Chương 4-1

Tôi không muốn nhìn ánh mắt bi thương của Giang Ngôn, bước vào công ty đầu cũng không ngoảnh lại. Sau khi rẽ qua góc khuất, Lâm Thâm lập tức buông lỏng bả vai tôi.

- Được rồi, anh không có ý chiếm tiện nghi của em, đó chỉ là kế sách tạm thời. Thế nhưng Đường Mẫn, sau này anh có thể lái xe đưa em đi làm, tiểu khu anh ở chỉ cách em có 300m.

- Không cần, em ngồi xe điện ngầm rất tốt.

Tôi lễ phép cự tuyệt, nhanh chóng nói thêm.

- Sau này em sẽ gửi tiền thuê nhà cho anh, còn phiền toái anh chuyển cho bạn anh.

Tối qua khi nhận được tin nhắn từ nhà hàng, Lâm Thâm cũng đúng lúc gọi tới. Do dự một lúc, tôi vẫn hỏi anh có tiện giúp tôi chuyển nhà không. Lâm Thâm sảng khoái đồng ý và đề nghị cho tôi thuê căn hộ trống của bạn anh ấy trong vài tháng. Tôi rất biết ơn anh, nghĩ đến cuối tuần mời anh đi ăn tối. Còn những vấn đề khác, nếu có thể tự giải quyết, tôi sẽ tận lực tránh làm phiền anh. Tôi đã lên kế hoạch rất tốt, nhưng vài ngày sau đó, buổi sáng trời bắt đầu mưa to. Khi tôi thật cẩn thận cầm ô đi đến cửa tiểu khu thì một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc chậm rãi dừng trước mặt tôi. Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt khuôn mặt đẹp của Lâm Thâm.

- Lên xe.

Tôi cất ô, mở cửa xe ngồi ngay ngắn. Lâm Thâm cười nói.

- Anh còn tưởng lần này em sẽ lại cự tuyệt đâu.

Tôi thắt dây an toàn mỉm cười.

- Em cũng không có không biết tốt xấu như vậy.

- Anh đem bữa sáng cho em, ở trong ngăn kéo, ăn đi còn nóng.

Lâm Thâm đối xử với tôi rất tốt, kiểu lễ độ nhưng vẫn thể hiện rõ yêu thích. Thế cho nên buổi sáng khi anh đưa tôi đến cửa tòa nhà công ty, nữ nhân viên làm ở quầy lễ tân tình cờ bắt gặp, bí mật hỏi tôi.

- Đường Mẫn, cô và Lâm công?

Tôi cười phủ nhận.

- Chỉ là vừa khéo ở gần đây, bên ngoài trời lại mưa nên anh ấy chở em một đoạn đường thôi.

Giữa trưa, tôi ở lại văn phòng một lúc để sửa lỗi. Cô ấy lại tiến vào tìm tôi, trong mắt hiện lên ánh nhìn kỳ lạ.

- Đường Mẫn, bên ngoài có người tìm cô.

Khi tôi đi ra ngoài, phát hiện người đứng ngoài tìm tôi là Giang Ngôn. Trong tay xách theo hộp cơm 2 tầng, anh đứng cách đó 2 bước lặng lẽ nhìn tôi. Ánh mặt trời xuyên qua một bên cửa kính chiếu vào, đem khuôn mặt vốn đã đẹp của anh càng thêm thâm thúy, phá lệ tinh xảo. Năm tháng luôn đặc biệt ưu ái Giang Ngôn. Ba năm qua, tôi chìm trong công việc bận rộn trưởng thành nhanh chóng, tâm cũng đã sớm mệt mỏi, già nua. Mà khi chất bồng bột thiếu niên trên người anh, giống hệt bộ dáng khiến tôi động tâm khi ấy. Tôi đưa Giang Ngôn đến phòng trà nhỏ bên cạnh, nhíu mày hỏi anh.

- Anh đến đây làm gì?

Anh nhẹ nhàng đặt hộp cơm trong tay xuống bàn.

- Không phải lúc trước em nói đồ ăn trong nhà ăn của công ty không ngon lắm sao? Anh làm món em thích ăn.

Ánh mắt đảo qua 2 vết đỏ trên ngón tay mảnh khảnh đang cầm hộp cơm của Giang Ngôn, hình như là vết tích bị bỏng. Anh ấy vẫn luôn không biết nấu ăn. Trước đây, dùng lò vi sóng hâm nóng cơm canh, hay giúp tôi nấu món mì trứng cà chua khi tôi đi làm về cũng đã là cực hạn của anh ấy.