Chương 8

"Muốn khóc à?"

Tôi thở dài.

Lùi lại hai bước, lấy lá thư và bức ảnh tôi viết ngày hôm qua ra.

Tay vừa chuyển, không có lửa đã tự cháy.

"Thiên Đạo có luân hồi, Cố Án Trúc, có thù báo thù, có oán báo oán."

Khi lá thư và bức ảnh cháy hết, một tiếng khóc yếu ớt vang lên như có như không bên tai tôi.

"Thích đại sư, người đến rồi!"

Trương Ngọc Lan kéo Triệu Chi Văn vào.

Vừa bước vào cửa, người phụ nữ vẫn luôn vùng vẫy dường như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên an tĩnh lại.

Tôi vẽ một pháp trận trên mặt đất.

"Bà Trần, mời bà."

"A? Tôi, tôi sao?"

"Đúng vậy."

Có lẽ nghĩ đến kết cục lần trước của Trần Kim Phú, toàn thân Trương Ngọc Lan lộ ra vẻ cự tuyệt.

Bà ta chỉ vào Triệu Chi Văn đang ngơ ngác: “Chẳng lẽ không phải là cô ta nên đi vào sao?”

Tôi nhìn vào mắt bà ta, nghiêng đầu cười hỏi: "Bà đang dạy tôi làm việc à?"

Mặt bà ta đỏ bừng.

Tôi bước tới kéo tay bà ta, đi về phía trung tâm của pháp trận: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."

Tôi lấy sợi chỉ đỏ giống như lần trước và buộc vào ngón tay út của bà ta.

Tay của Trương Ngọc Lan run bần bật khiến tôi phải tốn rất nhiều công sức.

Sau đó tôi cầm đầu bên kia lại đi đến trước bàn thờ, nhấc tấm vải màu vàng lên.

"Ah!!!"

Trương Ngọc Lan sợ tới mức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.



Chưa có chuyện gì xảy ra mà…

"Bà Trần đừng lo lắng, chuyện còn chưa bắt đầu đâu."

"A…"

Tôi buộc sợi chỉ đỏ và búng ngón tay vào sợi chỉ, sợi chỉ lỏng lẻo ngay lập tức thẳng băng.

Sau đó tôi lấy ra một chiếc kéo vàng, cắt vào lòng bàn tay của Triệu Chi Văn.

Bà ấy dường như không cảm giác được đau đớn, vẫn bất động, để mặc cho ma/u tươi của mình nhuộm đỏ chiếc kéo.

Tôi đặt chiếc kéo vào tay bà ấy, nhẹ nhàng dẫn dắt: "Cắt đi, cắt nó đi."

Triệu Chi Văn đi về phía sợi chỉ đỏ nối Trương Ngọc Lan và bức tượng Đồng Nữ với vẻ mặt đờ đẫn.

Trương Ngọc Lan không biết vì sao cảm thấy không ổn, vô thức muốn thoát ra.

Ngay khi bà ta vừa di chuyển chân, bụng của bức tượng Đồng Nữ ngay lập tức vỡ ra, vô số hắc tuyến thoát ra quấn chặt lấy Trương Ngọc Lan.

Trương Ngọc Lan hoảng sợ phát hiện bản thân không thể cử động!

"Không, không được, Thích đại sư, cứu tôi, cứu tôi với!!"

Tôi mỉm cười, vẫy tay với bà ta.

Chỉ đứt, duyên diệt.

Trương Ngọc Lan ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào sợi chỉ đỏ bị đứt trên ngón tay út, cười ngớ ngẩn.

"Không sao rồi, ha ha, không á..."

Một đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ bà ta nhấc lên.

Đôi mắt bà ta trợn trừng, đôi chân đập đi.e^n cuồng giữa không trung.

Bang!

Trương Ngọc Lan bị ném mạnh ra ngoài.

Thân thể đập nát bàn thờ.

Sau đó, bức tượng Đồng Nữ cũng đổ xuống, đè ngay trên mặt bà ta, xa/c trẻ con bên trong mắt đối mắt với bà ta.

"Ahhh!! Cứu, cứu mạng!! Tôi xin lỗi, chúng tôi không cố ý đâu! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!!! Tôi sẽ siêu độ, hóa thật nhiều thật nhiều vàng mã cho ngài!! Làm ơn đừng hại tôi, đừng hại tôi mà!"

Trương Ngọc Lan vừa lăn vừa bò.

Bức tượng đã vỡ ra thành nhiều mảnh, để lộ xa/c c.hết khô khốc cuộn tròn bên trong.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu con bé, rồi rút 3 chiếc đinh trên đầu con bé ra.

Lúc này, Trương Ngọc Lan đã bò tới cửa.

Một bàn tay nhỏ chạm vào trán bà ta.

Sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên như tờ giấy vàng, từ từ đưa mắt nhìn lên trên.

Một cái đầu to, khô quắt đột nhiên nhô ra từ phía trên đầu bà ta.

"Ahhhhhh!!!"

Bà ta hét lên và ngã vào cửa, hạ thân trào ra một dòng nước.