Chương 7: Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân (mặc quần lọt khe đi làm)

Hai ngày nay Đoạn Hoành đã bị Cố Trạch hành hạ quá mức, hôm qua còn bị đè lên chân, đánh đến nước mắt giàn giụa, hôm nay lại bị bắt mặc quần chữ đinh (丁) đi làm.

Gọi là quần chữ đinh thì có hơi nói quá, vì nó chỉ có hai sợi dây quanh eo có thể cố định, ở phía trước thì có một mảnh vải nhỏ vừa đủ ôm lấy dươиɠ ѵậŧ, còn sợi dây phía sau thì bị kẹt ở trong mông, đi lại một chút cũng sẽ cọ xát vào miệng huyệt chưa hoàn toàn tiêu sưng, nơi tư mật mỏng manh đó cọ vào sợi dây bông, trong cơn đau nhẹ còn mang theo một tia ngứa ngáy hấp dẫn.

Hôm nay Đoạn Hoành có lịch khám, nên bây giờ cậu đành phải ngồi ở vị trí công tác lặng lẽ kẹp chân, cho khuây khỏa một chút.

Bệnh nhân đến khám bệnh rất đông, hết người này đến người khác, hầu như không có thời gian rảnh rỗi, cậu rất chuyên tâm vào công việc và dần quên đi những khó chịu sau lưng.

Trong vô thức đã gọi đến tên bệnh nhân cuối cùng, Đoạn Hoành cúi đầu cũng không chú ý lắm, người bệnh nhân kia vừa vào cửa đã ngồi vào vị trí trước mặt cậu, thò tay từ dưới gầm bàn tới quấy rối cậu.

Đoạn Hoành bị bàn tay đặt trên đũng quần làm cho kinh hãi, hoảng hốt nhìn lên thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Cố Trạch, cậu đừng quấy rầy công việc của tôi có được không.” Đoạn Hoành không dám trực tiếp rời đi, chỉ thấp giọng kháng nghị nói.

“"Bác sĩ Đoạn, cậu cũng không thể phân biệt đối xử với bệnh nhân như vậy được." Cố Trạch vô cùng thích thú trêu chọc cậu, hắn giấu hai tay dưới bàn không chút đứng đắn sờ loạn: “Tôi đã đăng ký rồi.”

Đoạn Hoành thấy nói với hắn cũng chẳng ích gì, chỉ có thể hạ giọng nói: "Đây là bệnh viện, cậu đừng có lộn xộn."

“Được thôi.” Cố Trạch nhướng mày: “Bệnh nhân của cậu cũng không biết là có biết chỗ đó… Bác sĩ Đoạn là một con người thích mặc đồ lót gợi cảm, đúng không?”

Cố Trạch vừa nói, vừa đưa tay móc lấy sợi dây thắt lưng giữa hông cậu, sau đó căng thẳng nặng nề thả ra.

Dây thun quần đánh vào thịt vang lên tiếng “Tạch—” cảm giác ngứa ran nhẹ nhàng lan theo sợi dây thừng vắt ở khe mông, mài đến mức Đoàn Hoành đứng ngồi không yên âm thầm dịch mông về phía sau.

“Bác sĩ Đoạn…” Bàn tay không ngừng nghỉ của Cố Trạch vuốt ve từ eo của Đoạn Hoành đến mông, nhẹ nhàng véo một cái.

"A..." Hô hấp của Đoạn Hoành không khỏi có chút gấp gáp.

“Ra sau rèm đi… Để tôi chẩn đoán xem, bị bệnh gì?” Cố Trạch đứng dậy khóa cửa ngoài, vòng tay qua eo Đoạn Hoành ôm cậu lên, đẩy đối phương vào trong gian phòng phía sau rèm.

Đập vào mắt là một chiếc giường y tế, chân giường được hàn vào khung, để tránh cho bệnh nhân vùng vẫy, nên hai bên cũng được lắp dây đai an toàn, thiết bị ban đầu được dùng để khám bệnh cho bệnh nhân, giờ lại được dùng cho bác sĩ, đúng là thế sự nhiễu nhương đảo ngược mà.

Đoạn Hoành bị buộc phải cởϊ qυầи ngoài, chỉ còn lại chiếc quần lọt khe che nửa thân dưới, lúc này cậu đang nằm ngửa, hai tay bị trói chặt đặt ở trên giường, hai chân mở ra đặt ở giữa các thiết bị chia chân, Cố Trạch nhấn nút điều khiển di chuyển đuôi giường cao lên, nhìn cái lỗ phía sau chỉ bị một sợi dây thừng che lại.