Chương 5

Năm đó, Trần Kim Phú và Trương Ngọc Lan mở một cửa hàng lẩu cay trên phố ăn vặt ở Thành Đông.

Kinh doanh khá tốt, tiết kiệm được một ít tiền, hai vợ chồng cũng sống an ổn qua ngày.

Nhưng có một hôm rạng sáng, khi quán sắp đóng cửa, giọng nói giận dữ của ông chủ cửa hàng bên cạnh chợt vang lên:

"Đi đi, đi đi, tôi sẽ không khách khí với ông nữa!"

Trần Kim Phú thò người nhìn qua, thấy một người đàn ông nhếch nhác lôi thôi đang bị ông chủ cửa hàng bên cạnh đuổi đi.

Người đàn ông kia đi ra không được bao xa, thì tìm một chiếc ghế dài nằm xuống, như là định qua đêm ở đấy.

Trần Kim Phú nhìn đồ ăn thừa trong giỏ, nấu một bát lẩu cay rồi đưa cho ngươi đàn ông kia.

"Tôi không tính tiền đâu, cứ ăn đi."

Kể từ ngày đó, người đàn ông kia tối nào cũng đến đây ăn lẩu cay.

Người chủ cửa hàng bên cạnh thấy vậy thì chỉ thở dài với lắc đầu.

Một ngày nọ, khi Trần Kim Phú lại muốn đưa lẩu cay cho ông ta, thì Trương Ngọc Lan không vui.

"Cho, cho, cho! Anh nghĩ chúng ta đang mở từ thiện à?"

"Chỉ là một bát lẩu cay thôi mà."

"Lẩu cay không phải là tiền sao? Em đã bảo anh không cho nữa cơ mà, sao anh vẫn dám đi hả?!"

Trong lúc hai vợ chồng đang cãi nhau thì người đàn ông kia lại chủ động đi tới nói bản thân phải đi rồi.

Sau đó, người đàn ông lấy ra một ngọc bài, lẩm bẩm điều gì đó mà Trần Kim Phú không hiểu, rồi đưa ngọc bài cho ông ta.

"Coi như đây là tiền lẩu cay mấy hôm nay."

Sau khi nhận được ngọc bài, Trần Kim Phú như diều gặp gió, làm gì cũng thuận lợi suôn sẻ.

Cửa hàng lẩu cay càng ngày càng lớn.

Thậm chí còn bước chân vào ngành công nghiệp khác, đạt được thành tích không tồi.

Tài sản trong nhà dần dần có tích lũy.

Khi gặp lại người đàn ông đó, Trần Kim Phú đã trở thành một phú hào nhỏ ở Mông Thành.

"Long đại sư, tôi gần đây có để mắt đến một mảnh đất, ngài có nghĩ là tôi có thể thuận lợi lấy được nó không?"

Người đàn ông được gọi là Long đại sư lắc đầu.

Trần Kim Phú: "Mảnh đất kia không tốt sao?"

Long đại sư nhấp một ngụm trà, nói: "Rất tốt! Nơi đó gần như tập hợp vận may của cả thành phố. Là một bảo địa."

Vợ chồng Trần Kim Phú vừa nghe vậy xong thì hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Vậy..."

"Mệnh cách của ông không chịu nổi loại vận may này."

“Ý ngài là chúng tôi không còn hy vọng sao?”

Con người mà, một khi đã nếm được vị ngọt thì sao có thể buông bỏ được, cảm giác thèm ăn kia sẽ chỉ càng ngày càng lớn hơn.

Đêm đến, hai vợ chồng Trần Kim Phú nằm trên giường trằn trọc, trong đầu đều là miếng đất kia.

Nếu đúng như lời Long đại sư nói, thì chỉ cần có được mảnh đất đó, thì nhà họ Trần sẽ một bước bay vọt lên, tiến thẳng tới xã hội thượng lưu chân chính!

Thế là ngày hôm sau hai người lại mời Long đại sư đến.

“Ngài nói đi, chúng tôi phải làm gì để chiếm được mảnh đất kia?”

Long đại sư trầm ngâm một lát: “Không phải là không thể, nhưng cách kia không phải là cách đứng đắn gì, sẽ làm tổn hại đến âm đức.”

Trần Kim Phú vỗ đùi: "Chỉ cần chuyện này có thể thành, nhà họ Trần của tôi đây sẽ nặn kim thân cho ngài hàng đời, châm đèn trường minh cho ngài!"

Long đại sư thỏa hiệp.

Ông ta tính một quẻ, sau đó viết ra một ngày sinh: “Những đứa trẻ sinh ra vào ngày tháng sinh này, sẽ giúp các người.”

Trần Kim Phú ngay lập tức phái người đi tìm, và đúng thật là ông ta đã tìm thấy.

Lúc đó ở Mông Thành có hai đứa nhỏ phù hợp với yêu cầu.

Trần Kim Phú vốn nhìn trúng cậu bé tên Chu Tử Kỳ.

Nhưng cha của Chu Tử Kỳ lại là một nhân vật có danh tiếng ở Mông Thành, không dễ dàng đυ.ng đến nên bất đắc dĩ phải từ bỏ.

Còn lại một cô bé tên Cố Án Trúc của một gia đình bình thường.

"Chính là con bé."

Bọn họ dùng mọi biện pháp để “đưa” đứa trẻ về nhà họ Trần.

Cố Án Trúc lúc đó mới 3 tháng tuổi, bé xíu lại không sợ người lạ, đôi mắt đen láy đảo quanh, nhìn thấy ai cũng mỉm cười.

"Nuôi con bé lớn lên."

Trương Ngọc Lan kêu lên: "Còn phải nuôi con bé nữa á?"

"Trẻ ở tuổi này không nhận ra người, các người nuôi nó một thời gian, nó sẽ thân cận với các người hơn, sau đó các người thêm nó vào gia phả, để nó trở thành người của nhà họ Trần."

Hai vợ chồng tỏ vẻ không hiểu.

Long đại sư hỏi lại: “Người ngoài có giúp ông bà tận tâm như người nhà không?”

Lúc này hai người mới bừng tỉnh đại ngộ.

Vì vậy, sau khi nghe theo sự chỉ dẫn của Long đại sư, nuôi Cố Án Trúc một thời gian.

Quả nhiên, Cố Án Trúc dần dần coi bọn họ như cha mẹ mình, thân thiết vô cùng.

Nhưng đứa trẻ dù có đáng yêu đến mấy cũng không sánh được với trái tim tham lam.

Cuối cùng, Cố Án Trúc vẫn không thể thoát khỏi số phận bị người ta chế thành q.uỷ.