Chương 42

Ngày Từ Diễn Chu rời khỏi Lộ Thành, Thẩm Liễn không đi tiễn anh.

Đây là sự thỏa thuận đã được sắp đặt trước giữa hai người để tránh chìm đắm trong nỗi nhớ thương sau khi tạm chia tay. Thẩm Liễm lấp kín thời gian của mình lại tớp học khiêu vũ buổi chiều khiến cô không có lấy một phút rảnh rỗi nào để thở

Dù vậy, cô vẫn vô thức bắt đầu những cuộc trò chuyện nhỏ trong giờ học.

Đôi khi, giáo viên hô lên từng nhịp điệu, suy nghĩ của cô vẫn bay xa. Và đôi khi, trong lúc luyện tập bằng côn, ánh mắt co lại thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ.

Luôn không khỏi thắc mắc: Lúc này Từ Diễn Chu đã lên xe chưa? Anh ấy đã thu dọn hành lý xong chưa? Liệu anh có hối hận khi cô không đến không? Chẳng lẽ anh cũng đang nghĩ đến cô sao....

Thẩm Liễm lắc đầu thật mạnh.

Những động tác nhỏ này vẫn không thoát khỏi được con mắt của giáo viên dạy múa. Khi đi ngang qua cô, chiếc thước dài mảnh mai vỗ nhẹ vào eo cô hai cái, tỏ vẻ không hài lòng với sự thiếu tập trung của cô: "Hít vào và hóp bụng lại!"

Hai tiếng đồng hồ ở lớp học thể chất này có lẽ như sẽ được kéo dài thêm.

Giáo viên dạy múa cho Thẩm Liễm, đây là cơ sở đào tạo được học viện nghệ thuật chuyên nghiệp đưa về. Mỗi lớp đều có giá trị và chất lượng rất cao.

Cô cực kỳ nghiêm khắc với học sinh và thành thạo trong quá trình chấm thi, có tể dạy học sinh cách che giấu khuyết điểm trong các kỳ thi nghệ thuật, vì vậy cũng có tin đồn rằng những học sinh được Đào Cẩm dạy có cơ hội cao được nhận vào trường học viện khiêu vũ.

Chỉ với một mệnh lệnh duy nhất, tất cả mị người đều buông lỏng, cuối cùng cũng vượt qua được buổi huấn luyện ma quỷ. Mọi người lấy quần áo và balo của mình rồi bắt đầu rời đi. Thẩm Liễm vừa ra tới cửa đã bị Đào Cẩm gọi lại.

"Hôm nay tâm trạng của em không được tốt lắm. Chúng ta đã làm đi làm lại những bước nhỏ nhiều lần trong lớp, nhưng em lại mắc lỗi ở những bước cơ bản nhiều lần. Ngay từ ban đầu cô đã cho các em luyện tập đoạn đầu tiên rồi, vậy mà em vẫn có vẻ như không quen với nó. Có chuyện gì đang xảy ra với em vậy?"

Đào Cẩm chỉ ra vấn đề của cô không một chút thương xót, Thẩm Liễm càng nghe càng cúi đầu, " Thực xin lỗi cô Đào, lầm sau em sεメ không tái phạm nữa đâu ạ."

Đào Cẩm nhận xét rằng cô thường thể hiện khá tốt, có hình ảnh tốt và nền tảng vững chắc. Coi cô là một tài năng khiêu vũ đầy hứa hẹn và quyết đinh đưa ra một vài lời cảnh báo nữa> "Em đừng nghĩ rằng vẫn còn sớm. Một số bạn cùng lớp của em đã học 11 năm hoặc thậm chí là cao hơn nữa.

Em cũng nên biết ràng vó rất nhiều người đã tập nhảy từ khi còn nhỉ và vẫn tiếp tục luyện tập chăm chỉ cho đến tận bây giờ. Trong tương lai, những người này sẽ thi cùng em. Nếu em tiếp tục ở trạng thái này, em nghĩ xem mình có cơ hội thành công không?"

Thẩm Liễm gật đầu rối rít, cảm thấy vô cùng xấu hổ trước những lời nói đó.

Đúng vậy, cô cần phải luyện tập chăm chỉ và ngừng suy nghĩ mấy chuyện vơ vẩn. Hôm nay chỉ là sự khởi đầu, và vẫn còn hai năm nữa ở phía trước. Nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao cô có thể đến thành phố Thiên Tân hoặc đến những nơi gần hơn được?

"Em sẽ ghi nhớ thưa cô. Lần sau em chắc chắn sẽ không tái phạm nữa."

Vẻ mặt của Đào Cẩm dịu đi rồi vỗ vai coo. "Em phải luôn ghi nhớ những lời này. Sợi day này sẽ không bao giờ đứt được."

Thẩm Liễm lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định hơn trước rất nhiều. "Dạ!"

Sâu khi cô bước ra khỏi cửa của khu tập luyện, điện thoại cô reo lên. Cô nhanh chóng lấy ra xem thì thấy đó là tin nhắn của Từ Diễn Chu.

-- "Anh đến nơi rồi, cố lên nào!"

Những cảm xúc mà cô đang kìm nén đột nhiên từ đâu đó vang lên, khiến sống mũi cô cay cay. Cô từ từ ngồi xuống, ôm đầu gối và bộc lộ cảm xúc ở ngoài cửa, cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Phải làm sao đây, em thực sự rất nhớ anh..."

---

Khi hoàng hôn buông xuống,những ngọn đèn đường dần trở nên sống động, soi sáng những bóng người đang trở về nhà trước thành phố nhộn nhịp này.

Thẩm Liễm từ khu luyện tập trở về nhà, chậm hơn nửa tiếng đồng hồ so với bình thường.

Lúc mở cửa cũng là lúc Thẩm Khâm Mộ ra khỏi phòng rót nước, tình cờ nhìn thấy cô đang thay giày. Anh bước tới hỏi: "Ngày quan trọng như vậy sao em lại không đến?"

Thẩm Liễm cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, trở về phòng hư một thây ma, nói: "Em sợ nếu đi sẽ có cảm giác muốn nhảy thẳng lên tàu."

"Vậy à..." Thẩm Khâm Mộ nhìn cô, có phần hiểu được tình cảnh hiện giờ. Anh kiềm chế không chọc tức cô nữa, trực tiếp lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, ném nó đến bên cạnh Thẩm Liễm đang nằm bất động như một con cá muối. "Từ Diễn Chu bảo anh đưa cái này cho em."

Vào lúc này, cái tên này là thứ Thẩm Liễm không muốn nghe nhất. Vừa định trùm đầu đuổi người ra ngoài,cô đưa tay sờ vào chiếc hộp nhưng bên cạnh. Lập tức, cô ngồi dậy và kêu lên: "Có thật không?"

"Vô lý." Thẩm Khâm Mộ cầm cốc nước quay về tiếp tục chơi game, để lại lời nhắn: "Em tự đi mà đọc."

Thẩm Liễm mở hộp ra, bên trong lộ ra một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền bạc có mặt dây chuyền là một chữ cái tiếng nhất duy nhất: X.

Đó chính là chữ cái đầu trong tên anh.

Cô lấy chiếc vòng cổ ra và đeo nó lên. Tron nháy mắt, trái tim cô cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, như thể anh đang ở bên cạnh cô.

Thẩm Liễm tìm mộ góc chụp ảnh thật đẹp rồi gửi cho Từ Diễn Chu. Một lúc sau, anh trả lời tin nhắn.

Đó là một tấm ảnh anh đeo một chiếc vòng cổ, nhưng điểm khác biệt là mặt dây chuyền có chữ S.

"Pfft, lõi thời quá rồi."

Dù miệng nói như vậy nhưng họ không thể giấu được nụ cười trên môi khi nhìn vào bức ảnh đó rất lâu.

--

Khi bước vào năm thứ hai, sau lúc chọn môn học, Thẩm Liễm bắt đầu trở nên bận rộn hơn.

Lớp 8 khối 2 trường Tam Trung là lớp nghệ thuật duy nhất quy tu tất cả học sinh có mong muốn theo đuổi các kỳ thi nghệ thuật, gồm nhiều chuyên mục khác nhau như mỹ thuật, khiêu vũ, biểu diễn và thanh nhạc.

Hóa ra các bạn cùng lớp đều bị chia lớp do sự phân chia thành khối nghệ thuật và khối khoa học. Lớp học mới không có nhiều gương mặt quen thuộc. May mắn là Mộc Lan Lan học lớp khoa học bên cạnh nên có thể tụ tập cùng nhau.

Thẩm Liễm lúc đầu cũng không hề hay biết, mãi cho đến lúc thầy chủ nhiệm Từ Đào gọi tên cô mới phát hiện, Mạc Tiêu cũng học khối mỹ thuật, cậu chọn mỹ thuật.

Năm học mới, bầu khôn khí mới, bạn học mới.

Mọi người đều ngồi theo sự sắp xếp cảu giáo viên. Thẩm Liễm ngồi ở hàng cuối, yên lặng chờ đợi.

Đột nhiên, cô nhìn thấy Mạc Tiêu đứng đó không xa, cô đi lại vỗ nhẹ vào vai cậu và nói: "Này!"

Khi Mạc Tiêu quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt cậu hiện lên một nụ cười hiếm hoi. Cậu ta nói, "Lâu quá không gặp!"

"Đúng vậy, đã lâu không gặp. Mới một mùa hè, cậu đã cao như vậy rồi." Thẩm Liễm không khỏi ngẩng đầu lên, trước đây haii ánh mắt giao nhau ngang tầm mắt, vậy mà bây giờ phải hơi ngửa đầu lên mới nhìn được.

Mặc dù Mạc Tiêu đã cao lên khá nhiều nhưng cậu ấy vẫn nhút nhát như trước. Khi cảm thấy xấu hổ, tao cậu sẽ đỏ lên "... Mình cũng không biết."

"Không sao đâu, cao hơn là điều tố." Thẩm Liễm mỉm cười, nheo mắt nhìn cạu. Đột nhiên, cô nhìn thấy cậu hơi khác lạ, nhưng lại không biết đã thay đổi điều gì. Sau khi nhìn kỹ, cô đã hiểu ra. Cô tinh nghịch nói: "Sao trước đây mình không nhận ra nhỉ? Cậu lớn lên rất đẹp trai."

Mạc Tiêu dừng lại một chút, ngượng ngùng cúi đầu. Lần này, cậu không trả lời.

Phía trước Từ Đào đang đọc tên vừa lúc gọi đến tên Thẩm Liễm, người tiếp theo chính là Mạc Tiêu.

Sau khi di chuyển bàn học của họ lại với nhau, có vẻ như không có gì thi đổi so với học kỳ trước. Mạc Tiêu vẫn là bạn cùng bà với cô, Thẩm Liễm chỉ có một cách giải thích: "Đây là phân khỉ thôi."

Tuy nhiên, "phân khỉ" này có vẻ không quá sâu sắc.

Sau khi bước vào năm thứ hai trung học, học sinh các lớp đều đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, và lớp mỹ thuật cũng không ngoại lệ.

Sự khác biệt là trong khi những người khác chỉ cần tập trung vào điểm số học tập thì học cũng cần nỗ lực nhiều hơn trong lĩnh vực chuyên môn của mình.

Do mỗi người trong lớp 8 có chuyên ngành khác nhau nên mọi người thường khó tụ tập cùng nhau. Nếu không phải đang tham gia lớp học bên ngoài thì cũng là đang ở trong phòng tập để học thêm. Có một người bạn giống như một niềm tự hào.

Cũng tại giờ giấc không hợp nhau, Thẩm Liễm vf hầu hết các bạn cùng lớp thậm chí có thể không gặp nhau trong cả một ngày. Cho đến bây giờ, ngoài một số ít bạn học cùng lớp nhảy, cô khó có thể nhớ được tên những bạn học còn lại.

Dưới sự tấn công không ngừng của các môn học dày đặc trong năm thứ hai trung học và đào tạo chuyên nghiệp, Thẩm Liễm đã đi từ chỗ gặp khó khăn để thích nghi cho đến quen với việc thỉnh thoảng có những chiếc ghế trống trong lớp học.

.

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong lịch trình đầy bận rộn, cô đã thích nghi với những ngày ở trường mà không gặp Từ Diễn Chu. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, có thoáng nhìn thấy anh trên bức tường trưng bày "Học giả Phong Vân", nhưng cuộc gặp gỡ chỉ kéo dài trong vài phút.

Thẩm Liễm và Từ Diễn Chu mỗi tuần gọi điện ba lần, cuối tuần họ gọi video. Bất cứ khi nào có điều gì mới, cô sẽ ngay lập tức chia sẽ với anh và anh sẽ phản hồi ngay lúc đó.

Tuy nhiên, gần đây, vì sắp kết thúc học kỳ nên Từ Diễn Chu bận rộn với việc học và thường xuyên không liên lạc được. Trường hợp mới nhất là khi anh không trả lời điện thoại trong hai ngày vì đang làm bài nghiên cứu và đã thức cả đêm trong phòng thí nghiệm mà không dùng điện thoại.

Lần đó Thẩm Liễm mặc dù nói không sao, nhưng kỳ thật đêm đó cô không ngủ được chút nào.

Nhưng may mắn thay, những ngày tháng mong mỏi gặp mặt đó cũng đã trôi qua, năm mới cũng sắp đến rồi.

Trước thềm năm mới, Thẩm Liễm đã cố gắng hỏi thăm lịch trình trở về của anh. Để chào đón anh, cô đã lên lịch lại tất cả các lớp học trong những ngày đó.

Ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, Thẩm Liễm thức dậy từ sáng sớm.

Phương Phương đang ở trong bếp chiên chả giò thì thấy cô vội vã chạy lui giữa hòng khách và phòng ngủ. Cô giạt lấy chiếc khăn quàng cổ và suýt làm đổ khay trái cây trên bàn cà phê.

"Con đã mười tám rồi, sao còn xúc động như vậy!"

Phương Phương bước đến và đặt lại khay trái cây trở lại giữ bàn cà phê. Thẩm Thanh Nguyên ngồi ở mộ bên đọc báo, không để ý tới điều gì Khi thấy Phương Phương đến gần mắng mỏ ai đó, để tránh gây thêm rắc rối, ông ấy cũng xen vào và cùng nhau mắng Thẩm Liễm.

"Về phần con bé, nó sẽ không bao giờ lớn nổi."

May mắn thay Phương Phương không nghe thấy âm thanh đó, nhưng lại nghe được lời nói không thành thật của Thẩm Thanh Nguyên, bà liền tức giận. "Đừng nó về con bé nữ. Sáng sớm ông đã làm gì? Ông chỉ biết ngồi đây thôi? Mông ông nặng đến thế à?"

Thẩm Thanh Nguyên: "...."

Thẩm Liễm tinh nghịch lè lưỡi với người cha già, khoác ba lô lên vai rồi lao thẳng xuống tầng.

Thẩm Khâm Mộ ở trong xe đợi cô. Gần đây anh đã lấy được bằng lái xe và đang tích cực tìm kiếm cơ hội tập lái nên việc mời Thẩm Liễm làm tài xế cho mình là điều đương nhiên..

Chỉ dựa vào điểm này, cho dù Thẩm Liễm đã thắt dây an toàn, cô vẫn cảm thấy có chút e ngại, không khỏi nghi ngờ kỹ năng lái xe cảu anh. "Anh có chắc mình có thể xử lý chuyện này được không?"

"Em cứ yên tâm đi, ngày đo không phải anh đến đón Tần Ngọc rồi sao? Nếu em không tin, em có thể hỏi cô ấy." Thẩm Khâm Mộ trên mặt lộ ra vẻ tự tin.

Thẩm Liễm: ""Đừng tưởng rằng em không dám hỏi."

Nói xong cô lập tức gửi tin nhắn cho Tần Ngọc, hỏi chân tướng sự việc.

Thẩm Khâm Mộ vặn chìa khóa, nhẹ nhàng đạp ga, nếu không thắt dây an toàn, Thẩm Liễm nghĩ có lẽ mình đã bị bay ra ngoài.

Thẩm Liễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi cô an toàn rẽ vào đường chính, bỏ lại phía sau mọi nguy hiểm.

Lúc này, tinh nhắn của Tần Ngọc đúng lúc được gửi đến.

-- "Kỹ năng lái xe của anh trai em á? Em sẽ biết khi ngồi trên xe thôi...."

Cô trượt xuống.

-- "Anh ấy hoàn toàn không có thứ đó."

Thẩm Liễm vừa cảm thấy nhẹ nhõm nay lại đang lên trong l*иg ngực. Khi nhìn Thẩm Khâm Mộ tránh một chiếc xe máy đi ngược chiều trong gang tấc, cô từ từ đặt tay lên tay cầm phía trên.

"...."

Người trong cuộc bây giờ đang hối hận, vô cùng hối hận.