Chương 17: Em không cần một người chồng coi tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn em

Tôi nắm chặt tay, nhìn dáng vẻ cương quyết của anh, tôi không khỏi bực mình.

“Em sẵn sàng trả đồ cho anh rồi, sao anh không trả lại nhẫn cho em.”

Cố Tục Trần: “Nếu không thì em kiện anh đi.”

Tôi: “...”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, thật muốn cắn chết Cố Tục Trần, chỉ có thể cố dựa vào chút lý trí còn sót lại mà bình tĩnh.

“Chuyện hôn nhân của chúng ta chỉ là giả thôi, anh giữ nhẫn cũng vô dụng.”

“Vô dụng mà em còn mua à?”

Cố Tục Trần trực tiếp hỏi.

Tôi: “...”

Tôi bị lời nói của anh chặn đứng không nói được lời nào, tôi nghi ngờ anh ấy thực sự hận tôi sao.

“Không có!!!”

Tôi tức giận đến nỗi quay người bỏ đi.

Cố Tục Trần bình tĩnh, ngước mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói.

“Ngay từ đầu em đã muốn mua nó tức là muốn ở chung với anh, chúng ta cũng đã đăng ký rồi, nếu như vậy thì chi bằng thử một chút, sức khỏe của anh không có vấn đề gì, có thể có con.”

Tôi: “...”

Tôi tức giận cười lớn, không thể không nhìn anh, lạnh lùng nói.

“Cố Tục Trần, anh nghĩ mục đích kết hôn của em chỉ có mỗi sinh con thôi sao?”

Cố Tục Trần: “Nếu em có yêu cầu gì thêm thì có thể thương lượng với anh.”

Phải nói anh ấy không hổ là doanh nhân, từng lời anh nói ra đều khiến tôi lạnh sống lưng, cứ như thể anh đang bàn một vụ làm ăn nào đó.

Khoảnh khắc đó tôi cười lạnh: “Em không cần một người chồng coi tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn em.”

Tôi nghĩ mình đã có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng khi nói ra thành lời, tôi thấy tim mình như ngừng đập, giống như có ai đó nhiều lấy giấy nhám chà xát lên vết thương đang rớm máu của tôi.

Dâu tây rơi xuống đất.

Cố Tục Trần chống tay xuống bàn, cố nói điều gì đó với tôi.

Nhưng tôi lúc này không muốn nghe một câu nào nữa.

Sau đêm hôm đó, tôi và Cố Tục Trần không còn gì để nói với nhau.

Anh ấy thường đi ngang qua cửa phòng tôi, mỗi khi tôi mở cửa để đi ra rót cà phê thì đều nhìn thấy anh ấy.

Tôi và anh ấy có hai mắt chạm nhau đi chăng nữa thì mặt cũng không biến sắc, chỉ phảng phất nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, màn đêm tựa như càng thêm tĩnh mịch.

Nếu bắt buộc phải dùng một từ để diễn tả mỗi lần gặp nhau, tôi thực sự cũng không biết phải nói gì cho hợp.

Tiến độ công việc dần được cải thiện, tôi chuyên tâm vào công việc hơn, thỉnh thoảng cũng đi gặp khách hàng, đi uống trà chiều.

Tôi không ngờ hôm nay khi tôi đang vội vã đến quán cà phê để để gặp đối tác thì nhìn thấy Cố Tục Trần đang ở đó và thảo luận công việc với một người đàn ông trung niên.

“Diệp Mẫn?”