Chương 17: Cô sẽ chết trong lòng anh vì tim đập nhanh quá mất

Raw Ⅰ convert: Vespertine

Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ

Cách cửa tủ, bên tai Cố Tử Hâm nghe tiếng treo quần áo, trước mặt là người trong lòng, môi anh kề sát môi cô.

Cô nàng nhỏ nhắn núp trong gian tủ rất ổn, mà Minh Vu Diệp đứng cạnh không những khom đầu gối, mà còn phải cúi nửa người, gắng lắm mới vừa.

Thần kinh Cố Tử Hâm có lẽ chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ.

Cô nghe tiếng bước chân ngày càng gần, đôi tay không có chỗ để vì không gian chật chội cũng mướt mồ hôi. Giờ phút này so với hẫng chân trên hành lang, đáp phao lúc đi thi, đang ngủ thì thầy gọi, còn căng thẳng hơn lắm lắm lắm.

Cô không nhắm mắt.

Anh cũng không.

Đèn đang tắt, chẳng chút ánh sáng lọt qua khe hở trong gian tủ, Cố Tử Hâm không nhìn thấy mặt Minh Vu Diệp, song cảm nhận rất rõ hơi thở nóng ẩm của anh phả trên mặt cô, ấm áp tới mức hoà tan trái tim cô.

Cố Tử Hâm rất muốn ngăn cản anh. Bởi nếu anh cứ tiếp tục thở như thế, rất có thể cô sẽ chết trong lòng anh vì tim đập nhanh quá mất. Nhưng tình hình đang rất nguy hiểm, tiếng giày cao gót không thân thiện xíu nào vẫn vang lên đều đặn, cô nàng không dám thốt nửa lời, cơ thể cứng đờ cũng không dám nhúc nhích.

Song, Minh Vu Diệp dám.

Đôi tay đang ôm cô dần dần dịch xuống, kéo áo khoác, ve vuốt xương quai xanh, lại theo đường cong mềm mại luồn xuống dưới.

Kí©h thí©ɧ thân thể khiến cô vô thức muốn rên thành tiếng, âm thanh chưa kịp thốt ra đã bị môi lưỡi nóng ẩm nuốt trọn, hoà tan trong miệng chàng trai.

Cô không dám nhích người, để mặc Minh Vu Diệp mân mê cơ thể mình, đồng phục kín đáo cũng lới lỏng. Nhưng trong gian tủ vẫn chật ních quần áo anh, thế nên áo khoác không rớt xuống, mà buông lơi trên bờ vai nhỏ.

Mãi tới khi cô suýt ngừng thở, cánh môi anh mới lưu luyến rời đi, rồi lập tức để lại trên cổ Cố Tử Hâm những dấu hôn hoang dại.

Cô nàng cảm nhận rất rõ thứ gì đó đang hừng hực giữa hai chân mình, cơ thể cứng còng, song khe nhỏ lại xấu hổ tuôn trào khát khao.

Đôi tay đang bối rối không chỗ để của Cố Tử Hâm rốt cuộc cũng được dùng đến ——bàn tay to rộng của chàng trai nắm tay cô, luồn vào chun quần, với vào qυầи ɭóŧ anh.

Cô chẳng rõ liệu giờ mình có sẵn lòng làm vậy, nhưng cũng không từ chối Minh Vu Diệp, thuận theo tay anh, bao bọc cậu chàng đang tràn trề phấn chấn, đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ từng nếp nhăn.

Tay kia cô cởϊ qυầи anh, cây gậy đang ngẩng cao ngạo nghễ bật nẩy ra, hưng phấn tuôn dịch nóng bỏng.

Minh Vu Diệp cũng không nhàn rỗi, trong khi cô dịu dàng vỗ về anh, anh kéo cả quần dài và qυầи ɭóŧ ẩm ướt của cô xuống đùi, ngón tay len vào vuốt ve, mân mê khe hở ướt nóng.

Khoảnh khắc tay nắm cửa xoay tròn, một tia sáng luồn vào, chiếu vào kẽ hở giữa hai người, giúp cả hai nhìn rõ mặt nhau.

Ánh sáng leo lắt mau chóng bị bóng người thon dài chắn mất, tiếng giày cao gót vang lên giòn giã, người phụ nữ vừa cao giọng gọi vừa bước vào phòng.

Cố Tử Hâm vô thức nín thở, nhưng không thành công.

Ngay giây phút ấy, cậu chàng to lớn của chàng trai hưng phấn lao sầm vào hầm tối non nớt, cô gái run rẩy dữ dội, cắn dập môi để không phát ra tiếng, mặt lã chã chực khóc.

Hơi thở khẽ khàng gấp gáp của cô tràn vào tai Minh Vu Diệp càng quyến rũ gấp bội lần, anh duỗi tay siết chặt cô vào lòng, cơ thể hai người dán sát nhau.