Chương 18

*Lời con Shuu: Thật sự là mình đã cảm thấy rất ba chấm khi phát hiện ra một nửa chương 18 mình đang edit dở không cánh mà bay!(làm lại từ đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi Q^Q)

Tổ Vũ là bị một trận tiếng hoan nghênh làm bừng tỉnh.

Có lẽ đối phương cũng không cố ý đánh thức hắn, nhưng hơn mười người cùng đồng thanh đón chào, cho dù họ đã cố khống chế âm lượng đi chăng nữa, hợp lại với nhau cũng có thể so với một người trưởng thành đơn độc hét to.

Tổ Vũ nâng cái đầu lông xù xù ra khỏi cánh nhìn về phía âm thanh phát ra, đôi mắt nửa khép nửa mở bộ dáng như tùy thời có thể nhắm lại.

Đằng sau đại môn rộng mở, mười mấy ngoại tinh nhân mặc chế phục đồng dạng màu đen đứng đều thành hai hàng thẳng tắp, đứng phía trước là một nam nhân trung niên mặc đồng dạng chế phục nhưng khí thế lại thể hiện rõ địa vị bất đồng.

Mái tóc màu trà của hắn đã xen chút sắc trắng thế nhưng khuôn mặt vẫn thật trẻ trung, nếu không phải khi cười khóe mắt lộ ra nếp nhăn chỉ sợ sẽ không có ai tin tuổi tác của hắn đã không nhỏ.

"Hoan nghênh ngài trở về, tiên sinh."

Quản gia nhà Melved cười ha hả hoan nghênh chủ nhân trở về, đôi con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm vào Cecil....

...trong lòng ngực nơi hai cái con non đang nằm.

Tổ Vũ cảm thấy đôi mắt quản gia như đang lòe lòe sáng.

"Đây là hai tiểu thiếu gia, bọn họ thoạt nhìn trông cũng thật khỏe mạnh."

"Al" Cecil bất đắc dĩ nhìn quản gia trong mắt chỉ toàn hình bóng con non, hoàn toàn bỏ quên người chủ nhân là hắn:"Ngươi đem mọi người tụ tập ở chỗ này làm gì?"

Tại sao hắn lại chưa từng nghe nói nhà hắn có loại tập tục chào đón phô trương đến mức này?

"Đây là lần đầu hai vị tiểu thiếu gia về nhà, ta muốn chuẩn bị trang trọng một chút, huống hồ mọi người đều muốn nhìn thấy hai vị thiếu gia."

Những người khác nghe quản gia nói liền gật đầu phụ họa.

Đây chính là con non mà nhìn khắp tộc Griffin đều thấy thật khan hiếm, nhất là đối với nhà Melved bọn họ, vốn dĩ mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lí cái nhà này sẽ chẳng bao giờ xuất hiện hình bóng con non, bây giờ lại đột nhiên nhiều ra hai con, mọi người sao có thể không kích động.

Cecil:"...."

Hắn nên cảm thấy may mắn vì lão quản gia không có gọi cả đám bảo tiêu trong nhà tới góp vui sao?

Ánh mắt lạnh lẽo của Cecil đảo qua một lượt:"Xem cũng đã xem qua, còn không mau quay trở về làm việc."

Bộ dáng này của hắn thoạt nhìn thực uy nghiêm, nếu làm ở bên ngoài không biết sẽ dọa sợ bao nhiêu người. Đáng tiếc, nơi này không phải bên ngoài mà là Melved gia, tại đây có không biết bao nhiêu người đã nhìn hắn lớn lên, đối với cái mặt lạnh của hắn đã sớm quen, căn bản không thèm để bụng.

Đặc biệt là quản gia, căn bản là hoàn toàn để lời Cecil nói ở ngoài tai, chỉ nhìn Tổ Vũ đang nằm trong lòng ngực Cecil mở to mắt nhìn hắn, cười ha hả nói:"Tiên sinh, ngài ở bên ngoài bôn ba mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi, hai vị tiểu thiếu gia giao cho chúng ta chăm sóc là tốt rồi."

Không đợi Cecil trả lời, hai cái con non đã bị đoạt đi.

Gần đây tiến trình học tiếng ngoại tinh của Tổ Vũ cũng không tệ lắm, tuy không thể hiểu hoàn toàn lời bọn họ nói, nhưng vẫn có thể hiểu một chút ý tứ đại khái.

Vào lúc hắn phát hiện bản thân bị Cecil ôm vào ngực liền cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, hiện tại có thể rời đi đương nhiên vô cùng phối hợp.

Mà một màn này trong mắt quản gia liền biến thành hắn đối quản gia thân cận cùng ỷ lại, tươi cười tự nhiên liền tăng thêm mấy phần hòa ái.

Tuy rằng ngay từ đầu hắn cũng định giao con non cho quản gia chăm sóc, thế nhưng bản thân giao ra cùng với chưa nói gì đã bị đoạt đi là hai việc khác nhau, Cecil có chút buồn bực nhìn quản gia, tiếc rằng người kia căn bản không thèm để ý đến hắn.

Đang muốn mang hai cái con non rời đi, quản gia đột nhiên nhớ ra rằng còn một việc bản thân vẫn chưa hỏi rõ:"Tiên sinh, tên của hai vị thiếu gia gọi ra sao?"

Cecil chỉ chỉ tiểu Griffin còn đang ngủ say trong lòng ngực quản gia:"Ruin"

Chuyển hướng Tổ Vũ còn tỉnh táo nhìn hắn, Cecil trầm mặc một lát như đang tự hỏi, lát sau mới lại một lần nữa mở miệng:"Leo."

Hai cái tên đều mang ý nghĩa hi vọng chúng khỏe mạnh cường tráng.

"Leo tiểu thiếu gia cùng Ruin tiểu thiếu gia sao, tên thật hay."Tươi cười của quản gia có chút cảm khái.

Sau đó hắn liền quay lưng bỏ đi, cực kì vô tâm mà vứt bỏ chủ nhân đã không còn giá trị.

"Ta trước tiên mang hai vị thiếu gia về phòng bọn họ, tiên sinh ngài cũng mau nghỉ ngơi sớm đi."

Quản gia vừa đi, từng người cũng bắt đầu lục tục trở về cương vị của chính mình, chỉ có đầu bếp Bernard tiến lại gần hỏi hắn tối nay muốn ăn gì.

Lần đầu tiên gặp phải thái độ lạnh nhạt như thế, Cecil ngay cả cửa còn chưa bước vào đã bị mọi người bỏ rơi tỏ vẻ hắn có chút không quen.

Nhưng người đó là Al đã nhìn hắn lớn lên, trong lòng hắn không khác gì trưởng bối. Cecil cuối cùng chỉ có thể thở dài, định ra thực đơn buổi tối với đầu bếp liền về phòng mình nghỉ ngơi.

Lại không biết rằng, Tổ Vũ sau khi bị đem đi đã đem địa vị của hắn đè tới tầng thấp nhất.

Thoạt nhìn trong nhà này địa vị lớn nhất chính là quản gia a.

Tổ Vũ thành thật ngốc trong lòng ngực quản gia, đôi mắt linh động đảo tới đảo lui quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Căn nhà này phi thường rộng lớn, đến mức quản gia ôm bọn hắn từ cổng đến tầng hai đều phải mất mấy phút - tuy rằng một phần nguyên nhân cũng do quản gia cố ý đi chậm lại.

Nơi này mỗi một cảnh vật đều mang đậm bản sắc chủng tộc. Đồ án Griffin trải rộng mỗi góc, màu sắc bài trí lấy vàng kim làm chủ đạo nhưng lại không tạo cảm giác xa hoa lãng phí. Cho dù mắt thẩm mĩ của Tổ Vũ không cao cũng không thể không thừa nhận phong cách trang trí này vừa cho người ta cảm giác hoa lệ phú quý đồng thời không kém phần sang trọng.

Thậm chí, hắn còn có thể từ một bức màn thêu hoa văn đồ án, một vài bông hoa cắm trong lọ cùng một ít đồ vật linh tinh đặt trong góc mà cảm nhận được hương vị ấm áp thoải mái thuộc về gia đình.

Quản gia ôm hai cái con non lên tầng hai, đi qua hành lang thật dài hình chữ L, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.

Đây là một cánh cửa hoàn toàn khác so với những cánh cửa khác trong tòa nhà này. Nó được sơn màu xanh da trời, mặt trên được điểm xuyết vài đám mây nhỏ, một tấm bảng gỗ được treo trước cửa, mặt trên cũng không viết chữ, chỉ dùng vài nét bút đơn giản vẽ hai con tiểu Griffin.

"Nơi này chính là phòng của các ngươi." Quản gia giành ra một bàn tay, vặn tay cửa đẩy ra.

Mở cửa ra, toàn bộ bốn bức tường cùng trần nhà đều mang màu sắc bầu trời, đỉnh trần còn lơ lửng một "mặt trời" nho nhỏ, ánh sáng không hề chói mắt mà nhu hòa sáng ngời, nhìn kĩ một chút, mới phát hiện kia căn bản cũng không phải mặt trời mà là một cái đèn tự mình lơ lửng ở trên không, không có bất luận thứ gì chói buộc.

Bố trí trong phòng có chút tương tự cái "phòng sủng vật" trên phi thuyền, trên tường đính nhà cây cho mèo, nếu bò lên trên, dưới sự phụ trợ của vách tường sẽ tạo cảm giác như đang đi trên không trung.

Bất quá phòng này cũng không bị đồ chơi chiếm lĩnh toàn bộ mà được sáng lập một góc công viên trò chơi riêng, những nơi khác bày tiểu gia cụ cho trẻ em, mỗi một thứ đều được chọn lựa kĩ càng, mặt ngoài được bao phủ bở vải dệt cùng bọt biển, cho dù con non đang chơi không cẩn thận ngã đυ.ng vào cũng không thể bị thương.

Phòng này không có ổ nhỏ cho trẻ em, thế vào đó là giường trẻ em, cao tầm nửa thước, chỉnh thể là một hình tròn, chung quanh mô phỏng tổ chim mà dùng dây thừng bên lại quấn vòng quanh bao trùm, chỉ chừa một khoảng trống cho con non lên xuống, bên cạnh còn có bậc thang giúp bọn họ ra vào dễ dàng.

Nói tóm lại, đây là một căn phòng có thể khiến con non yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho dù có phải xảo nháo cũng muốn cha mẹ chuẩn bị cho mình một cái.

Tiểu Griffin còn đang ngủ say được quản gia đặt lên giường, đồng thời còn đắp cho nó cái chăn nhỏ in vô số trứng màu.

Tiểu Griffin ở trên thảm cọ cọ vài cái, tiếp tục ngủ đến trời đất tối mịt.

Quản gia từ ái nhìn cái đầu nhỏ xù xù của nó, tưởng tượng bọi dáng nó lúc tỉnh sẽ cỡ nào hoạt bát đáng yêu.

Chờ hắn chuẩn bị tốt mọi chuyện, quay đầu lại lần nữa đã thấy một cái con non khác đã lần theo cầu thang đi lên nhà thám hiểm.

Tổ Vũ xác thực là đang thám hiểm, nói chính xác hơn là tìm hiểu địa hình.

Căn phòng trẻ em này còn có ba cánh cửa, đều được trang bị trình tự cảm ứng, hắn nếu muốn ra vào chỉ cần đứng trước cửa, cửa sẽ tự động mở ra.

Trong đó có một cánh cửa tự động là cửa phòng vệ sinh chuyên dụng cho trẻ nhỏ, đồ vật bên trong đều được thiết kế dựa theo tiêu chuẩn của con non, trước bồn rửa tay đặt một bệ kê chân nho nhỏ, bể tắm rộng mà nông chính là trẻ em ba đến năm tuổi cũng không lo bị chết đuối, nền gạch dưới chân là các loại hình vẽ cỏ xanh, trên tường cũng họa các loại động vật đáng yêu mà hắn không biết, nét vẽ giản lược không khác lắm so với tấm bảng trước cửa phòng.

Một cánh cửa khác là phòng giữ quần áo, có của tiểu hài tử, có của con non, mà cái sau không khỏi khiến Tổ Vũ liên tưởng tới quần áo sủng vật đã từng rất thịnh hành ở địa cầu.

Mà căn phòng phía sau cánh cửa cuối cùng lại có chút kì quái, bên trong chỉ có hai cái rương lớn, ngoài ra cái gì cũng không có.

Tổ Vũ đứng trước cửa tự đồng nhìn hồi lâu, đang do dự không biết có nên tiến vào hay không thì đột nhiên, một đôi bàn tay ấm áp đem nó ôm lên.

"Leo tiểu thiếu gia của ta, căn phòng này còn chưa được bài trí tốt đâu, chúng ta để sau xem có được không?"

Quản gia dùng giọng mềm nhẹ nói chuyện với hắn, thuận tay liền thiết trí mật mã trên cửa tự động, cứ như vậy, trừ khi nhập mật mã vào, bằng không cửa sẽ không tự động mở ra.

Tổ Vũ bị ôm tới đặt xuống giữa một đống đồ chơi, quản gia tươi cười hiền lành ngồi xổm xuống, trông tay cầm một chồng thẻ học chữ - tất cả đều là chữ cái hắn chưa từng thấy qua!

Đã sớm điều tra hoạt động của hai vị thiếu gia từ trước, quản gia vui tươi hớn hở cầm thẻ học chữ hấp dẫn lực chú ý của Leo tiểu thiếu gia nhà mình, thấy hắn quả nhiên giống với thông tin trên tư liệu tỏ ra hứng thú với thẻ học chữ, liền cảm thấy không uổng công hắn cố ý đặt hàng bộ thẻ điện tử nghe nói là được ưa chuộng nhất hiện nay, có mang công năng tự đọc tự viết.

Có cái này, Leo thiếu gia rất nhanh sẽ thân cận hắn.

Đến lúc đó, không biết làm Leo thiếu gia kêu mình là quản gia gia gia tốt hơn hay là Al gia gia tốt hơn đây?

Ai, thật là một nỗi buồn rầu ngọt ngào a~

Tác giả có lời muốn nói:

Quản gia: Nếu có thể, cứ trực tiếp kêu gia gia thì càng tốt.

............