Chương 6

Tôi cầm một bức ảnh cũ trên tay.

Là bức ảnh Trần Kim Phú năm đó chụp lén khi điều tra Cố Án Trúc.

Trong ảnh, một người phụ nữ ăn mặc giản dị cẩn thận bế đứa bé trên tay, người đàn ông bên cạnh đỡ người phụ nữ với vẻ mặt đầy yêu thương.

Cách họ không xa, có một cô bé 10 tuổi mái bằng mắt to, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.

Ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy đây là một gia đình bốn người hạnh phúc.

"Người nhà của con bé vẫn có thể tìm thấy chứ?"

Trương Ngọc Lan gật đầu như giã tỏi: "Có thể có thể, không thành vấn đề!"

Một lần nữa tôi lại thấy rõ được sức mạnh của đồng tiền.

Chỉ trong một ngày, người phụ nữ trong bức ảnh đã xuất hiện trước mặt tôi.

Khác với vẻ dịu dàng trong ảnh, bà ấy bây giờ trông luộm thuộm, đi.e^n đi.e^n khùng khùng, lời trước không ăn nhập với lời sau.

"Triệu Chi Văn?"

Người phụ nữ không có phản ứng.

Ngược lại, khi nhìn thấy cây trúc tài lộc đặt trên kệ phòng khách, bà ấy tránh thoát khỏi người đang khống chế mình, lao tới ôm chặt chậu cây vào lòng.

Khi một người hầu cố gắng tách bà ấy ra, thì bà ấy nổi đi.e^n lên tấn công đối phương.

"Không được cướp con tôi! Không được cướp nó! Bảo bảo a, bảo bảo ngoan, A Trúc, A Trúc ngoan."

Trương Ngọc Lan ghê tởm xua tay sai người hầu đưa bà ấy vào phòng.

"Thích đại sư, chúng ta chỉ có thể tìm được mẹ của nó. Người tôi phái đi nói rằng sau khi đứa nhỏ biến mất, người phụ nữ này đã phát đi.e^n. Không lâu sau, con gái lớn của bà ta cũng bị ô tô tông c.hết. Liên tiếp mất đi hai đứa con gái, bà vợ thì phát đi.e^n, nên người chồng không trụ được bao lâu thì đi nơi khác, rồi không về nữa.”

Trương Ngọc Lan cau mày: "Như này thì còn có thể dùng được không?"

Những lời này thốt ra từ miệng bà ta không những không có chút áy náy nào mà còn để lộ ra sự khinh thường.

Tôi cười: “Chỉ cần là ruột thịt thì không sao hết.”

Trương Ngọc Lan nghe vậy xong thì cười ngượng ngùng.

"Thích đại sư, lão Trần bây giờ còn đang nằm trên lầu, không rõ sống c.hết. Ngài xem, người cũng đã tìm được rồi. Hiện tại chúng ta có phải..."

“Không cần vội.” Tôi ngắt lời bà ta: “Tôi vẫn cần phải chuẩn bị một số thứ, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu.”

Thái độ tôi cứng rắn, Trương Ngọc Lan dù nóng lòng đến mấy thì cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý. Sau khi Trần Kim Phú bị thương, Trương Ngọc Lan đề nghị mời tôi ở lại nhà chính.

Tôi từ chối.

Trở lại phòng, tôi lấy ra một tờ giấy đỏ, bắt đầu viết thư.

Nội dung bức thư là mấy tháng cuộc đời ngắn ngủi của Cố Án Trúc.

Cuối cùng, thêm ngày sinh tháng đẻ của con bé.

Tôi buộc lá thư và tấm ảnh cũ lại với nhau bằng một sợi chỉ đỏ.

Sau khi làm xong việc này, tôi đi đến nhà chính, rồi thong thả đi dạo trong trang viên.

Đây đúng thật là một nơi tuyệt vời.

Có sơn có thủy, không khí trong lành tươi mát, môi trường lịch sự tao nhã.

Là nơi mà người bình thường cả đời không thể đặt chân tới.

Mà một nơi tráng lệ, huy hoàng, thuần khiết và tốt đẹp như vậy lại được đổi lấy bằng một đứa trẻ.

Có đáng không?

Đối với hai vợ chồng Trần Kim Phú, thì là đáng giá không kể nổi.

Long đại sư kia hiểu rõ hành vi ác độc như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày mang đến tai họa cho nhà họ Trần.

Cho nên ông ta đã sớm bố trí một pháp trận trừ tà trong trang viên nhà họ Trần để đảm bảo bình an cho người nhà họ Trần.

Nếu không, vào cái ngày bức tượng Đồng Nữ kia vỡ ra, thì người nhà họ Trần cũng đã c.hết hết.

Còn đứa trẻ kia…

Tôi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Trần Dư Hàng lại nghĩ ra một trò chơi mới và đang chơi nó rất vui vẻ.

Một trò chơi mà chỉ có nó cảm thấy vui vẻ.

Đi bộ cho đến khi đến gần cổng của trang viên.

Có một mê cung thực vật đồ sộ được xây dựng ở đây, tôi đã chú ý đến ngay ngày đầu tiên đến đây.

Tôi đi theo lối vào.

Sau khi đυ.ng tường 38 lần, tôi sắp phát khóc, thì cuối cùng cũng đến được trung tâm mê cung.

Ở giữa mê cung là một cái đình hình bát giác, ở giữa cái đình có một tấm bia đá không mấy bắt mắt.

Đồng thời cũng là mắt trận bảo vệ trang viên này.

Tôi lấy ra một cái bình, chậm rãi bước đến gần tấm bia đá.

Thứ bên trong bình là nướ© ŧıểυ của Trần Kim Phú.

May mà ông ta bị hôn mê bất tỉnh, không thể tự chủ bài nướ© ŧıểυ, nên bác sĩ đã đặt ống dẫn tiểu cho ông ta.

Nếu không tôi lại phải nghĩ cách lấy nướ© ŧıểυ của ông ta.

Cảnh tượng đó chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi phải rùng mình.

Tôi hất nướ© ŧıểυ lên tấm bia đá.

Không gian xung quanh nháy mắt trở nên méo mó.

Cùng lúc khi trận pháp mất hiệu lực, một trận âm phong thổi qua, dường như có thứ gì đó ập vào.

Tôi nhếch môi nói: “Được rồi, bây giờ nhân vật chính đều đã đến, trò hay sắp bắt đầu rồi.”