Quyển 2 - Chương 3-1: Hình phạt bắt đầu 1

Tưởng Diệp theo bản năng tắt điện thoại di động, cậu gắng gượng nở ra một nụ cười đầy miễn cưỡng, mồ hôi lạnh cũng từ từ chảy xuống: "An An...anh trở về sớm vậy..."

Giang Kỳ An vẫn giữ nụ cười như cũ, bởi vì vừa làm việc xong đã chạy về nhà, nên anh đã quên không tháo chiếc kính với gọng màu vàng của mình xuống, vì vậy càng nhìn anh trông giống hồ ly hơn.

Anh hơi cúi người xuống: "Bởi vì nghĩ đến hôm nay là sinh nhật vị hôn thê nhỏ mà, nên anh vội vàng hoàn thanh công việc để quay về nhà." Giọng nói của Giang Kỳ An rất dịu dàng, cũng không cho phép Tưởng Diệp từ chối mà rút điện thoại di động từ trong tay cậu ra.

Đây là lần đầu tiên, Tưởng Diệp cảm thấy điện thoại nên cài mật khẩu sẽ an toàn hơn.

Giang Kỳ An nhìn lượng tin nhắn trong điện thoại của cậu, xem ra chỉ vừa mới nhắn thôi, anh liền lướt lên một chút, lại xem cậu đang cùng ai nói chuyện, sau đó lại trả điện thoại lại cho Tưởng Diệp.

"Xem ra mối quan hệ giữa em và thầy cũng thật là thân thiết." Biểu cảm của Giang Kỳ An không hề thay đổi, anh thay dép đi trong nhà, nhưng anh đang hướng về phía phòng bếp.

Tưởng Diệp khéo léo ngồi lên sofa, nhìn chằm chằm màn hình tivi tối om với khuôn mặt xuất thần.

Rất nhanh, thanh âm của người đàn ông đã truyền đến: "Diệp Diệp vẫn chưa ăn sáng đã liền cùng muốn hẹn hò cùng thầy giáo xem phim sao?"

"...An An..." Tương Diệp nhìn Giang Kỳ An đang cầm lấy ly trà hướng về phía mình, cậu liền có chút mất tự nhiên mà rụt người lại một cái: "Mối quan hệ của em với thầy vẫn luôn rất tốt, giống hệt như hai người bạn vậy, bạn bè hỏi thăm nhau thì cũng không phải là vấn đề lớn gì."

Ly trà nặng nề được đặt xuống bàn, phát ra thanh âm không hề nhỏ, làm Tưởng Diệp hoảng sợ, cậu bĩu môi một cái, mới vừa rồi cậu còn muốn tranh cãi, nhưng lại bị hành động của người đàn ông dọa cho sợ.

"Còn anh thì sao?" Ánh mắt Giang Kỳ An để lộ mấy phần đau thương, anh đặt cằm mình lên đầu cậu, sau liền nhẹ nhàng cúi đầu mà hôn một cái lên trán của Tưởng Diệp.

"Anh chính là chồng của em, anh mới là người lo lắng cho em nhất, nhưng em căn bản không biết, em cùng tên điên ở trong phòng khiến anh sợ biết bao, anh thật sự rất sợ, sợ em sẽ biến thành một cỗ thi thể."

"Bởi vì hôm nay là sinh nhật em, nên anh mới tức tốc xử lý hết công việc để về sớm, nhưng tại sao chứ, vị hôn thê của anh lại đi tìm người khác, hơn nữa còn muốn cùng người ta ngồi xem phim cơ chứ."

Sắc mặt Tưởng Diệp không thay đổi bị người ta ôm vào trong lòng ---- a đúng là ông chồng ấm áp, nhưng anh có biết không, anh từng gián tiếp gϊếŧ chết vị hôn thê của mình đó.

"Thật xin lỗi..." Mặc dù nội tâm không ngừng chửi rủa, nhưng Tưởng Diệp vẫn thể hiện sự chân thành ở trên mặt.

"Không sao hết, chỉ cần Diệp Diệp uống hết ly trà này, liền có thể đi ra ngoài." Giang Kỳ An không hề che dấu bất kỳ biểu cảm nào trên mặt mình hết, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Tưởng Diệp, đứng dậy mà chậm rãi nói.

"Tại sao, sao lại uống trà." Tưởng Diệp có chút ngẩn người, nhưng cậu vẫn cầm lấy ly trà.

"Từ nhỏ thân thể của em đã rất lạnh, thời tiết lạnh càng dễ bệnh hơn, ly trà này có thể giúp thân thể em ấm hơn."

"Thật sao...?" Tưởng Diệp chép miệng một cái, liếc nhìn vật lắng đọng trong ly trà, chắc đây là lá trà, cậu nghĩ thế.

Dù sao thì cậu cũng nghĩ rằng vị hôn phu sẽ không dễ dàng để cho cậu đi dễ như vậy, trong trà chắc chắn có thứ gì đó mờ ám.

Nhưng mà nếu uống thì Tưởng Diệp sẽ có nhiều manh mối hơn, dù sao cậu vẫn còn có thể sống lại.

Dù sao thì bị cắt đứt đầu hay bị té hoặc là bị đập chết, thậm chí là tự sát, tất cả kiểu chết cậu đều trải qua rồi.

"Em uống xong rồi." Tưởng Diệp đặt ly trà trong tay xuống, đem miệng ly hướng về phía Giang Kỳ An: "Vậy em ra ngoài đây, em sẽ về sớm thôi!!"

Lúc Tưởng Diệp đứng lên, thì cậu liền nhận ra có gì đó bất thường.

Chân đột nhiên trở nên mềm nhũn, cậu cố gắng để cho bản thân mình tỉnh táo lại, cậu đi đến trước cửa, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng phát hiện tay mình đã vô lực, không cách nào kéo tay nắm cửa xuống được.

Ánh mắt dần trở nên mơ hồ, Tưởng Diệp cũng không khống chế được mà ngã về phía sau, sau đó cậu bị người ta ôm vào trong lòng.

------

"A..."

Tưởng Diệp dần lấy lại ý thức của mình thì phát hiện bản thân đã bị trói trên ghế, cậu thử cử động tay ở phía sau lưng mình, nhưng cậu chỉ nghe thấy tiếng dây xích sắt vang lên.

Không hổ danh là tiểu thuyết r18 đầy tăm tối, cả giam cầm play cũng lấy ra dùng, Tưởng Diệp từ bỏ vùng vẫy, cậu trừng mắt nhìn, nhưng chỉ có thể cảm nhận thấy lông mi của mình đang va chạm với vải vóc mà ngứa ngáy.

"Giang Kỳ An?" Tưởng Diệp dò xét gọi tên vị hôn phu của mình, một khắc sau đó liền truyền đến một thanh âm trầm thấp đáp lại.

Mẹ kiếp...Tưởng Diệp suýt chút nữa chửi thề.

Nói cách khác, trong lúc cậu hôn mê, vị hôn phu đã trói cậu mang xuống mật thất, hơn nữa còn ngồi trước mặt mà nhìn cậu, có thể nói là nhìn chằm chằm, cho đến khi cậu mở miệng gọi tên anh...

Giang Kỳ An cảm thấy Tưởng Diệp đang hoảng sợ, trong tầng hầm mờ tối, ánh mắt của người đàn ông cũng trở nên đáng sợ hơn, trên người anh vẫn còn mặc nguyên bộ âu phục đi làm, nhưng những lọn tóc được vuốt keo tỉ mỉ cũng trở nên xốc xếch, nhìn vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng rất hấp dẫn.

"Tỉnh rồi à? Trời đã tối rồi, Diệp Diệp đã thất hứa với thầy rồi."

Tưởng Diệp không nói gì, nhưng trong lòng đã gào thét, đây rốt cuộc là do ai làm chứ! Nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ sợ hãi, cậu tự giác lùi về sau một chút, giống như một con động vật nhỏ bị dọa sợ hãi mà trở nên phòng vị.

"Cả ngày Diệp Diệp vẫn chưa ăn gì, có đói bụng không?"

Thật là có chút đói rồi...