Chương 3

Đợi cho tới khi tất cả mọi người đều đã đi ngủ, tôi đi theo ông bà Trần xuống tầng ngầm thứ hai.

Muốn vào bên trong cần phải đi qua hai lớp cửa sắt, mỗi cửa lại có hai ổ khóa, hai vợ chồng mỗi người giữ một ổ.

Khi cánh cửa sắt cuối cùng mở ra, tôi cảm thấy bụng mình cồn cào, tôi che miệng lại rồi đi sang bên cạnh nôn khan.

"Có chuyện gì vậy cô Thích?"

Trần Kim Phú bị tôi làm cho hoảng sợ.

"Không sao."

Tôi liếc nhìn sắc mặt bình thường của hai vợ chồng, có vẻ như bọn họ không ngửi thấy mùi tanh tưởi đến tận trời này.

Tầng hầm này đã bị cải tạo thành một da`n tê/.

Bốn cái cột trụ xung quanh khắc đầy bùa chú, những chiếc chuông trấn hồn trải rộng khắp nơi như mạng nhện.

Giữa phòng có một bàn thờ nhô lên cao, trên đó thờ một bức tượng Đồng Nữ vô cùng tinh xảo.

Đáng tiếc là mắt trái của bức tượng đã bị nứt ra một mảnh nhỏ.

Mùi hôi thối kia chính là bốc ra vết nứt đó.

Tôi đặt từng món đồ mang theo xung quanh bàn thờ.

"Ông Trần, xin mời bước vào."

Trần Kim Phú nuốt nước bọt, đi vào giữa trận pháp.

Sau đó tôi lấy sợi chỉ đỏ buộc vào tay ông ta, đầu còn lại thì nối vào bức tượng Đồng Nữ.

Rồi tranh thủ lúc ông ta không chú ý, lấy dao cứa vào lòng bàn tay ông ta.

Máu tươi lập tức giống như có sinh mệnh, chảy theo sợi chỉ đỏ về phía bức tượng Đồng Nữ.

Phớt lờ tiếng la hét hoảng loạn của hai người phía sau, tôi bắt đầu rung chuông và niệm chú.

Răng rắc.

Tôi dừng lại, ngước mắt nhìn thấy vết nứt ban đầu trên bức tượng Đồng Nữ đã ngày càng lớn hơn.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc…

Khi ma/u tươi nhuộm đỏ, bức tượng Đồng Nữ bắt đầu vỡ ra với tốc độ càng ngày càng nhanh, vô số khí đen mãnh liệt trào ra từ bên trong.

Tiếng chuông trong phòng vang lên đi.e^n cuồng mặc dù không có gió.

Ánh nến cũng nhấp nháy lập lòe liên tục.

Các cống phẩm và đồ vật được bày ra đều tan thành từng mảnh.

Trong lúc đó, một luồng khí đen ào ra tấn công tôi, để lại một vệt ma/u trên má tôi.

Phụt.

Đột nhiên, Trần Kim Phú phun ra một búng ma/u lớn, co giật rồi ngã xuống đất.

"Lão Trần! Lão Trần!"

Trương Ngọc Lan muốn bước tới nhưng lại sợ, nên chỉ có thể ngồi xổm trên đất rồi hét lên.

Nhìn thấy bức tượng Đồng Nữ trên bàn thờ sắp vỡ hết ra, tôi vội vàng lấy trong túi vải ra một mảnh vải màu vàng che lại, rồi dùng bút chu sa vẽ một đạo phong ấn lên đó.

Mọi thứ bắt đầu yên tĩnh trở lại.