Chương 38

Thẩm Liễm thiếu chút nữa đánh đổ nước mì.

Lúc phục hồi lại tinh thần, theo bản năng sờ sờ khóe miệng. Không nhịn được nghĩ: vừa nãy Thẩm Khâm Mộ chắc không thấy vẻ mặt ngơ ra của cô đâu nhỉ.

Từ Diễn Chu đợi anh ăn cháo xong rồi mới đứng dậy đi vứt rác.

Thẩm Liễm ở bên cạnh rót cho anh cốc nước: "Anh thật sự dọa chết mọi người đó."

Mặc dù Thẩm Khâm Mộ đã tỉnh lại nhưng vừa mới làm phẫu thuật, sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt, nhưng có như vậy anh vẫn cười toe toét như bình thường, nối với Thẩm Liễm: "Haizzz! Có gì mà phải kinh ngạc, ai mà chả có lúc bị bệnh, quá bình thường."

"Nói thì nói như vậy, nhưng...."

Thẩm Liễm dừng lại, không nói hết câu.

Thôi bỏ đi, anh mới tỉnh, chuyện này để nói sau vậy.

"Được rồi, không còn sớm nữa, để lão Từ đưa em về đi."

Buổi tối.

Từ Diễn Chu đưa Thẩm Liễm vè đến nhà, nhìn cô đi lên tầng: "Đi đi."

"Hôm nay cảm ơn anh." Thẩm Liễm vẫy tay với anh: "Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm."

Anh đứng dưới tầng một lúc, đợi đến đèn trên tầng được bật lên, tính toán thời gian, Thẩm Liễm vừa vặn gửi tin nắn cho anh: "Vừa nãy quên nói, ngủ ngon."

Từ Diễn Chu cũng gõ lại hai chữ y chang: "Ngủ ngon."

Điện thoại trong tay lại nhận được tin nhắn từ người khác, rất ngắn ngủi: "Nói chuyện đi."

Nửa giờ sau, anh quay lại bệnh viện một lần nữa.

Cửa phòng bệch Thẩm Khâm Mộ vẫn được mở, có lẽ cảm thấy nhàm chán, lại không có gì gϊếŧ thời gian, anh liền dựa vào thành giường đọc tạp chí chữa bệnh.

Thấy Từ Diễn Chu quay lại, anh lập tức gập cuốn tạp chí lại: "Cuối cùng cậu cũng đến, tôi sắp rảnh đến mức sắp phát điên rồi đấy."

"Không phải cậu mang theo điện thoại à." Từ Diễn Chu ngồi xuống sô pha, là chỗ Thẩm Liễm vừa ngồi.

"Sắp hết pin rồi." Anh ấy ném cuốn tạp chí lên tủ, lại hỏi anh: "Hôm nay cậu thi thế nào?"

Từ Diễn Chu bình tĩnh nhìn anh, không nói gì.

"Cũng đúng, cậu thông minh như thế, kiểu gì chả hơn tôi."

Thẩm Khâm Mộ ngửa đầu ra sau tựa vào tường, miệng vết thương bị rách có chút đau, anh cũng không để ý, khó giữ được bình tĩnh nói: "Tôi không còn hy vọng nữa rồi, liều mạng học tập lâu như thế, bệnh một trận liền tan thành mây khói luôn, đúng là số mệnh mà..."

"Hối hận không"

Anh cười lắc đầu, cũng rất kiên định với chuyện này: "Nếu không phải như vậy, tôi vĩnh viễn không biết trình độ bản thân ở đâu, hơn nữa..."

Từ Diễn Cho bổ sung cho anh: "Hơn nữa nếu cậu vẫn như lúc trước, Tần Ngọc cũng sẽ không chủ động tỏ tình với cậu."

"Phải rồi..." Thẩm Khâm Mộ gật đầu: "Cậu nói đúng."

"Vậy cậu còn lo lắng cái gì."

Thẩm Khâm Mộ thẳng thắn ói: "Tớ khôn thích yêu x, nếu hai người không ở cùng một thành phố, không thể gặp mặt, vậy tình yêu cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

Từ Diễn Chu cau mày, trầm mặc xoa xoa đầu ngón tay.

"Hơn nữa biến cố yêu xa cũng rất nhiều, lỡ... Tôi chỉ nói chỉ là lỡ như, lỡ mọt trong hai bên không cưỡng lại được cám dỗ, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc sao."

....

Thẩm Khâm Mộ định liệt kê cho anh thêm mấy nhược điểm của yêu xa, kết quả phát hiện tên này căn bản không nghe anh nói: "Này, cậu đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì."

"Ồ... Tôi biết rồi, cậu nhất định là không nỡ rời xa em gái tôi đúng không?"

Từ Diễn Chu không thừa nhận cũng không phủ nhận, thấy thời gian không còn sớm nữa thì đứng dậy: "Vừa mới làm phẫu thuật, bớt suy nghĩ mấy chuyện này đi."

Thẩm Khâm Mộ thấy anh lảng tránh sang chuyện khác, không nói một lời kéo rèm ra, liền biết bản thân đã đoán đúng, anh nằm trên giường không ngừng cho em rể lời khuyên.

"Aiya, mình khuyên cậu tốt nhất nên sớm lừ người tới tay mới an toàn, tránh đêm dài lắm mộng."

-----

Sáng sớm hôm sau, Phương Phương đến bệnh viện đưa bữa sáng cho Thẩm Khâm Mộ.

Thẩm Liễm như hôm qua vội vàng đến trường.

Hôm nay phụ huynh đứng đợi ở ngoài cổng trường cũng rất đông, nghe nói hôm qua có một học sinh bị viêm ruột thừa phải nhập viện, vì vậy đều rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của con mình.

Ngoài đồ ăn thức uống, những người bán hàng rong còn cung ứng cả thuốc, trong đó có thuốc chống say nắng, cảm ạnh, sốt.

Rất nhiều phụ huynh cũng chuẩn bị một hộp để phòng trừ.

Lúc Thẩm Liễm đến thì hầu như học sinh đã đi vào trong phòng thi gần hết ròi, có lẽ Từ Diễn Chu cũng đến rồi. Cô ngồi ngoài đợi như hôm qua, nghe mấy vị phụ huynh bên cạnh nói chuyện.

Buổi sáng trôi qua, Từ Diễn Chu thi xong ra khỏi cổng trưởng, cô nhìn thấy anh vẫy vẫy tay, xong rồi chạy qua đó đưa nước.

"Cảm ơn." Từ Diễn Chu nhận lấy.

Thẩm Liễm nói với anh: "Em có đặt một quán ăn ở phía trước, ở đó mát mẻ, chờ anh ăn xong nghỉ ngơi một lát, thời gian cũng vừa kịp."

Hai người đi qua bên đó, nhìn quán ăn đầy ắp người, bình thường ở đây không kinh doanh tốt như vậy, có lẽ do vào ngày thi đại học nên phụ huynh đều đưa con đến đây ăn.

Thẩm Liễm và Từ Diễn Chu có thể coi là một cặp ngoại lệ nhất trong này.

Địa điểm quán ăn không lớn, chỉ có hia người bọn họ mà chiếm hẳn một cái bàn lớn, mấy người vào sau, ông chủ liền cho ngồi ghép bàn.

Từ Diễn Chu lau bát đũa xong đưa cho cô, tự ình lau thêm một bộ khác.

"Chỗ này em đặt mãi mới được, anh nhìn dòng người là biết." Thẩm Liễm lặng lẽ nói chuyện với Từ Diễn Chu, bởi vì ở đây quá ồn nên lúc nói chuyện, hai người ở rất gần nhau.

Cô chỉ cần khẽ nghiêng đầu, dừng như có thể chạm vào mặt anh.

Ngồi cùng bàn với hai người là một gia đình, bên cạnh còn có một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi, thấy vậy thì không nhịn được liền kéo tay mẹ mình, âm thanh lanh lảnh lại rõ ràng chỉ về phía Từ Diễn Chu và Thẩm Liễm nói: "Mẹ nhìn kìa, chị kia muốn hôn anh kia!"

Bên trong quán ăn ồn ào không hẹn mà đột nhiên im lặng.

"...."

Thẩm Liễm vội vàng ngồi ngay ngắn lại, mặt đỏ bừng.

Từ Diễn Chu hiểu nhiên cũng nghe thấy, khóe môi hơi cong lên, anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người ngoài, chẳng những không tránh đi mà còn cố tình quay sang cô hỏi: "Phải không?"

Thẩm Liễm vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng chân đá anh một cái: "... Anh im đi."

Bữa ăn cứ như thế diễn ra, chỉ cần đứa trẻ kia vẫn ở đây, Thẩm Liễm không bao giờ chủ động ghé lại nói chuyện với Từ Diễn Chu.

Vừa lúc đến môn thi buổi chiều.

Ăn cơm xong, chờ Từ Diễn Chu vào trường thi rồi Thẩm Liễm mới đến bệnh viện một chuyến, thấy sắc mặt của Thẩm Khâm Mộ tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Lúc đến đây có chút khát, cô gọt táo ăn, Thẩm Khâm Mộ không cam lòng nói: "Có lương tâm không hả, không gọt cho anh em một quả được à?"

"Anh muốn ăn thì phải nói, em không gọt cho anh sao?" Thẩm Liễm cắn một miếng táo, lại gọt thêm một quả khác, gọt xong mới hỏi: "Bây giờ anh có ăn được không?"

Thẩm Khâm Mộ trực tiếp cầm quả táo cắn một miếng: "Chỉ cần ông đây muốn ăn, có cái gi mà không thể ăn chứ?"

"Được thôi."

Thẩm Liễm đứng trước cửa sổ hóng gió, nhìn trời bên ngoài vẫn còn rất nắng, vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện buổi tối.

Thẩm Khâm Mộ thấy cô không nói gì, ăn xong liền ném ruột táo vào thùng rác bên cạnh giường, rút khăn giấy lau tay sau đó thờ ơ hỏi: "Nghe nói tối nay em định tỏ tình với Từ Diễn Chu à?"

Thẩm Liễm lập tức quay đầu: "Ai nói với anh."

Thẩm Khâm Mộ nhún vai.

Thẩm Liễm thấy anh như vậy, dù anh không nói cô cũng đoán ra được: "Mộc Lan Lan... Lại là Mộc Lan Lan đúng không? Đúng là gian tế!"

"Em nghĩ chỉ dựa vào bức tranh mà có thể lừa được Từ Diễn Chu đến tay được à?"

"Anh có ý kiến gì?" Thẩm Liễm cắn miếng táo cái rộp, coi quả táo là Mộc Lan Lan mà trút giận.

Thẩm Khâm Mộ vẻ mặt cao thâm: "Ý kiến thì không có, nhưng kết quả thì anh có thể đoán được."

Thẩm Liễm biết kiểu gì anh cũng nói mấy lời xui xẻo, không thèm nghĩ mà xách túi bỏ đi, ném thứ gì trong túi cho anh: "Cái thứ này là chị Tần Ngọc bảo em đưa cho anh."

Anh cầm mp3 trong tay, im lựng nở nụ cười.

Thẩm Khâm Mộ chậm rãi đeo tai nghe vào, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Thẩm Liễm tức giận bỏ đi, thờ đài: "Không có kiên nhẫn gì hết, an nói kết quả nhất định sẽ xấu sao?"

------

Sau khi Thẩm Liễm ra khỏi bệnh viện, thì đi về nhà lấy bức tranh lần trước định đưa cho Từ Diễn cHU.

Cô thay một chiếc váy đẹp để lộ eo và chân, làm nổi ật làn da trắng ngần và dáng người duyên dáng, cô đứng đợi ở bên kia đường với tâm trạng lo lăng.

Lúc gần kết thúc môn thi, ở cổng trường đã có một nhóm người đi ra, phụ huynh đứng đợi ở bên ngoài đều luân phiên nghênh đón, hơi thở của Thẩm Liễm trở nên gấp gáp.

Đến khi ánh mắt dừng lại ở một khuôn mặt điềm tĩnh, lạnh lùng đó.

Từ Diễn Chu thấy cô, đang định đi đến thì đυ.ng phải một người.

Một nam sinh cao xấp xỉ anh, vóc dáng vạm vỡ, mặc một thân màu đên.

Thẩm Liễm thấy bọn họ đang nói gì đó, Từ Diễn Chu vỗ vai người kia, ra hiệu cho đối phương nhìn qua, sau đó người kia gật đầu với ạnh.

Ngay lập tức cô nhìn thấy Từ Diễn Chu đi qua đường, Thẩm Liễm nắm chặt sợi dây thắt hộp quà đến khi anh đi đến trước mặt cô.

Co mở miệng phá vỡ sự trầm mặc, hai tay đưa hộp quà cho Từ Diễn Chu, nói lời chúc mừng từ tận đáy lòng: "Chúc mừng anh tốt nghiệp thuận lợi! Đây là quà tặng anh."

Từ Diễn Chu nhận lấy hộp quà, Thẫm Liễm bảo anh mở ra xem có thích hay không.

Trên hộp quà có một chiếc nơ được buộc bằng ruy băng nhung, sau khi mở ra thì thấy là một khung tranh 8 inch vẽ chân dung anh.

"Em vẽ sao?"

Thẩm Liễm gật đầu: "Em nghĩ rất lâu không biết tặng gì cho anh, sau đó mới nghĩ ra cái này."

Từ Diễn Chu ngắm bức tranh một lúc: "Cảm ơn, anh rất thích."

Cô hơi cúi đầu. rất xinh đẹp làn da trắng ngần, khuôn mặt có chút ửng hồng, chiếc váy rất hợp với cô, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, dáng người cao ráo, duyên dáng.

Thẩm Liễm nhìn người đàn ông áo đen đang đứng đợi trước cổng trường: "Người đó đang đợi anh à?"

Từ Diễn Chu hoàn hồn: "Ừ, có chút việc."

Thẩm Liễm cụp mắt, đột nhiên cảm thấy nên cảm ơn người ta.

Để tránh bị xấu hổ khi bị từ chối, vậy bây giờ tỏ tình xong bỏ chạy khôn phải rất tốt sao?

"Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

"Có." Cô hít sâu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, mấy chữ kia đột nhiên dồn lại cửa miệng, không nói lên lời.

Anh cười một tiếng: "Vậy em nghĩ kỹ rồi nói, không vội."

Từ Diễn Chu thấy thời gian không còn sớm, dặn cô: "Hôm nay ngại quá, anh đi trước nhé. Nếu em nghĩ kỹ rồi thì có thể gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho anh đều được."

Lúc Từ Diễn Chu xoay người, Thẩm Liễm liềm túm lấy vạt áo của anh để anh dừng bước.

Cô cúi đầu khẽ cắn môi, tinh thần trở nên hăng hái: "Hôm nay em định tỏ tình với anh em muốn nối Từ Diễn Chu em thích anh chúng ta ở bên nhau được không nếu như anh không thích em thì coi như em chưa nói gì hết..."

Cô lấy một hơi dài nói ra toàn bộ, nói xong liền thở hổn hển

Sau đó cô mới phản ứng lại, bản thân tuôn ra một tràng như thế không biết anh nghe có hiểu không?

Gương mặt nhỏ nhắn lại bày ra vẻ mặt đau khổ: Khổ quá, tỏ tình khó quá đi!

Chủ yếu là sự thật gần giống với tưởng tượng của cô, qua một lúc lâu nhưng người đứng trước mặt vẫn không nói lời nào.

Thẩm Liễm chậm rãi buông tay đang nắm vạt áo của anh ra, không khí trở nên ngượng ngùng.

Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là anh không nghe rõ cô nói gi,

Vì thế cô đành phá vỡ sự trầm mặc lần hai: "Nếu anh nghe không rõ em nói gì thì để em gửi tin nhắn cho anh xem nhé, anh vọi thì em đi trước đây, bai bai."

Thẩm Liễm không muốn đứng ở đây nữa, mất tự nhiên kéo váy bỏ chạy.

Đột nhiên cổ tay bị người khác nắm lấy, mặt cô bất giác đỏ lên.

Bởi vì quay lưng về phía anh nên cô khôn nhìn thấy được biểu cảm của Từ Diễn Chu.

Chỉ nghe thấy anh khẽ cười, tâm trạng hình như rất tốt: "Anh còn chưa nói gì mà, em vội cái gì."