Quyển 2 - Chương 1-2: NTR 2

Người anh em à, anh có thể không biết, "Bông hoa" của tôi không chỉ nở rộ, mà đã bị tàn phá rất nhiều lần.

"Khụ...em, em muốn đi tắm." Tưởng Diệp có chút mất tự nhiên mà ho khan, sau đó liền dời tầm mắt đi, cứng nhắc nói sang chuyện khác.

"Ừ, được, muốn cùng nhau tắm không?" Giang An Kỳ giống như cố ý trêu tức người yêu mình, anh cười hỏi.

Sau đó, dĩ nhiên là anh bị từ chối.

Không cự tuyệt thì cũng không được, dù sao trong bụng Tưởng Diệp còn đang chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Khâu Dịch Bạch, cậu cũng không muốn cho vị hôn phu nhìn thấy những dấu vết ám muội cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người khác trên thân thể mình.

Cậu đã thay quần áo lúc ở nhà Khâu Dịch Bạch, lúc đó vẻ mặt hắn đầy đáng sợ mà uy hϊếp cậu phải ngoan ngoãn giữ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khi về nhà, nếu không hắn cũng không để cậu rời đi, bây giờ cậu có thể vì điều này mà bị gϊếŧ chết.

Nếu như đem so sánh tên nhóc điên kia cùng với tên hồ ly đầy trưởng thành này, thì xem ra Khâu Dịch Bạch còn đáng yêu hơn.

Ôi trời ơi, sao cậu lại có thể cảm thấy tên tội phạm đã gϊếŧ cậu mấy lần này đáng yêu được chứ.

Tưởng Diệp thật sự bị làm cho tức đến ói máu, cậu uống mấy ngụm trà nóng sau đó liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

"Đợi một chút." Người đàn ông đột nhiên kéo cổ tay cậu lại.

"Hả?"

Sắc mặt Giang An Kỳ đầu khó coi lấy từ trong túi của Tưởng Diệp ra một cái gì đó hệt như móng tay màu đen lớn, hơn nữa còn phát ra ánh sáng màu đỏ.

"Đây là cái gì?" Tưởng Diệp quay đầu lại nhìn, nhưng anh đã nhanh hơn không cho cậu quay lại: "Không có gì, đi tắm đi."

"A..." Tưởng Diệp gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy mơ hồ đi về phía trước.

Nụ cười trên mặt Giang An Kỳ cũng biến mất, anh lạnh lùng liếc nhìn thứ đồ trên tay mình, sau đó ném nó xuống đất mà đạp bể.

-----

"Đây là...cái gì?"

Tưởng Diệp vẫn tiếp tục cởϊ qυầи áo, nhưng mặt cậu hướng về phía gương ---- phía sau lưng của thân thể này, có một vết sẹo lớn.

Màu hồng hồng, nhìn hệt như là bị phỏng vậy.

Ở vị trí rất tư mật, hướng lên phía trên mông một chút, nhìn trông như một bào thai, trong đầu Tưởng Diệp thoáng hiện lên suy nghĩ đó, làm sao mà chỗ này lại bị cái gì đốt làm ra như vậy.

Nhưng mà, từ eo lên đến đầu nhũ hiện ra vết cắn rất rõ ràng, cậu chỉ mong ngày mai dấu vết này biến mất đi, nếu không khi vị hôn phu nhìn thấy sẽ tức điên, nói không chừng khi phát điên sẽ hành hạ cậu.

Mặc dù cậu sẽ không trực tiếp chết đi, nhưng mà bản thân cũng không muốn trải nghiệm cái cảm giác quái dị đó.

Tưởng Diệp lặng lẽ đưa ngón tay vào trong hoa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng từ bên trong chảy ra, cậu liền rửa sạch sẽ chỗ đó, rồi mới nằm vào trong bồn tắm.

Thật ra thì cũng có chút lạnh, trong phòng Khâu Dịch Bạch không hề có lò sưởi, nhưng có thể là do quá gấp gáp, nên cậu không hề cảm thấy lạnh, cho đến bây giờ, khi thân thể được ngâm trong nước nóng, cơ thể cậu được làm ấm liền trở nên tê dại.

Có tiền thật là tốt, được ở trong biệt thự lớn, có xe sang, có bồn tắm lớn, nếu như cuộc sống thực tế cũng như vậy, có thể có một người bạn trai như vậy, thì thật ra cũng không phải là khó chấp nhận lắm.

Sau khi ngâm bồn xong, cậu lại đi gội đầu, Tương Diệp thay bộ quần áo ngủ đã sớm được chuẩn bị trước cửa phòng tắm vào.

Vì vậy ---- một chú pikachu đáng yêu đã ra đời!

Vị hôn phu thấy biểu cảm u ám của cậu, anh còn cười nói: "Sao lại chê mắt thẩm mỹ của mình rồi? Em đã từng đòi anh mua một bộ quần áo ngủ khủng long, còn nói đây là quần áo couple nữa."

"..." Thật sự quá cạn lời.

Có lẽ bởi vì do tinh thần căng thẳng quá lâu, sau khi thanh tĩnh lại thì sự mệt mỏi lập tức ập đến thân thể Tương Diệp, lúc Giang Kỳ An sấy tóc cho cậu, cậu không cách nào kiềm chế được mà ngủ quên mất, sau khi sấy tóc xong, thì cậu đã chẳng phân biệt được phương hướng nữa rồi.

"Để anh ôm em về phòng?" Giang Kỳ An buồn cười nhìn người yêu đang tựa lên vai mình, không nhịn được mà nhéo mũi cậu một cái.

"Ừ, ừ? Không muốn cùng em ngủ chung sao?" Tương Diệp mơ mơ màng màng nói.

"Nếu như Diệp Diệp muốn ngủ cùng anh thì dĩ nhiên là anh đồng ý, nhưng mà...bây giờ vẫn chưa đến ngày mai, anh sợ anh không khống chế được..."

"Được rồi, vậy ôm em về phòng đi." Dứt lời, Tương Diệp chủ động ôm lấy cổ đối phương, giống hệt như một con lười mà bán dính lên người Giang Kỳ An.

"Muốn bế kiểu công chúa sao." Giang An kỳ bất đắc dĩ cười một tiếng, nhưng vẫn ôm chắc người trong lòng: "Nhưng cũng có chút giống như lúc xưa....vốn dĩ chính là một đứa trẻ bám người, nhưng đôi khi lại là một con nhím nhỏ, thật khiến cho người khác trở tay không kịp."

Dứt lời, anh ôm Tưởng Diệp ngủ say lên giường, giúp cậu đắp chăn, sau đó lại đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, anh đứng ở đầu giường rất lâu, ánh mắt dán chặt lên người Tương Diệp.

Đồng hồ điểm 12:00

Khóe miệng Giang An Kỳ liền nhếch lên tạo thành nụ cười quái dị.

Anh chậm rãi cúi người xuống, cởi từng nút áo của Tương Diệp ra, giống hệt như đang tháo một món quà.

Đột nhiên, tay anh dừng lại ở nơi xuất hiện dấu vết ám muội.

Sau đó, một tiếng cười lạnh vang lên.