Chương 7: Tô Mặc Trừng

Tô Mặc Trừng cầm túi công văn và đồ ăn vặt vào nhà, anh tiện tay để đồ ăn vặt trên tủ ô vuông trong phòng khách, cầm túi công văn lên lầu, trong lòng thầm nghĩ một lát sẽ nói cho cô ấy biết, để cô nhớ mai dạy Tiểu Niệm xong thì lấy đồ ăn vặt đi.

Nhưng chờ anh rửa mặt thay quần thường và áo T - shirt xong, lúc xuống lầu rót nước uống, thì phát hiện Khương Chỉ Niệm đang ngồi xếp bằng ở sô pha ôm một túi đồ ăn vặt lớn vô mừng rỡ, hơn nữa vài túi trái cây đã bị con bé ăn sạch hết.

Tô Mặc Trừng: "..."

Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì lắc lắc nửa miếng bánh Phục Linh Bính trong tay, nói: "Anh! Anh mua đồ ăn vặt cực kỳ ngon đó!"

(*) Fuling jiabing, còn được gọi là Fu Ling Bing hoặc Tuckahoe Pie, là một món ăn nhẹ truyền thống của Bắc Kinh và là một phần không thể thiếu của văn hóa thành phố. Nó là một món ăn nhẹ giống như bánh kếp được làm từ bột mì, đường, và cầm, được cuộn quanh các loại hạt, mật ong và các thành phần khác.

Tô Mặc Trừng khẽ lườm mắt, cầm lấy ấm rót nước, thấp giọng "Ừ" nhẹ, "Buổi tối đừng ăn nhiều quá."

"Biết rồi biết rồi!"

Lúc anh xoay người lên lầu thì thở dài, đồ ăn vặt đã bị Tiểu Niệm ăn...

Vẫn nên nói cho cô ấy biết một chút, hỏi cô ấy mua cái gì, ngày mai mình mua lại một túi trả cho cô ấy.

Tô Mặc Trừng đi vào phòng cầm điện thoại sau đó đi tới bên cửa sổ gọi cho cô, Trình Thiên Nhiễm đang ôm Quả Nhãn đùa giỡn trên giường, thấy điện thoại gọi trong nháy mắt vô cùng phấn khởi, cô hắng giọng một cái mới nhấn phím chấp nhận, giọng nói nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: "Tô Mặc Trừng!"

Sau đó lại khẽ cười, nói: "Buổi tối tốt lành!"

Giọng nói của anh lạnh nhạt nhưng khá lịch sự chào lại cô: "Chào buổi tối!"

"Trình..."

Anh còn chưa gọi hết họ tên của cô, cô đã ra tay ngăn cản trước: "Thiên Nhiễm."

"... Thiên Nhiễm." Anh thỏa hiệp nói ra, dừng lại một chút lại nói: "Có chuyện muốn nói với cô một tiếng."

"Việc gì thế?" Cô cười hỏi.

"Đồ ăn vặt cô để quên ở ghế sau đã bị Tiểu Niệm tưởng nhầm là tôi mua cho con bé, nên nhân lúc tôi không để ý đã mở ra ăn một chút rồi..."

Trình Thiên Nhiễm thắc mắc "Ôi chao" một cách vô tội, nói: "Tiểu Chỉ Niệm ăn sao?" Cô cười lên, âm thanh trong veo giống như cơn gió nhẹ lướt qua, có thể khiến cho người khác cảm thấy mềm mại dễ chịu, nói: "Nếu biết Tiểu Chỉ Niệm thích ăn tôi đã mua nhiều hơn một chút rồi, thật ra cái đó là tôi mua cho anh."

Tô Mặc Trừng vốn còn muốn nói: "Cô muốn ăn cái gì thì chút nữa trực tiếp gửi danh sách cho tôi, mai tôi sẽ đi mua trả lại cho cô."

Kết quả nghe được câu "Thật ra cái đó là tôi mua cho anh" thì đột nhiên im lặng.

Anh không biết nên tiếp lời cô thế nào.

Cuối cùng anh vẫn quyết định nói với cô: "Cô vẫn nên lập ra danh sách rồi gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ đi mua lại cho cô."

Trình Thiên Nhiễm suy nghĩ một chút, cười yếu ớt hỏi lại anh: "Hiện tại tôi không muốn ăn đồ ăn vặt, chờ khi nào tôi muốn ăn thì anh hãy mua giúp tôi được chứ?"

"Được." Tô Mặc Trừng đồng ý, sau đó nói: "Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."

Trình Thiên Nhiễm rất tự nhiên nói: "Được, ngủ ngon nha, Tô Mặc Trừng."

Mí mắt Tô Mặc Trừng hơi rũ xuống, thấp giọng "Ừ" nhẹ liền cúp điện thoại.

Anh cầm điện thoại, nhìn ánh đèn đường mờ vàng dưới lầu cách đây không xa, có chút bàng hoàng.

Qua gần một tuần, cô cũng không có bất kì hành động gì, thỉnh thoảng chỉ gửi anh tin nhắn hỏi một vài việc, cái gì khác cũng không nói, lúc này Tô Mặc Trừng mới hoàn toàn thoải mái, anh cho những suy đoán mập mờ trong lòng lúc trước là do bản thân nhạy cảm.

Buổi tối thứ tư, Trình Thiên Nhiên gửi cho anh một tin nhắn.

"Tô Mặc Trừng, ngày mai tan tần giúp tôi mua đồ ăn được không? Ngày kia sau khi dạy Tiểu Chỉ Niệm xong tôi sẽ lấy."

Tô Mặc Trừng đang tăng ca ở công ty, thấy tin nhắn của cô mới nhớ tới trước kia cô nói: "Chờ khi nào tôi muốn ăn thì anh mua giúp tôi.", nên anh đành gửi lại: "Được, muốn mua cái gì?"

Trình Thiên Nhiễn thấy anh trả lời liền nhướng mà, nhớ tới ngày hôm qua ở phòng khách nhà anh túi đồ ăn kia hầu như đã gần hết, cô gõ một tên một loạt đồ ăn vặt, rồi cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, xác định không có thức ăn nào không tốt cho dạ dày, lúc này mới nhấn gửi.

Tô Mặc Trừng thấy tin nhắn của cô: "Trái nhãn, hạt thông, hạt dẻ, khoai lang khô, xoài khô, bánh ngô, bánh quy, một loạt vị sữa chua, trà đinh hương,...

Muốn mua cái này quả thực không ít, anh đóng máy tính lại, đứng dậy thu dọn bàn làm việc, khẽ cau mày ho vài tiếng, sau đó cầm áo khoác và túi tài liệu rời khỏi công ty, đi đến cửa hàng.

Ngày mai sau khi đi làm sẽ không có thời gian mua nữa, vẫn nên sớm mua cho xong.

Chờ khi mua mọi thứ trở về nhà, anh nói cho cô biết đã mua tất cả xong rồi, anh để ở ô tủ thứ hai của phòng khách, ngày mai cô đến thì có thể cầm đi.

Trình Thiên Nhiễm nhắn lại với anh: "Dự báo thời tiết nói mai sẽ có mưa to, ngày mai anh đi làm nhớ mang dù theo đó, ngủ ngon nhé, Tô Mặc Trừng."

Tô Mặc Trừng có chút cảm mạo, uống hai viên thuốc liền ngủ mất, tin nhắn của cô đến sáng thứ năm anh mới nhìn thấy.

Buổi sáng có một hạng mục rất quan trọng, Tô Mặc Trừng không để ý đến thân thể mình có chút không tốt, sáng sớm đã lái xe đến công ty chuẩn bị văn kiện cần thiết.

Gắng gượng cuối cùng cũng thắng case, ông chủ Hoàng Gia Hoằng thấy sắc mặt anh thực sự quá khó coi, không nói lời nào liền đuổi anh khỏi công ty để về nhà nghỉ ngơi.

Lúc Tô Mặc Trừng về đến nhà đã sắp đến trưa rồi, đầu của anh choáng váng, bước đi cũng bắt đầu khập khiễng, về đến phòng liền ngã xuống giường rơi vào trạng thái mệt mỏi, cả người vô giác.

Đã uống thuốc đau dạ dày nhưng mồ hôi lạnh do đau đều tuôn ra, anh chỉ có thể cong người chịu đựng cơn đau, lúc thuốc phát huy tác dụng, thì Tô Mặc Trừng đã mơ màng ngủ thϊếp đi.

Ngủ một giấc thì đến ba giờ chiều.

Nếu không phải có người đang nhấn chuông cửa, có thể anh vẫn đang ngủ tiếp tục, làm việc lâu dài khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi khi phát bệnh thì ngủ rất nhiều.

Tô Mặc Trừng thay quần thể thao màu xám tro và chiếc áo màu trắng xuống lầu mở cửa, khoảnh khắc anh mở cửa ra cả hai người trong và ngoài cửa đều ngẩn người.

Từng giọt nước trên mái tóc của cô nhỏ xuống khiến hai gò má ẩm ướt, Trình Thiên Nhiễm bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, cô mặc một chiếc áo màu đen ngắn tay hở bụng cùng với chiếc quần đen dài, vòng eo thon nhỏ hoàn hảo hiện ra.

Anh không nghĩ là cô sẽ đến, cô cũng không nghĩ tới anh lại ở nhà, không biết có phải là do bị bệnh hay không, phản ứng hiện giờ của Tô Mặc Trừng có chút chậm chạp, tim đập mạnh loạn nhịp nhìn cô, quên mời người ta vào nhà, cuối cùng vẫn là Trình Thiên Nhiễm phản ứng trước bước vào nhà.

Trình Thiên Nhiễm vuốt mái tóc, ngẩng đầu lên hỏi anh: "Sao hôm nay anh lại ở nhà?"

Hỏi xong cô liền cảm nhận được sắc mặt của anh có gì đó không đúng, tuy vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, môi khô khốc, đôi mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn giống như bị bệnh.

"Anh ngã bệnh rồi?" Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng trên cơ bản Trình Thiên Nhiễm đã xác định chắc chắn, anh nhất định đã bị bệnh.

Tô Mặc Trừng "Ừ" một tiếng, kêu cô ngồi xuống ghế salon, sau đó xoay người đi vào toliet rồi cầm một chiếc khăn sạch đưa đến cho cô: "Lau một chút đi."

Trình Thiên Nhiễm đứng lên, một tay cầm lấy chiếc khăn anh đưa cho, một tay sờ lên trán của anh.

Tô Mặc Trừng bị động tác của cô làm cho bất ngờ, đầu óc choáng váng bị bàn tay ấm áp của cô đặt lên đột nhiên lại trở nên thoải mái không ít, anh định kéo tay cô xuống, thì thấy đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, ánh mắt lo lắng nhìn anh, giọng nói không hề trong trẻo nữa mà trầm xuống: "Sốt cao?"

Tô Mặc Trừng trả lời qua loa, sau đó đẩy tay cô ra.

"Ăn hay uống thuốc gì chưa?"

"Ăn rồi." Anh nói xong liền đi tới chỗ khác, ngồi xuống ghế salon đơn.

Trình Thiên Nhiễm nghe được những lời này của anh thì thở dài một cái, cô vừa mới ngồi xuống ghế salon, chợt nghe anh hỏi: "Không phải hôm nay nghỉ học một ngày sao? Sao cô vẫn tới?"

Cô nghiêng đầu lau tóc, nghe như vậy đôi mắt hạnh đầy mơ màng: "Sao? Nghỉ học? Tiểu Chỉ Niệm không nói gì với tôi hết?"

Tô Mặc Trừng thở dài: "Nhất định là con bé đã quên rồi."

Anh đưa ly nước tới trước mặt cô, nói: "Xin lỗi, để cho cô đi một chuyến không công rồi, còn phải mắc mưa nữa."

Khóe môi Trình Thiên Nhiễm nhếch lên, "Không sao, chờ mưa tạnh một chút tôi sẽ về, bây giờ mưa rất lớn sợ là không gọi được xe, vừa rồi người tài xế kia thiếu chút nữa là bỏ tôi giữa đường."

Tô Mặc Trừng: "..."

Lúc anh mở cửa phát hiện mưa bên ngoài đúng là rất lớn.

Cô vừa định đứng lên trả chiếc khăn lại toilet, thì đã bị anh giật lấy, Trình Thiên Nhiễn nhìn bóng dáng cao gầy của anh, mím môi cười.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Trình Thiên Nhiễm mở tin nhắn ra, là Đổng An Khả gửi cho cô.

Dong: Nhiễm Nhiễm Nhiễm Nhiễm!

Dong: Tớ mới đưa tài liệu cho ông chủ thì nghe được tổng giám đốc đang ngã bệnh ở nhà nghỉ ngơi!

Cheng: Tớ biết, đã đến là anh ấy, là anh ấy mở cửa cho tớ.

Dong: Cậu có muốn nhân cơ hội dùng kỹ thuật múa của mình mê hoặc anh ta không?"

Trình Thiên Nhiễm nghĩ, cô cũng muốn quyến rũ anh chứ, bây giờ Tiểu Chỉ Niệm không ở nhà, tuy rằng thiên thời địa lợi nhưng không có nhân hòa thì phải làm sao.

Tô Mặc Trừng từ toilet đi đến, Trình Thiên Nhiễm cất điện thoại, nói chuyện phiếm cùng anh, hỏi: "Tiểu Chỉ Niệm đi đâu thế?"

"Sáng sớm là đi rồi, đi chơi cùng bạn."

"Con bé có cầm dù theo không? Đừng để bị ướt."

Tô Mặc Trừng xem xong tin nhắn mà Khương Chỉ Niệm đã gửi hơn một giờ trước, sau đó để điện thoại lên bàn, nói: "Không sao, bây giờ con bé đang ở nhà, chờ chút mưa nhỏ lại sẽ về."

Trình Thiên Nhiễm gật đầu: "Vậy thì tốt."

Tô Mặc Trừng nhìn thời gian, đã qua giờ uống thuốc bốn tiếng rồi, anh rót ly nước, đang định đổ thuốc ra uống không, Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy tên lọ thuốc thì nhíu mày lại, đứng dậy đoạt lấy thuốc của anh, nói: "Anh uống như vậy lại kí©h thí©ɧ dạ dày."

Sau đó hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"

Tô Mặc Trừng: "..."

Nhìn phản ứng của anh cô liền biết anh chưa ăn, Trình Thiên Nhiễm quay đầu nhìn một cái, nhìn vào bọc đồ ăn lớn bên trong tủ ô vuông, đi tới lật vài cái, sau đó cầm một ít đồ ăn đến, cô đưa một bịch bánh ngô cho anh, "Ăn chút trước đi."

Tô Mặc Trừng nhìn thẳng vào cô, Trình Thiên Nhiễm không thấy anh hành động liền trực tiếp xé ra đưa đến miệng anh, anh theo bản năng ngửa ra sao né tránh, đôi mắt vốn thâm trầm sâu thẳm liền trở nên có chút kì quái, cô cười khẽ: "Nhìn dáng vẻ này của anh tức là chưa từng ăn loại đồ ăn vặt này sao?"

Tô Mặc Trừng: "..."

Trình Thiên Nhiễm cắn miệng mình, đánh bạo cầm tay anh khiến cho anh phải nhận lấy, nói: "Ăn hết nó đi."

Lúc ngón tay thon dài của cô chạm vào bàn tay rộng lớn hơi lạnh của anh, Trình Thiên Nhiễm liền rũ mi xuống khó có thể nhận ra được cô đang run rẩy.

Thật là muốn giữ thật chặt, không bao giờ buông ra nữa.

Cô cố gắng áp chế nhịp tim đập cuồng loạn của mình, khiến cho động tác của mình không quá khác người cô liền đưa một bịch bánh quy đến trước mặt anh, "Sau đó ăn cái này."

Sau đó lập tức đi lấy ly nước cho anh, mở gói trà tử đinh hương mà anh mua, dùng nước nóng rót giúp anh một ly, sau đó bưng qua để lên bàn, "Ăn xong rồi uống cái này."

Vốn đang nhai miếng bánh ngô nghe vậy Tô Mặc Trừng bỗng nhiên cứng mặt lại: "..."

"Sau khi ăn xong uống xong đợi 15 phút nữa là có thể uống thuốc." Trình Thiên Nhiễm nói xong thì nhìn điện thoại xem giờ.

Anh không lên tiếng trả lời.

Trình Thiên Nhiễm cũng không tìm đề tài trò chuyện, Đổng An Khả lại nhắn tin hỏi cô: "Trời mưa lớn như vậy, buổi tối cậu còn phải trở về sao? Dù sao tớ cũng không đi đón cậu, không về được thì cậu ở lại chỗ anh ta đi hì hì."

Trình Thiên Nhiễm nhắn lại nói: "Tớ cũng ming trời có thể mưa liên tục như vậy, nếu được như thế tớ có lý do để ở nhờ rồi ha ha ha."

Trình Thiên Nhiễm vừa mới nhắn những lời này xong, Tô Mặc Trừng vốn đang yên tĩnh ăn bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn nhưng đỡ hơn ngày thường rất nhiều, còn có chút gợi cảm, chân thành nói với cô: "Cám ơn."

Cô nhắn gửi tin nhắn xong, sau đó ngước nhìn anh, trên mặt tràn đầy ý cười, thái độ tự nhiên nói: "Không cần, đồ ăn này anh giữ lại đi, ngày thười thấy đói thì ăn, ăn nhiều để nuôi dạ dày."

Anh không trả lời cô nữa, rủ mắt xuống uống nước trà mà cô pha, hương thơm nhẹ quanh hơi thở của anh, làm anh có chút thất thần.

Lúc nói được vài câu ngắn ngủi với anh thì điện thoại của cô lại run một cái.

Trình Thiên Nhiễm mở ra nhìn, thì thấy tin nhắn của Đổng An Khả.

Dong: "Nhiễm Nhiễm, cậu luôn phải nhớ kỹ, chỉ cần giờ cậu chủ động, hai người sẽ xảy ra chuyện gì đó."

Trình Thiên Nhiễm đùa giỡn trả lời: Sau đó còn có thể có em bé?"

Dong: Chuyện cũng có, em bé còn có thể xa sao?

Cheng: Mượn lời chúc của cậu →_→

Vốn không muốn Trình Thiên Nhiễm mãi ở nhà anh, nhưng mưa ngày càng rơi xuống xối xả, hạt mưa to dội mạnh vào cửa thủy tinh, không có dấu hiệu giảm nhỏ.

Căn bản không gọi taxi được, Tô Mặc Trừng mới uống thuốc tinh thần không ổn lắm không thích hợp lái xe, chẳng những thế ngoài trời còn mưa rất lớn.

Mãi đến sáu bảy giờ tối, sắc trời dần dần tối lại, màn đêm nhanh chóng buông xuống, cô vẫn không có cách nào rời khỏi.

"Tô Mặc Trừng." Cô đột nhiên gọi anh.

Tuy trước đây lúc gửi tin nhắn có đánh tên của anh, nhưng đó là gọi qua điện thoại, còn bây giờ ngay trước mặt anh, đây là lần đầu tiên cô gọi như thế.

Không hề cách tin nhắn, không hề qua điện, ba chữ này được nói ra từ miệng cô, hòa trong không khí truyền đến tai anh, quanh quẩn quanh anh, tạo nên tiếng vọng thật lâu bên tai anh.

Giọng nói của cô như nước suối trong suốt làm động lòng người, lúc gọi tên anh còn nâng âm cuối lên, lộ ra nét trong veo mềm mại, rất hấp dẫn người khác.

Tô Mặc Trừng đưa mắt nhìn cô, chỉ thấy cô cười với anh, thản nhiên hỏi: "Tôi có thể ở lại đây một đêm không?"

Hết chương 7 - [3031 từ] - 16/12/2018

Chương 8: Đăng vào 25/12/2018