Chương 28: Là tuổi trẻ, là giá trị của bản thân (Hoàn)

“Này, nó xuất viện rồi, cậu có muốn đi thăm nó không?”

Cô bạn thân của tôi gọi điện cho tôi.

“Không.”

Tôi nhỏ giọng từ chối: “Không cần đâu, tớ và anh ấy đã hoàn toàn cắt đứt rồi, không có gì cần liên lạc với nhau nữa.”

Bạn thân thở dài: “Cậu thật sự muốn vậy sao? Để tớ nói cho cậu biết, trong công ty nó có một nữ nhân viên tên là Uông Tuyền, ngày nào cũng chạy tới nhà tân hôn của các cậu đấy..."

Tôi im lặng không nói gì.

“Còn nữa.”

“Đàm Bạch đã phản bội công ty, lợi dụng lúc Tục Trần nhập viện, cấu kết với người ngoài, khiến công ty mất đi rất nhiều khách hàng, hiện tại Tục Trần thật sự rất suy sụp.”

“Cái gì?”

Đầu óc tôi ong ong, tôi ngạc nhiên nói.

“Đàm Bạch? Anh ta không phải trợ lý riêng của Cố Tục Trần sao?"

“Trợ lý riêng của nó là một tên phản tặc!!!”

Bạn thân của tôi thở dài, khịt mũi nói: “Bán suất đậu phỏng vấn của công ty, biển thủ công quỹ, bây giờ tớ đi đánh hắn một trận, thật sự tức chết! Ước gì tớ có thể gϊếŧ hắn!”

Nó như chạm vào một mảnh ký ức của tôi.

Tôi nhớ lần đầu tiên nhận ra Đàm Bạch, anh ta lắc đầu với tôi, ra hiệu đừng kể chuyện đã quen biết.

Lúc đó tôi còn tưởng rằng anh ta sợ Cố Tục Trần ghen!

Tôi hơi bối rối và đột nhiên cần một câu trả lời ngay lập tức.

“Cậu đã tìm ra mấy đậu phỏng vấn vào công ty anh ta bán cho những ai chưa.”

Bạn thân thở dài: “Bây giờ còn chưa mở cuộc điều tra, sợ mấy nhân viên đi cửa sau sẽ phát hiện, đến lúc đó mọi người sẽ loạn lên mất.”

Tôi: “...”

Đàm Bạch thông đồng với ai?

Tôi đã tìm kiếm tất cả các công ty cạnh tranh của Cố Thị, tiếp tục thu hẹp phạm vi. Cho đến khi nó kết thúc bằng ở chỗ của An Vũ, tôi hoàn toàn chết lặng.

Tôi vô tình nhận ra rằng bản quyền các tác phẩm của tôi có thể sẽ không được công nhận.

Bộ sưu tập đó là cả tuổi trẻ của tôi.

Tôi không hiểu những đấu đá trên thương trường, nhưng tôi hiểu rất rõ về việc mất đi lợi ích của chính mình là như thế nào.

Trong suốt ba tháng.

Không có phương tiện truyền thông nào đưa tin về vụ việc này, mọi chuyện dường như đang diễn ra trong âm thầm, khi thời cơ chín muồi, Đàm Bạch đã bị bắt giam, tin tức về việc Uông Tuyền và An Vũ bị bắt rất nhanh được truyền đến.

“Ả Uông Tuyền kia mỗi ngày cầu xin dì của tớ cũng vô dụng thôi.”

Cô bạn thân của tôi vui mừng khôn xiết, vừa thấy đồ ăn được dọn ra, cô ấy lập tức dọn đĩa cho tôi: “Cục cưng à.”

Cầm điện thoại di động, tôi lo chuyện xuất bản tác phẩm của mình, không có tâm trạng đọc gì nên đã ấn xóa thông báo.

Bạn thân từ từ lấy ra một tài liệu.

Tôi hơi bối rối nên mở ra xem, nhìn tài liệu bản quyền rõ ràng, không khỏi kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cậu lấy ở đâu vậy?”

Bạn thân: “Có người khác làm, không phải tớ. Người đó không muốn cậu phiền lòng.”

Bạn thân nhún vai liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tôi: “...”

Tôi mím môi, nghĩ lại lời tạm biệt mình đã nói với Cố Tục Trần vào ngày hôm đó và lặng lẽ lật tài liệu.

Lật đến trang cuối cùng.

Tôi thấy một lời đề nghị kèm theo một lá thư viết tay từ Đàm Bạch, lời xin lỗi muộn màng từ anh ta.

Một tờ giấy rơi ra khỏi tệp tài liệu.

“Cô Diệp, nếu cô đồng ý gia nhập Cố Thị, cô nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế giỏi nhất trong công ty.”

Ký tên: Cố Tục Trần

Nét chữ này là của Cố Tục Trần.

Tôi nhìn xuống tờ giấy, như thể tôi nhìn thấy mình của nhiều năm trước đã khóc với chiếc điện thoại trên tay, chờ đợi một sự công nhận như vậy.

Điều này giá trị hơn bất kỳ chiếc túi hàng hiệu nào.

Đây là tuổi trẻ của tôi, là giá trị của bản thân tôi.