Chương 3-1

Học trưởng tự nhiên nhận lấy chiếc vali từ tay tôi. Tôi lấy chìa khóa trong túi ra, đặt nhẹ lên tủ giày, vừa định thu tay về thì đã bị Giang Ngôn nắm lấy. Anh ấy nhìn tôi và đàn anh phía sau, sự tuyệt vọng và đau đớn hiện rõ trong đáy mắt. Ánh mắt như vậy, khi anh ta và La Kiều bên nhau đã xuất hiện trong mắt tôi không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều bị lòng tự trọng im lặng che đậy. Thích anh một cách như vậy đã khiến tôi không còn tôn nghiêm, không thể lại đem chút thể diện cuối cùng của chính mình cũng hai tay dâng lên được. Tôi dùng sức đem tay mình rút ra, sau đó vỗ vỗ tay trấn an anh, khoan dung mà nói:

- Giang Ngôn, anh tự do rồi.

Giang Ngôn mấp máy môi, gian nan mà lắc đầu. Học trưởng nhẹ giọng nói.

- Đường Mẫn, chúng ta đi thôi.

- Tối nay có một số thứ không tiện mang đi, cuối tuần anh sẽ tìm công ty chuyển nhà chuyển đi.

Tôi buộc mình bỏ qua vẻ mặt khó coi của Giang Ngôn, giải thích rõ ràng lời nói, xoay người đi theo học trưởng đi ra ngoài. Giang Ngôn một đường đuổi tới cửa thang máy, nói với giọng gần như van xin.

- Tiểu Mẫn, em đợi chút, chúng ta nói chuyện…

- Không có gì để nói.

Học trưởng đột nhiên xoay người, một tay chống đỡ vách tường bảo vệ tôi phía sau, mỉm cười nhìn Giang Ngôn:

- Cậu cùng Đường Mẫn đã chia tay rồi. Hảo tụ hảo tán (*) đi.

(*) Hảo tụ hảo tán: ý chỉ đến vui vẻ, chia tay rồi cũng nên vui vẻ.

Giang Ngôn ánh mắt ngưng lại, nhìn về phía học trưởng, ánh mắt có chút lạnh lùng, sắc bén như dao đâm ra khỏi vỏ kiếm. Anh lạnh lùng hỏi:

- Anh là ai?

Học trưởng vẫn cười dịu dàng và bình tĩnh.

- Tôi là học trưởng của Đường Mẫn. Tôi tên Lâm Thâm.

Giang Ngôn ánh mắt âm trầm chuyển hướng nhìn tôi.

- Em cùng hắn ở bên nhau?

Tôi cụp mắt xuống, một lát sau lại nâng lên, lẳng lặng nhìn anh:

- Giang Ngôn, chúng ta ở bên nhau ba năm, anh đừng tưởng rằng em cũng xấu xa như anh.

Nói xong, tia sáng cuối cùng trong mắt anh ta vụt tắt. Tôi không nói nữa mà cùng Lâm Thâm bước vào thang máy. Là học trưởng lớn hơn tôi 3 tuổi, tính cách của Lâm Thần rất thành thục ổn trọng. Hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ chở tôi đến căn nhà trống của bạn anh ấy và chào tạm biệt tôi một cách ân cần:

- Không còn sớm, em nghỉ ngơi trước đi. Cần hỗ trợ gì có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.

Cảm ơn Lâm Thâm, tôi tắm rửa qua loa rồi nằm trên giường, nhưng lại không hề buồn ngủ. Rời đi Giang Ngôn, tôi phát hiện tâm tình của mình thế nhưng bình tĩnh đến không thể ngờ. Có lẽ trước đó, khi tôi phát hiện ra rằng anh ấy sẽ cố tình tránh mặt tôi khi gửi tin nhắn WeChat, hay là khi hiểu rằng anh ấy đang chờ La Kiều quay lại, tôi đã sớm chuẩn bị trước tâm lý.

Buổi sáng hôm sau tôi theo thường lệ đến công ty làm lại bị Giang Ngôn chặn ở ngoài cửa sảnh. Những người đi qua vội vã liếc nhìn tò mò, tôi im lặng một lúc rồi chủ động nắm lấy cổ tay anh và kéo Giang Ngôn đến bên gốc cây.