Chương 1/2

Đoạn Hoành nhân cơ hội không có trâu bắt chó đi cày, Thẩm Trí không còn cách nào khác đành đồng ý.

Đoạn Hoành gãi gãi đầu, cùng Thẩm Tri lẻn vào ký túc xá, Thẩm Trí bằng tuổi cậu, nhìn như học sinh, nhưng ký túc xá mù mịt ở dưới lầu cũng không thèm để ý.

Cậu nhìn Thẩm Trí đi vào thì liền giữ cửa, cậu nóng lòng muốn cởϊ áσ ra, Thẩm Trí đang dựa vào lan can giường của cậu, cậu thuận thế chống ở trên tường, từ góc độ bên ngoài của cửa nhìn vào, thì hai người bọn họ như là người yêu đang mãnh liệt mà ôm hôn nhau.

Cho nên khi Cố Trạch mở cửa, những gì hắn nhìn thấy chính là một màn này.

Đồng tường đặt nhầm chỗ, một trong số họ còn nóng đến mức cởϊ qυầи áo của mình.

Vẻ mặt của Cố Trạch thay đổi cực nhanh, hắn nheo lại con ngươi, nhếch lên một cách ủ rũ, nói thẳng: “Có phải hấp tấp quá rồi không? Đoạn Hoành”

Đoạn Hoành cứng đờ một lúc, sau đó ôm Thẩm Trí đi ra ngoài: “Thật xin lỗi, tôi không biết cậu trở lại.”

“Vậy là nếu tôi không có ở đây thì cậu sẽ ngủ với anh ta?” Cố Trạch tức muốn hộc máu: “Cậu có gan thì đừng trở lại đây nữa.”

Thời gian một tháng qua đi, cậu thường xuyên hẹn Thẩm Trí ăn cơm, khi gặp Cố Trạch thì cậu chủ động ôm lấy vai Thẩm Trí, cậu có thể cảm nhận được lúc đó Thầm Trí trông rất mất tự nhiên, nhưng cậu khá vui mừng, vì đây là cơ hội duy nhất để cậu có thể đến gần hắn hơn.

Nhưng bỗng nhiên có một ngày, Thẩm Trí yêu đương ai đó…

Thẩm Trí không xa lánh cậu, nhưng cậu sẽ không cố ý cải trang khi nhìn thấy Cố Trạch với anh ta nữa, cũng sẽ không tuỳ tiện khoát lên vai anh ta nữa.

Cậu cảm thấy khá lạc lõng.

...

Cố Trạch hung dữ nhìn chằm chằm Đoạn Hoành đưa bạn trai rời đi, hắn đã tức giận đến mức đập chiếc ghế tựa ra thành nhiều mảnh.

Hắn cho rằng Đoạn Hoành mỗi lần trước khi đi tắm đều sẽ cởi đồ và cũng không hề né tránh hắn, thậm chí còn ưỡn thẳng cặp ngực to của mình trước mặt hắn mà không hề hoảng loạn, đây còn không phải là cố ý quyến rũ người khác sao.

“Hừm, cái đồ đĩ điếm, đồ khốn.” Hắn khịt mũi, ngồi xuống đất, lấy điện thoại di động ra gọi cho anh trai Cố Dã của mình.

“Anh, anh có thể giúp em tìm một người ở đế đô không.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Sao? Ai chọc giận em.”

“Em gặp một chút rắc rối.” Cố Trạch dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Anh ơi, anh giúp em tìm người “Chăm sóc”, cậu ta với.

Cố Dã cảm thấy hứng thú, ngay sau đó hỏi hắn: “Là ai?”

“Thẩm Trí, ở trường đại học kinh doanh.” Cố Trạch nghiến răng trả lời.

Cố Dã là ông chủ của Hoàng Thành, bề ngoài của Hoàng Thành là một câu lạc bộ cao cấp, nhưng nói trắng ra, nó là một hộp đêm.

Hiệu quả làm việc của đế đô rất nhanh, cấp trên mới vừa phân phó xuống, là họ đã đưa thông tin cá nhân và Thẩm Trí đến, tiếp đó chiêu đãi anh ta bằng những cú đá đạp.

Từ góc nhìn của Cố Trạch thì người tên Thẩm Trí này cũng là một kẻ trăng hoa, anh ta mới vừa cùng Đoạn Hoành yêu đương say đắm, vậy mà sau lưng đã cùng với nam kỹ Hoàng Thành lên giường.

Trong vòng chưa đầy ba tháng mà anh ta đã có rất nhiều ảnh giường chiếu, nào là ảnh hôn nhau trên đường phố và một số bức ảnh chụp lén khi anh ta ngủ.

Thậm chí Thẩm Trí còn mang theo gái gọi đế đô khi đi ăn tối với Đoạn Hoành, thật đúng là thứ đàn ông xấu xa, chỉ trách là do Đoạn Hoành quá ngu ngốc nên không nhìn ra được điều này.

Lúc đó bọn họ đã bắt đầu đi làm rồi, Cố Trạch nhận được một công việc nhàn rỗi là bác sĩ ở Hoàng Thành, nhưng chủ yếu là chữa bệnh cho những chàng trai làm nghề mại da^ʍ, còn Đoạn Hoành thì vào bệnh viện đứng đầu làm bác sĩ.

Cố Trạch không kìm được mà ném thẳng tấm ảnh đến trước mặt Đoạn Hoành, hắn cho rằng Đoạn Hoành có thể sẽ tức giận đến mức chia tay Thẩm Trí ngay lập tức, hoặc khóc như một con chó.

Nên Cố Trạch trong lúc nhất thời không nghĩ đến còn có khả năng thứ ba, nhưng vấn đề này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Hai mắt Đoạn Hoành đỏ lên: “Tôi đã sớm biết! Có phải bây giờ cậu đang cười nhạo tôi không?”

“Cả đời này của tôi không thể nào thích cậu, cậu nên từ bỏ đi.”

Đoạn Hoành lần lượt nói ra những lời tổn thương, Cố Trạch chỉ cảm thấy dây thần kinh của mình đứt “Phựt”.

Đứt ra làm hai.