Chương 24: Động phòng

Vừa trả lời Trương Ái Như xong anh cúi xuống hôn lên môi cô, từ khi chụp ảnh cưới hôn cô đến giờ Phạm Quốc Thiên Bảo hình như bị nghiện mất rồi.

Cho dù không bị trúng thuốc của mẹ thì anh hình như gần đây rất thích hôn cô, bởi vì chiều cao trên lệt nên tiểu Như mỏi và vỗ nhẹ vào vai anh.

Buông tiểu Như ra anh kề sát lại vành tai mẫn cảm của cô khàn giọng nói:

- Vậy nên anh làm nhé! Được không tiểu Như?

Cô ngại ngùng biết chuyện anh nói đến là gì, anh hỏi trực tiếp như vậy Trương Ái Như rất ngại ngùng càng cúi thấp đầu hơn và gật đầu đồng ý.

Anh mỉm cười anh nâng cầm cô lên và tiếp tục hôn xuống môi cô, Trương Ái Như đang mặc đầm ngủ hai dây bản to kính đáo, đầm dài đến ống chân che hết cơ thể cô.

Thiên Bảo vừa hôn vừa đưa tay lên cởi hai dây áo của cô ra khỏi vai, khi không có gì để bám vào nữa thì nó trực tiếp rơi xuống đất.

Trên người tiểu Như chỉ còn lại bộ đồ lót màu trắng, anh nói:

- Sau này buổi tối em không cần mặc đồ lót, anh nghe nói mặc ngủ như thế này không tốt cho sức khỏe của em.

Cô gật đầu với những gì anh nói, anh ẩm tiểu Như để lên đặt xuống giữ giường còn chính mình ở trước mặt cô không ngại ngùng mà cởi mở quần áo.

Cô lấy tay che mắt lại, Thiên Bảo mỉm cười lên giường nằm đè trên người cô hôn lấy môi cô, anh nói nhỏ:

- Em ngại cái gì? Trước sau gì đêm nay em cũng sẽ nhìn thấy hết cơ thể của anh mà.

Tiểu Như khuôn mặt càng đỏ lên thêm, anh không biết có phải do tác dụng của thuốc không mà anh cảm thấy cơ thể cô rất mát lạnh.

Rở tay đang bịt mắt của cô ra rồi anh nhẹ nhàng liếʍ láp cánh môi cô, chờ cô vô thức mở miệng, đầu lưỡi anh nhanh chóng chui vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô, mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ.

Cở thể của tiểu Như dường như bất đầu có tác dụng của thuốc, cô chủ động ôm cô anh kéo xuống gần mình hơn.

Sau một lúc lâu, anh mới buông môi cô ra nói nhỏ:

- Môi em thật mềm thật ngọt.

Dứt lời, anh dần đi xuống, hôn lên xương quai xanh của cô, in lên ấn kí của mình tiểu Như được kí©h thí©ɧ như vậy kèm theo phản ứng của thuốc, cô rên nhẹ:

- Ưm…um…



Thiên Bảo vừa hôn vừa mò ra phía sau cởi khoá áo ngực của cô, một đường tuyệt đẹp bay thẳng xuống đất nằm bên cạnh váy ngủ của cô.

Lúc này, toàn thân trên dưới của Trương Ái Như chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ, Thiên Bảo cúi xuống hôn lên ngực cô, môi anh ngậm lấy một bên đẩy đà mà liếʍ mυ"ŧ.

Da thịt cô non mịn mát lạnh sờ vào rất êm, anh ra sức liếʍ mυ"ŧ đầu v* run run của tiểu Như, anh vừa dùng đầu lưỡi gảy gảy, và còn dùng hàm răng gặm cắn.

Tiểu Như liền có chút choáng ngợp, cô tóm lấy đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng đẩy và nói với anh:

- Á…Thiên Bảo…ưm… anh đừng… ưm…đừng cắng mà…

Vuốt ve qua lại hai vυ", gặm cắn, mãi cho đến khi chúng nó trướng thành một vòng lớn, đầu v* đỏ tươi ngoan ngoãn dựng đứng, lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo mới buông tha.

Anh tiếp tục đi xuống, anh hôn thẳng một đường đến rốn cô, hôn hôn bụng nhỏ, kí©h thí©ɧ tiểu Như từng cơn rùng mình.

Cuối cùng anh hôn xuống qυầи ɭóŧ của cô, nhẹ nhàng cởi nó ra và chiếc quần cùng chung số phận nằm bên cạnh áo ngực và đầm ngủ của cô.

Đôi mắt diều hâu chăm chú nhìn vào hang động bí ẩn của tiểu Như, cô ngại ngùng lấy tay che lại và nói:

- Anh đừng nhìn.

Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười hôn lên tay cô và nói:

- Được anh sẽ không nhìn.

Rồi anh lấy tay cô ra cúi đầu xuống giữa hai chân cô, vươn đầu lưỡi thử liếʍ láp nơi đó, rồi anh lại tiếp tục liếʍ láp từng chút từng chút một.

Trương Ái Như làm sao chịu nổi với sự kí©h thí©ɧ mà anh đem đến, cô rên lên:

- A… anh… ưm Thiên Bảo… ưm…

Thiên Bảo khi nghe cô gọi tên mình anh càng bị kí©h thí©ɧ hơn, như được cổ vũ đầu lưỡi thô ráp cứ thế chọc chọc vào, khiến con đường hoa chảy ra một đống nước hoa.

Anh giống như vô cùng khát nước, từng ngụm từng ngụm liếʍ mυ"ŧ sạch sẽ lỗ nhỏ của cô.

Trương Ái Như thật sự không chịu nổi nữa rên rĩ to hơn:



- Ừm… anh…áaaa… anh đừng mà… em chịu không nổi…

Cơ thể cong lên, hai chân gắt gao kẹp, muốn giảm bớt cảm giác khó nhịn ngứa ngáy kia. Anh mỉm cười đi lên hôn vào môi cô hỏi:

- Em thích không?

Tiểu Như ngại ngùng không trả lời anh, tiếp tục anh hôn vào vành tai cô và nói:

- Anh làm như thế chút nữa em mới không đau, khi đau quá thì em cứ cắng anh nha.

Chưa đợi Trương Ái Như tiếp thu hết câu nói của anh, thì ở phía dưới Phạm Quốc Thiên Bảo đã trực tiếp đi vào, cô đau quá cào vào lưng anh và nói:

- Á…em…em đau quá…á…

- Ngoan em thả lỏng một chút là sẽ không còn đau nữa, nghe lời anh.

- Em chịu không nổi.

Anh cúi xuống hôn lên môi cô, một tay thì xoa bóp nơi gò bồng đào của cô để cho tiểu Như mắt tập trung.

Cảm thấy cô gái nhỏ cắn môi không nói lời nào, nhưng cơ thể không còn cứng đờ như lúc anh mới đi vào, anh không khắc chế nữa, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy.

Trương Ái Như cảm thấy đau đớn ban đầu đã biến mất, mà thay vào đó là cảm giác tê dại.

Thấy người phía dưới bất đầu chấp nhận được anh, Phạm Quốc Thiên Bảo bắt đầu đưa đẩy để cả hai được thoải mái.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ láp một vòng quanh nơi đẩy đà của cô, đây là phần thưởng thêm anh cho cô, phía dưới anh hoạt động càng lúc càng nhanh đến cuối cùng cô bắt đầu rên rĩ thật to, kèm theo âm giọng trầm khàn của anh.

- A…ưm…Thiên Bảo…um… em không được… ưm…

- Hưm…Tiểu Như… ưʍ.

Cả hai đều đạt đến cao trào, cứ nghĩ là xong rồi thì anh hôn lên trán cô nói:

- Thuốc đã giải xong rồi, nhưng đêm thì còn rất dài.

Và rồi tiểu Như không còn biết gì nữa để mặc anh muốn làm gì thì làm.