Chương 6-1

Tôi nói cô ta không thay đổi thật chẳng sai. Tôi còn chưa kịp nói, Lâm Thâm đang ngồi bên cạnh xoay chuyển tách trà trong tay, bỗng nhiên cảm thán.

- Trà ngon, trà ngon.

Biểu tình của La Kiều đông cứng lại. Giang Ngôn liếc tôi một cái, lặng lẽ rút cánh tay từ trong lòng cô ta ra, trầm giọng nói.

- Tôi không có định ... đính hôn.

La Kiều biểu tình cực độ khó coi, ánh mắt giống lưỡi dao sắc nhọn hướng tôi đâm tới. Tôi thản nhiên bình tĩnh nhìn lại cô ta một lát. Ngược lại cô ta lại là người dời đi ánh mắt trước. Rượu quá ba tuần, Ninh Vi và những người bạn học còn lại bắt đầu hồi tưởng về quá khứ. Khi họ nói về hội thao mùa thu năm cuối cao trung, tôi đột ngột đứng dậy, thấp giọng nói.

- Em uống hơi nhiều, ra ngoài hít thở một chút.

Sau đó tôi đi ra khỏi cửa mà không nhìn lại. Dừng lại ở nhà vệ sinh cuối hành lang, đối mặt với mình trong gương, khuôn mặt vì say mà đỏ bừng, tôi suy nghĩ xuất thần. Tại đại hội thể thao năm đó, tôi đăng ký tham gia cuộc đua cự ly 3000 mét như thường lệ, nhưng đột nhiên kỳ kinh của tôi đến sớm hơn dự kiến. Vốn dĩ tôi muốn xin nghỉ phép, nhưng sự mặc cảm và xấu hổ không thể giải thích được khiến tôi không thể nói rõ nguyên do. Vì vậy tôi chỉ có thể bước trên đường chạy với khuôn mặt trắng bệch. Sau khi chạy 3000 mét, người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, quỳ ở cuối đường đua, run rẩy đứng dậy không nổi. Chính Giang Ngôn là người đầu tiên nhận thấy tôi khác thường.

Không có cái ôm công chúa như trong các bộ phim thần tượng. Anh gọi một nam sinh khác tới, hai người cùng nhau dìu tôi vào phòng y tế của trường. Nhìn tôi truyền nước, họ liền nhanh chóng rời đi. Thế nhưng, không lâu sau anh lại quay lại trong khi tôi vẫn đang truyền glucose. Lúc đó tầm chạng vạng, tiếng nhạc của tiết mục nghệ thuật bên ngoài vang lên, ánh đèn lộng lẫy đung đưa, thỉnh thoảng có một vài ánh chiếu qua khe cửa sổ. Anh đứng trước giường bệnh, nụ cười lười biếng và thản nhiên. Tôi nhỏ giọng hỏi anh.

- Sao cậu không đi xem tiết mục?

- Năm nào cũng vậy, có gì để xem?

Giang Ngôn kéo ghế ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn bình truyền dịch.

- Tôi sợ một mình cậu sẽ chán, cho nên ở đây bồi cậu.

Vào lúc đó, tôi gần như thực sự nghĩ rằng anh ngồi đây để bồi tôi. Cho đến khi Giang Ngôn lấy điện thoại trong túi ra, mở trò chơi, nháy mắt với tôi.

- Suỵt, đừng nói cho ai biết.

Bong bóng xà phòng mà tôi kỳ vọng trong lòng lập tức tan biến, nhưng hạt giống trong trái tim tôi vẫn lặng lẽ đâm chồi. Tôi vặn vòi nước, vốc một nắm nước lạnh hắt lên mặt, cảm giác chếnh choáng cũng dần dần tan đi. Ra cửa, một bóng dáng quen thuộc đứng bên cửa sổ, nhìn tôi chăm chú. Là Giang Ngôn.