phòng ngủ của hai người cùng với khuôn mặt lo lắng của cô.

"Thiếu gia, cậu không sao chứ!"- Bàn tay mềm mại của cô sờ khuôn mặt anh.

Phó Huy Nhân nắm tay cô kéo mạnh một cái cô ngã vào người anh.

" Thiếu Gia."- Mạc Uyển Đình kêu lên tiếng khuôn mặt cô đỏ ửng.

Phó Huy Nhân tiến tới hôn lên môi cô, Mạc Uyển Đình ôm lấy cổ anh.

"Thiếu gia có biết em lo thế nào không? Sau này cậu không được như vậy nữa!"- Mạc Uyển Đình nghiêm túc nói khuôn mặt đâu nghiêm nghị.

"Em đang nạt chủ nhân của mình sao?"-Phó Huy Nhân thảnh nhiên nói thì khuôn khuôn mặt cô trở lên tội nghiệp.

Vì quá lo lắng cho anh mà cô lại vượt quá quyền hạn của bản thân.

"Xem ra tôi đã quá chiều hư em rồi!"

"Không có đâu thiếu gia."- Mạc Uyển Đình xấu hổ che mặt mình nói.

"Phải trừng phạt em mới được. Đi mau cơm cho tôi đi. Tôi muốn ăn cơm em nấu."

"Hả. Nấu cơm ."- Mạc Uyển Đình lúng túng lâu nay cô đâu có biết nấu cơm.

"Thiếu gia em không biết nấu, lỡ nấu không ngon thì sao?"

"Em lại muốn cãi lại lệnh tôi sao?"

"Không có em đi nấu liền."- Mạc Uyển Đình liền rời khỏi người anh chạy mất dạng.



Đúng là mệt quá đi! Thật ra anh biết cô rất sợ trời mưa khi còn bé cô luôn dúc vào lòng mẹ anh một mực đòi ngủ cùng bà.

Mạc Uyển Đình dưới sự giúp đỡ của đầu bếp hai người thành công phá hoại căn bếp. Hình như cô không hợp với ban phái này cho dù đã hai tiếng trôi qua cô vẫn không thể làm nổi cái gì.

Sau đó cô chỉ có thể mang cháo đã nấu sẵn đến cho anh. Phó Huy Nhân vốn muốn oán trách vài câu lại nhìn khuôn mặt chịu uất khuỷ của cô lại có vết thương nhỏ trên tay cô những điều muốn nói lại theo cháo trôi xuống dạ dày.

----------------------------

Mạc Uyển Đình như ngày thường lái xe ra khỏi công ty thì một người phụ nữ và người đàn ông ở đâu chạy ra chặn xe gọi tên cô.

"Uyển Đình, là con đúng là con thật rồi chúng ta đã tìm con rất lâu rồi!"- Người phụ nữ khóc lức lên ôm lấy ngực mình.

Cô còn đang ngơ ngát người phụ nữ lao tới cửa gõ vào cửa xe. Mạc Uyển Đình vẫn lịch sự bước xuống xe còn chưa kịp nói gì người phụ nữ ôm lấy cô bật khóc như mưa.

"Uyển Đình chúng ta là cha mẹ của con , con không nhớ chúng ta sao? Cũng đúng năm đó con mới bốn tuổi làm sao nhớ nổi cư chứ ? Con gái đáng thương của ta bao năm nay cuối cùng ta tìm được con."

"Hai vị bình tĩnh đã, hai vị nói tôi con của hai người vậy bằng chứng nào không?"

"Con nói gì vậy chúng ta là cha mẹ con thì cần bằng chứng"- Người đàn ông có vẻ tức giận nói lớn.

"Nhưng vậy hai vị cũng không thể ra đường nhận bừa được. Tôi rất đồng cảm với hai người nhưng tôi rất tiếc."- Mạc Uyển Đình lắc đầu năm đó Mạc Linh mẹ Phó Huy Nhân nhặc cô về trong một đêm mưa lớn, đó cũng là chứng ám ảnh của cô. Sau đó cô đã sốt ba ngày liên tiếp và quên mất một số quá khứ mặc dù vậy cô vẫn nhớ bản thân không phải con gái đẻ của Mạc Linh. Mặc dù mang họ bà nhưng trước giờ vẫn được nuôi dưỡng như một người hầu . Đó lý do cô luôn phục tùng Phó Huy Nhân một cách vô điều kiện, nhà họ Phó không chỉ là chủ nhân mà còn ân nhân của cô.

"Nếu con không tin chúng ta có thể đi xét nghiệm quan hệ ."

"Đúng đúng vậy!"- Ngươi phụ nữ lau nước mắt nhìn cô.

Cô không tin vào phép mầu nhưng cho dù hy vọng rất nhỏ cô vẫn muốn thử một lần. Ba người tới bệnh viện sau khi lấy máu thử bác sĩ nói với họ một tuần sau sẽ có kết quả.

Sau khi trở về cô vẫn luôn suy nghĩ nếu họ thực sự là cha mẹ cô thì tốt biết bao nhìn họ có vẻ không khá giả gì nhưng cô rất mong bản thân có một gia đình của mình.

Phó Huy Nhân vừa tắm xong bước ra thấy cô ngồi ngốc mình một góc liền kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh cúi xuống hôn lên môi cô một nụ hôn say đắm.



"Hôm nay có chuyện gì sao?"- Phó Huy Nhân dịu dàng hỏi cô.

Mạc Uyển Đình dựa ngực anh trầm tư một lúc mới mở lời.

"Hôm nay có hai người tới nói là ba mẹ em."

"Em nhận họ rồi sao?"

"Không có em với chỉ cùng họ đi làm xét nghiệm thôi !" - Nói đến đây Phó Huy Nhân lại trở lên trầm tư hơn cô.

"Muộn rồi ngủ đi."

"Được."- Mạc Uyển Đình chủ động hôn nhẹ lên má anh.

Phó Huy Nhân để cô gối lên tay mình, hơi thở đều đều phả vào ngực anh. Đêm đó, cô năm mơ bản thân trở về đứa bé bốn tuổi trong mơ hồ giọng nói vang lên.

"Tiểu Uyển ở đây đợi mẹ. Mẹ sẽ quay lại đón con."

Sau đó, cô thấy bản thân chạy trong mưa chứ chạy chạy mãi nước mưa rối sả lên cơ thể nhỏ bé của bản thân mình.

"Mẹ mẹ ơi."- Mạc Uyển Đình bỗng nhiên hét lớn.

Phó Huy Nhân tỉnh giấc ôm lấy cô vào lòng.

"Uyển Đình, không sao không sao nữa rồi!"

"Thiếu gia."- Mạc Uyển Đình ôm chặt lấy anh.

Phó Huy Nhân hôn lên trán cô dịu dàng vuốt lưng cô.