Chương 40

Mất một tháng Thẩm Liễm cuối cùng cũng dần thích ứng được với thân phận mới là "bạn gái của Từ Diễn Chu". Trong một tháng này, Từ Diễn Chu đối với cô như một bạn trai mẫu mực.

Lúc trước Thẩm Liễm không biết,, anh là một người nhìn lạnh lùng như vậy nhưng lại có một ngày cẩn thận tới mức đọ này.

Cô đặt mình vào vị trí của anh, quyết định sẽ đối xử với anh thật tốt.

Ngày công bố điểm thi đại học, Thẩm Liễm và Thẩm Khâm Mộ đã ngồi canh trước máy tính từ sớm.

Nháy mắt màn hình được là mới, điểm của Từ Diễn Chu: 741 điểm.

Cao hơn so với thủ khoa tỉnh năm ngoái 2 điểm, tuy là chuyện ngoài dự kiến nhưng từ tận đáy lòng cô cảm thấy rất vui cho anh.

Ngược lại Thẩm Khâm Mộ bên này, lúc nhìn điểm xong vẫn cau có mặt mày.

Thẩm Liễm trộm liếc mắt qua màn hình máy tính, điểm của Tần Ngọc: 657 điểm.

"Điểm này không hề thấp nha, anh cần gì phải bày ra cái vẻ mặt đau đơn như thế."

Thẩm Khâm Mộ đóng máy tính: "Không thấp, anh có hơn 100 điểm thôi."

"Không phải anh quyết định thi lại sao?"

"Ừ..." Anh dựa lưng vào ghế: "Thế nên anh đang nghĩ một năm nay nên làm gì."

Thẩm Liễm giật mình: "Phải ha, chị Tần Ngọc học đại học, sẽ rời khỏi Lộ Thành."

Nghĩ tới đây, sự thật mà cô cố tình phớt lờ mấy ngày nay dần dần hiện lên trước mắt: "Từ Diễn Chu cũng vậy."

"Nhưng không sao, giao thông phát triển như vậy, dù bọn họ có học ở đâu chúng ta cũng có thể đến thăm được mà, hơn nữa không phải còn có điện thoại sao? Cũng không phải hoàn toàn cắt dứt liên hệ."

Thẩm Liễm nhẹ nhàng giải thích, không biết là đang an ủi chính mình hay là đang an ủi Thẩm Khâm Mộ nữa.

"Em không hiểu."

Anh nhìn cô một cái, định nói rồi lại thôi: ""Bỏ đi, bây giờ nói cũng không hiểu."

Thẩm Khâm Mộ đứng dậy, choàng tay qua vai cô vỗ vỗ hai cái: "Đợi sau này em sẽ hiểu thôi."

Thẩm Liễm thu hồi tầm mắt, mặc dù cô không nỡ rời xa Từ Diễn Chu, nhưng cô cả thấ chuyện này không nghiêm trọng như Thẩm Khâm Mộ nói.

Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên một tiếng, là Từ Diễn Chu gửi đến.

-- "Anh đang ở dưới nhà em."

Thẩm Liễm định thần lại, buổi chiều cô có hẹn đi xem phim với Từ Diễn Chu.

Đặt điện thoại xuống vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc xuống đến dưới tầng thì thấy Từ Diễn Chu đang đứng dưới bóng cây, tay còn đang cầm điện thoại xem gì đó.

Cô chạy bước nhỏ đến: "Ngại quá, để anh phải đợi lâu rồi."

Thấy Thẩm Liễm đến, Từ Diễn Chu cất điện thoại vào túi: "Cũng bình thường."

Thẩm Liễm gật đầu, bởi vì trời nóng, vừa mới vội vã chạy xuống dưới này nên trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Từ Diễn Chu lấy khăn giấy ra lau cho cô: "Anh vẫn đứng đây, không chạy đâu, lần sau đi chậm thôi."

Ngọn lửa trong lòng cô bị lời nói của anh xoa dịu: "Được."

---

Hai người ngồi tàu điện đến trung tâm thương mại, trước khi vào rạp chiếu phim Thẩm Liễm theo thói quen ra quầy mua bắp rang bơ và coca.

Cũng may người đi xem phim buổi trưa không nhiều, xếp hàng một lúc đã đến cô, đến khi cô xách một đống đồ trên tay đi ra ngoài thì nhìn thấy người quen trong đám đông.

Lần này Mạc Tiêu chào hỏi cô trước: "Thẩm Liễm, chào buổi trưa."

Cách nói chuyện của cậu vẫn như cũ, quy củ, ngữ khí ôn hòa, Thẩm Liễm làm bạn cùng bàn với cậu lâu rồi nên cũng quen.

"Trùng hợp quá." Cô cười, đi đến bên cạnh cậu: "Cậu đến đây một mình à?"

"Ừm." Mạc Tiêu thấy cô cầm hai cốc coca tong tay, bắp rang bơ cũng là phần lớn, biết cô đi cùng bạn nên hông quấy rầy nữa: "Vậy mình đi trước nhé."

"Được."

Thẩm Liễm thấy cậu đi, quay đầu thì trùng hợp thấy Từ Diễn Chu vừa đi vệ sinh về.

Anh mắt anh dừng ở bóng lưng Mạc Tiêu đã đi xa, sau đó quay lại cầm bắp rang bơ trong tay cô: "Đi thôi."

Mạc Tiêu đi phía trước nghe thấy động tĩnh ở phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Liễm và Từ Diễn Chu đang cùng nhau đi đến, tờ vé xem phim đang cầm trong tay cũng vô thức siết chặt lại.

Đôi khi duyên phận giữa người với người cũng không có cách nào tả được.

Thẩm Liễm theo số ghế ghi trên vé đi lên cầu thang, đứng ở hàng ghế của mình, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Tiêu đang ngồi cạnh chỗ ngồi của họ.

"Trùng hợp thật đấy, cậu cũng xem him này à."

Thẩm Liễm ngồi xuống, nhường chỗ bên ngoài cho Từ Diễn Chu.

Ánh mắt Mạc Tiêu rơi xuống người Từ Diễn Chu ở phía sau, ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, cậu quay đi trước, giải thích với Thẩm Liễm: "Phim này chuyển thể từ tiểu thuyết, mình thích tác giả này nên nhất định phải đi xem ủng hộ."

"Hóa ra là vậy à...."

Thẩm Liễm cười, đặt hai cốc coca sang bên trái.

"Cốc này phải để bên kia." Từ Diễn Chu lấy cốc coca giữa hai người ra, nhấc tay dựa lên, khiến chỗ ngòi của hai người không còn cái gì để ngăn cách, trở thành ghế đôi.

"Ò." Cô nghe thế thì để cốc coca qua bên này, đối mặt với Mạc Tiêu lịch sự hỏi một câu: ""Cậu không để ý chứ?"

Mạc Tiêu lắc đầu.

"Cảm..." Thẩm Liễm vừa định nói cảm ơn, cảm giác tay trái đột nhiên có bàn tay khác đặt lên, sau đó chậm rãi nắm chặt.

Cô quay đầu nhìn qua thì thấy sắc mặt thản nhiên của Từ Diễn Chu, đột nhiên cảm thấy không muốn nói gì nữa.

Phim bắt đầu chiếu, Thẩm Liễm ngồi yên lặng trên ghế xem phim, ngay cả bắp rang bơ cũng không ăn.

"Há miệng ra."

Một giọng nối trầm thấp, mê hoặc bên tai cô, Thẩm Liễm ngơ ngác há miệng, vị ngọt béo ngậy lập tức lan ra khắp khoang miệng.

Má ơi, thế này cũng quá phạm quy rồi.

Một lúc sau bên miệng Thẩm Liễm lại đưa tới một cái nữa, cô cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể ăn bắp rang bơ, không biết đã ăn bao nhiêu rồi.

Đến lúc bộ phim chiếu hết, nhìn hộp đựng đã thấy đáy.

"Anh, anh... Em ăn toàn bộ à?"

Từ Diễn Chu không phản bác, nhếch miệng cười: "Anh thấy em có vẻ thích ăn đấy chứ."

"Do anh đút cho em nhiều quá ấy chứ!" Thẩm Liễm lau miệng, cảm giác mất tự nhiên vẫn kéo dài đến hiện tại, mặt đỏ như quả táo.

Mạc Tiêu nhìn hai người nói chuyện, không muốn ở lại lâu, lặng lẽ đi lối khác ra ngoài.

"Bạn em đi rồi." Từ Diễn Chu đột nhiên nói.

Thẩm Liễm nhìn thoáng qua lối ra, đám đông đang tụ tập ra về: "Vậy chúng ta cũng về thôi."

Từ Diễn Chu không vội,tay dùng sức kéo cô lại gần, đầu ngón tay lau đi những mẩu vụ bên miệng cô.

Đôi môi cô mọng nước, ánh mắt lấp lánh nhìn anh không chớp, hai má ửng hồng.

Anh đến gần hơn một chút, Thẩm Liễm không tự chủ được, dáng vẻ yếu đuối dễ bị tổn thương, vừa nhìn anh thì trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Lúc này mọi người trong rạp chiếu phim cũng đã rời đi gần hết, đây là thời cơ tốt, nhưng anh sợ bản thân quá gấp gáp sẽ dọa cô sợ, kìm ném rung động trong lòng.

Một lúc lâu sau mới cười nhẹ một tiếng, buông cô ra: "Em cứ nhìn anh như vạy, anh không chắc sẽ làm ra chuyện gi đâu."

Thẩm Liễm vội vàng rời mắt qua chỗ khác, liếʍ liếʍ môi.

Từ Diễn Chu đứng lên, không nhìn ra biểu cảm gì: "Ra ngoài thôi."

Thẩm Liễm cảm thấy bản thân điên thật rồi, không nghĩ ngợi gì, kéo anh đứng lên, khoảnh khắc anh quay đầu lại liền túm lấy cổ áo anh, áp môi mình vào môi anh.

Mát lạnh và nóng bỏng, hai cảm giác đó hòa quyện vào nhau.

Mắt Từ Diễn Chu tối sầm, tay khẽ nâng lên giữ eo cô, Thẩm Liễm lại rời đi, l*иg ngực phập phồng, không thèm nhìn anh mà xách túi chạy ra ngoài.

Anh đứng phía sau khẽ cúi đầu cười, nha đầu này luôn chơi bài không theo lẽ thường.

------

Cuối tháng tám.

Hôm nay thời tiết đẹp, Thẩm Liễm vốn định cùng Từ Diễn Chu đi công viên dã ngoại, ở nhà chuẩn bị hơn nửa ngày lại bị Thẩm Khâm Mộ nhìn thấy nên nhất quyết muốn đi cùng.

Gần đến trưa, không biết vì sao trời lại đổ mưa to.

Thẩm Khâm Mộ thấy không đi được, tạm thời thay đổi địa điểm thành nhà mình.

Bố Thẩm và mẹ Thẩm che trong nhà quá nóng, nghỉ hè liền đi du lịch miền Bắc, định đưa Thẩm Khâm Mộ và Thẩm Liễm đi nhưng hai người lại không chịu.

Phương Phương cảm thấy kỳ quái, lúc trước không đồi đi thì ngày nào cũng nằng nặc đòi ra ngoài, bây giờ thì được đi mà lại không muốn đi, không biết não của hai người đang nghĩ gì nữa.

Cuối cùng vẫn phải để Thẩm Thanh Nguyên giải vây, để Thảm Khâm Mộ và Thẩm Liễm ở nhà.

Khoảng thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là nhập học đại học, số ngày gặp được nhau cũng ngày càng ít đi.

May mà trước khi anh rời đi trường cô đã tóm được anh về bên cạnh, chỉ một điều đấy thôi cũng đủ làm cô vui vẻ.

Thẩm Liễm nghĩ rất lâu mới tổ chức một buổi tụ tập như vậy.

Vì để tạm biệt quá khứ, cũng để chúc mừng chuyện tốt của hai người.

Mưa cũng tạnh dàn, chuông cửa vang lên.

Thẩm Liễm bận trong phòng bếp cắt hoa quả, để Thẩm Khâm Mộ ra mở cửa, cô còn tưởng là Từ Diễn Chu, dao chưa kịp bỏ xuống đã chạy ra mở cửa.

Nhưng vừa ra tới cửa thì phát hiện không phải.

Tần Ngọc thấy cô cầm dao trong tay thì ngây người mất một lúc, rất nhanh liền nở nụ cười lịch sự nói: "Em định đón tiếp chị như thế này hả, cái này chị thật sự không dám nhận đâu."

Thẩm Khâm Mộ vội vàng láy con dao cắt hoa cả trong tay cô đi, giục cô vào bếp tiếp tục cắt hoa quả.

Thẩm Liễm bỏ dao xuống rồi đi rót nước cho Tần Ngọc, thuận tiện kéo Thẩm Khâm Mộ đang đứng một bên xum xeo vào bếp: "Anh hai, anh không có bảo em là chị Tần Ngọc sẽ đến đâu."

"Anh chưa nói sao?" Thẩm Khâm Mộ cầm một miếng dưa mới cắt lên cho vào miệng, suy nghĩ một lát: "Vậy chắc là anh quên."

"... Vậy anh đi ra ngoài mua thêm chút thức ăn đi, không đủ đâu." Thẩm Liễm đưa túi cho anh, lúc đi qua phòng khách trừng hợp bị Tần Ngọc phát hiện.

"Hai người?"

Thẩm Liễm đẩy anh ra cửa: "Không có gì đâu, chị Tần Ngọc cứ ngồi đi, anh em ra ngoài mua ít đồ, lát là quay về ngay í mà."

Thẩm Khâm Mộ mất kiên nhẫn đi giày, mở cửa ra, đúng lúc thấy cái ô màu đen dựa ngoài cửa, Từ Diễn Chu đang định gõ cửa.

.

Anh lập tức lấy lại tinh thần: "Hi! Lão Tần."

Thẩm Liễm đứng ở phía sau thấy anh, tâm tình nhất thời trở nên vui vẻ hơn, lập tức cúi xuống lấy dép cho anh, lại bị Thẩm Khâm Mộ ngăn lại.

"Đúng lúc mình ra ngoài mua ít đồ, cậu không cần thay giày đâu, đi cùng tôi đi." Anh đẩy cửa ra, tay khoác vai Từ Diễn Chu, đắc ý nhìn Thẩm Liễm cười.

Em gái, anh còn không trị nổi em à.

Từ Diễn Chu không có ý kiến gì, quay người xuống lầu.

Thẩm Khâm Mộ tụt lại phía sau, vừa đóng cửa vừa trao đổi với Thẩm Liễm: "Nếu không cho anh ở cùng Tần Ngọc thì em cũng đừng hòng được ở cùng Từ Diễn Chu, thế nào, có phải cùng chung chí hướng không?"

Thẩm Liễm biết ngay anh chẳng có ý tót gì, hung hăng vỗ anh một cái coi như thành giao.

"Vậy thì đúng rồi phải không."

"... Xem như anh lợi hại đi."