Chương 16: Sự mờ ám “lạc hồn”

Khẽ cử động cơ thể cứng đờ, đầu đau nhức vì rượu khiến Tang Du phải đưa lên sờ trán, sau đó cố ấn mạnh vào huyệt thái dương.

Từ từ mở mắt ra, cô nhìn ngọn đèn treo pha lê xa lạ nhưng vô cùng tinh tế trên đỉnh đầu, đờ đẫn phải đến hơn một phút.

Đột nhiên, cô ngồi bật dậy, liếc nhìn chiếc chăn mùa hè màu thẫm rơi xuống đất, sau đó lại nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, đầy ắp mùi đàn ông ấy, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bộ quần áo ngủ không tay màu hồng trên người, hình mèo Hello Kitty trước ngực khiến cô muốn nổi da gà.

Hơi lạnh từ máy điều hòa giữa phòng khá mát, bao trùm lấy cô từ đầu đến chân.

Cô lại học người ta làm trò 419 (*)

(*) 419: for one night, tình một đêm

Xưa nay, cô giữ thân như ngọc rốt cuộc là vì cái gì?

Túm lấy tóc, Tang Du trùm chăn lên mặt, hòng che giấu sự tuyệt vọng và bi ai trong lòng.

419! Để cô chết đi cho xong!

Nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ rưỡi sáng, Thẩm Tiên Phi đang nghĩ không biết có nên gọi Tang Du dậy không. Vì cô mà lần đầu tiên anh đi làm muộn.

Thấy mẹ mấp máy môi định nói với mình, anh hít một hơi rồi quyết định gọi cô nàng đang ngủ say trong kia dậy.

Vừa vào phòng ngủ, thấy cô trùm chăn kín đầu, anh không nhịn được cười.

Anh nhận ra, cô thật sự rất ham ngủ. lần trước trong bệnh viện cũng thế, lần này ở nhà anh cũng thế.

Anh đưa tay định gọi cô dậy, bất ngờ thấy tối om, cả người bị trùm chăn kín. Tiếp đó bị thứ gì đó đánh điên cuồng, đồng thời nghe một tràng chửi mắng của Tang Du:”Đồ háo sắc chết tiệt, đồ khốn, mù rồi hay sao mà dám lợi dụng bà đây hả, chết đi, chết đi…”

Tuy không nhìn rõ tình hình nhưng Thẩm Tiên Phi đã đoán được là xảy ra chuyện gì. Chưa kịp phản ứng thì phần bụng đã bị thoi một cú thật mạnh, đau đến nỗi suýt nữa anh nôn hết bữa sáng ra ngoài.

Nhìn qua mép chăn, thấy cặp đùi trắng trẻo trước mắt, anh bỗng nảy ra ý nghĩ, lập tức ôm chăn lao bổ đến cô gái đang mất lý trí kia.

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tấm chăn, anh túm lấy ngay cổ tay cô, gầm lên một tiếng với cô gái bị đè bên dưới đang vung nắm đấm loạn xạ:”Chết tiệt, cô bình tĩnh lại xem!”.

Đang định đấm cho tên háo sắc kia một cú, nhưng khi nhìn rõ người đang đè lên mình, Tang Du trợn mắt kinh ngạc, không nói nổi lời nào.

Đối tượng 419 sao lại là anh – Thẩm Tiên Phi?!

“A… xin lỗi … mẹ tưởng hai đứa ‘trao đổi’ với nhau có vấn đề nên mới vào xem sao, bây giờ có vẻ đang rất ổn, rất bình thường. Xin lỗi đã làm phiền! Chuyện đó… xin hãy tiếp tục!” Bà Ngô Ngọc Phương nghe thấy tiếng gầm giận dữ của con trai thì lao ngay vào xem có chuyện gì xảy ra, nhưng lại nhìn thấy cảnh 18+, con trai mình đang đè lên con gái nhà người ta.

Bà Ngô Ngọc Phương rất “chu đáo” đóng cửa lại cho con trai.

Thẩm Tiên Phi muốn giải thích cũng không được.

Với cái đầu thích nghĩ linh tinh của mẹ thì từ tối qua lúc anh bế Tang Du vào nhà, đã bắt đầu vận hành. Về sau thấy anh vào thư phòng, bà mới thở dài về phòng mình, buổi sang thức dậy vẫn không can tâm mà tiếp tục hỏi:”Nhóc con, khai mau tối qua con có lén lút mò sang đó không?”.

Bây giờ lại để bà thấy cảnh tượng dễ hiểu lầm này, anh có thể đoán được mấy ngay sau chắc không yên ổn nổi rồi.



Quay lại, Thẩm Tiên Phi nhìn cô gái ban nãy còn điên cuồng la hét, bây giờ đang tỏ ra rất căng thẳng, gương mặt đã đỏ ửng lên, mắt mở to lo lắng nhìn anh vẻ bất an.

Nghĩ đến phần bụng lúc nãy bị cô đánh đau chết đi được, anh nghiến răng nói:”Tổng giám đốc Tang, đúng là khiến người khác ngạc nhiên thật, ngay cả cách thức dậy cũng khác người”.

Anh không ngờ người có dáng vẻ yếu đuối như cô lại có mặt bạo lực đến thế, xem ra tin đồn anh vô tình nghe được rằng cô là một cao thủ Taekwondo là thật, vì thế khi giữ lấy cổ tay cô, bất giác anh cũng nắm chặt hơn.

Bị Thẩm Tiên Phi đè lên, lại bị mẹ anh trông thấy, máu bốc lên đầu, Tang Du hét lên:”Thẩm Tiên Phi, anh buông tay ra cho tôi, anh còn không buông thì tôi sẽ dạy anh biết thế nào là hối hận”.

“Hối hận? Tôi biết Tổng giám đốc Tang là cao thủ Taekwondo, rất lợi hại. Nhưng ban này tôi chỉ có lòng vào gọi cô dậy thôi, thế mà bị Tổng giám đốc Tang đánh cho một trận, là một người đàn ông, cơ thể, tâm hồn tôi đã bị tổn thương nặng nề. Tổng giám đốc Tang, cô không thấy rằng cô nên xin lỗi tôi về hành vi lúc nãy sao?”, Thẩm Tiên Phi giữ chặt cổ tay cô, không chịu buông.

“Cơ thể, tâm hồn anh bị tổn thương nặng nề? Ha, anh quỷ quái vừa thôi. Thế còn tôi? Chẳng lẽ đêm qua anh không làm việc gì tổn hại đến cơ thể, tâm hồn tôi à?”, Tang Du ngẩng lên nhìn Thẩm Tiên Phi, hét lên giận dữ.

“Tối qua?”

“Tối qua nhờ anh đưa tôi về nhà, đã nói cho anh biết địa chỉ rồi mà anh lại thừa cơ tôi say rượu, đưa tôi về nhà mình, rõ ràng là ý đồ anh không trong sáng, Thẩm Tiên Phi, anh là đồ khốn khϊếp, háo sắc…”

Kết hợp với câu trước đó Tang Du mắng mình lợi dụng cô, cuối cùng Thẩm Tiên Phi đã biết tại sao đang yên lành mình lại bị đánh rồi. Nhìn bộ dạng tức đến đỏ mặt tía tai của cô, anh vừa bực vừa buồn cười, trong lòng bỗng thoáng ý nghĩ đùa giỡn cô:”Bây giờ mới biết hối hận, Tổng giám đốc Tang không thấy là đã hơi muộn rồi à?”.

Quả nhiên…

Tang Du bỗng thấy lòng nặng trĩu, cô không thể nào ngờ rằng, sau năm năm, anh lại là người thừa nước đυ.c thả câu như thế, năm ấy cô mù rồi mới yêu anh.

“Anh chết đi!” Lửa giận trong lòng thiêu cháy toàn thân, cô nhấc chân trái lên, cố gắng thúc vào người Thẩm Tiên Phi.

“E là Tổng giám đốc Tang phải thất vọng rồi, khi chưa nghe được Tổng giám đốc Tang nói tiếng xin lỗi, tôi nghĩ mình sẽ không dễ dàng chết được.” Tốc độ Thẩm Tiên Phi rất nhanh, tuy hơi mất sức một chút nhưng vẫn khống chế được cô trong phạm vi sức mạnh của mình.

Có những lúc, sức lực của phụ nữ không bao giờ vượt qua đàn ông, chẳng hạn như trên giường….

“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Thẩm Tiên Phi, anh là đồ khốn, tôi nguyền rủa anh.” Cố gắng giãy giụa, hai cánh tay Tang Du vẫn bị Thẩm Tiên Phi giữ chặt, cả người bị anh đè lên, cô bỗng cảm thấy bải hoải, thân thủ Taekwondo như cô mà không thoát nổi sự khống chế của anh.

“Không sao, dù gì cũng đã muộn giờ làm, tôi không ngại nếu mài mòn sức lực với Tổng giám đốc Tang ‘trên giường này’”, khàn giọng nói, Thẩm Tiên Phi cúi sát mặt, nói vào tai cô, đồng thời còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “trên giường”.

Làn hơi ấm thoảng qua tai, gò má cô mỗi lúc một nóng, thậm chí toàn thân cũng cảm giác đang bốc cháy hừng hực.

Đột nhiên, cơ thể cứng đờ, cô ngừng giãy giụa, đôi mắt giận dữ dần dần nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của hai người.

Thấy ngờ vực, Thẩm Tiên Phi nhìn theo ánh mắt của Tang Du, nhìn xuống từng chút một, thấy rõ khuôn ngực tròn căng của cô đang phập phồng, rồi xuống dưới nữ, anh mới nhận ra tư thế hiện giờ của hai người thật sự rất mờ ám, dễ khiến người ta nghĩ bậy. Trước đó giữa hai người còn có một lớp chăn mỏng, vì chống cự quyết liệt quá nên không biết tấm chăn đó đã biến đi đằng nào rồi, cũng tức là anh, Thẩm Tiên Phi, đang thật sự đè lên người cô bằng tư thế 18+, còn gấu váy ngủ của cô cũng bị cuốn lên đến tận đùi, lộ ra cặp đùi trắng nõn mềm mại, còn hai đùi anh lại thân mật tì vào giữa hai đùi cô, một vị trí quan trọng nào đó dưới phần bụng của cả hai đang áp sát vào nhau…

Trong tích tắc, gương mặt đẹp trai của Thẩm Tiên Phi đỏ bừng, anh bỗng thấy căng thẳng kỳ lạ, hơi thở cũng rối loạn.

Anh thề là, anh tuyệt đối không cố ý mua váy ngủ cho cô, thứ anh muốn mua là quần áo ngủ, chỉ là mèo Hello Kitty trên váy đáng yêu quá, anh càng không cố ý lấy chăn trùm cô lại mà chỉ muốn đè cô xuống!

Vội vàng buông tay, anh đỏ mặt lùi khỏi người cô nhanh chóng, ấp úng:”Chuyện này … tôi…’.

“Shut up!” Tang Du ngồi dậy, túm lấy gối đầu bên cạnh ném mạnh về phía Thẩm Tiên Phi.

Thẩm Tiên Phi vất vả đón lấy, lúng túng giải thích:”… Không phải tôi cố ý!”



“Tôi biết anh không cố ý, mà là cố tình! Anh đi chết đi!”

Bị Tang Du nói thế, Thẩm Tiên Phi thấy nghẹn lời, anh ho khẽ:”Thực ra tối qua không như cô nghĩ đâu, váy ngủ mà cô mặc là do mẹ tôi thay cho”.

Mở to mắt, Tang Du nhìn anh vẻ ngờ vực.

Nào ngờ Thẩm Tiên Phi lại nói thêm một câu:”Thấy Tổng giám đốc Tang như vậy, hình như có vẻ rất thất vọng”.

Một lúc sau Tang Du mới phản ứng lại, cô túm lấy một cái gối khác đập Thẩm Tiên Phi, giận dữ hét:”Thẩm Tiên Phi anh là tên khốn nạn nhất thế gian”.

Nhẹ nhàng đón lấy cái gối, Thẩm Tiên Phi không phản bác, đặt hai cái gối xuống cuối giường rồi khẽ nhướn môi, cười nói:”Mùi trên người Tổng giám đốc Tang rất dễ khiến người ta ‘lạc hồn’, kiến nghị Tổng giám đốc Tang nên vào nhà tắm sửa soạn bản thân lại thì tốt hơn. Quần áo sạch ở đầu giường, tôi ra ngoài trước”.

Tang Du ủ rũ gục mặt vào giữa hai đầu gối, lại đập trán vào chăn với vẻ không cam tâm.

Năm năm trước cô luôn bị anh chọc tức muốn chết, năm năm sau tình hình vẫn không chút thay đổi.

Rõ ràng tối qua có nói cho anh biết địa chỉ, cái tên đáng ghét này, thừa lúc cô say đến không biết trời trăng gì, tự dưng lại đưa cô đến nhà anh.

Năm năm trước, anh rời bỏ cô một cách tuyệt tình, ngay cả lý do chia tay cũng không có, bây giờ trở về, sao anh còn có thể mặt dày đến thế, đối diện với cô mà vẫn bình thản như vậy, quá đáng hơn nữa còn đùa giỡn cô như xiếc khỉ ấy, thật chưa từng gặp người đàn ông nào quá đáng hơn anh.

Lẽ nào cô sinh ra là để mắc nợ anh?

Hận nhất là, cô lại dễ dàng vẽ ra từng đường nét khuôn mặt hoàn hảo của anh trong tâm trí mình, hàng lông mày rậm rất đẹp, đôi mắt sáng như sao, sống mũi thẳng tắp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm, tạo nên một gương mặt tuấn tú mê người…

Phụ nữ là loài động vật khẩu thị tâm phi.

Khi biết đêm qua không xảy ra chuyện gì, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô bỗng xuất hiện một âm thanh không ngừng kêu gào, đúng như lời anh nói, cô lại cảm thấy thất vọng.

Năm năm rồi, cô chưa bao giờ quên được kẻ phụ bạc ấy.

Tang Du, mày là đứa vô dụng, khiến người ta dễ dàng vứt bỏ mày.

Tang Du chỉ muốn giáng cho mình vài bạt tai.

Cúi đầu quan sát bộ váy ngủ trên người, cô mới ngửi mùi kinh khủng, mùi rượu nồng nặc, lại đang là mùa hè oi bức, chưa tắm rửa gì, đúng là khủng hoảng đến mức không tài nào … Chẳng trách Thẩm Tiên Phi lại nói mùi trên người cô rất khiến người ta “lạc hồn”.

Lấy quần áo sạch ở đầu giường, Tang Du lao vào phòng tắm.

Vào trong cô mới thấy quần áo mà Thẩm Tiên Phi đã chuẩn bị giúp, cả áσ ɭóŧ qυầи ɭóŧ cũng có đủ, mà lại là loại bằng ren vừa gợi cảm vửa dễ tưởng tượng, kích thước cũng vô cùng vừa vặn…

Bất giác, cô lại nghĩ lung tung, anh có thể quen thuộc kích cỡ của phụ nữ đến nỗi dùng mắt cũng biết được…

Cứ nghĩ đến trong năm năm này anh có người phụ nữ khác, trái tim cô như bị ai đó dùng dao khoét ra một miếng thật to, máu không ngừng chảy.

Đối với người kinh khủng như vậy, nếu cô còn ôm ấp hy vọng với anh ta thì đúng là ngu ngốc.

Mái tóc ướt đẫm, mặc bộ quần áo bằng voan trắng mà Thẩm Tiên Phi mua cho, cô lê những bước chân nặng nề ra khỏi phòng ngủ.