Chương 1

Vệ Mạnh Hỉ bị nóng tỉnh.

Trong sân vườn riêng của nhà có vài cây lựu, khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ ——hình như đây là Lục gia?

Nàng nhớ rõ mấy cây lựu này, đứa con thứ ba của nàng, nhũ danh* U U, chính là bị cha mẹ chồng chôn cách bức tường bên trái cây thứ ba. Lý do là đứa nhỏ chết sớm không chỉ không thể chôn vào phần mộ tổ tiên, còn không thể chôn ở chỗ cao hơn so với phần mộ tổ tiên.

*Nhũ danh: tên đặt lúc mới đẻ

Đó là một tòa dưỡng lão bỏ hoang, địa thế trũng thấp.

Sau này nàng trở thành nữ nhà giàu mới nổi, mua được nghĩa địa sơn minh thủy tú*, chuyển mộ đứa nhỏ sang đó.

*Sơn minh thủy tú: cảnh núi sông tươi đẹp

Đều nói người sắp chết, linh hồn đi đến địa phương vướng bận nhất, như vậy hiện tại nàng sắp chết sao? Nhưng nàng cũng không sợ hãi, chỉ là cảm thấy tiếc nuối.

Mọi người đều nói, mạng Vệ Mạnh Hỉ nàng thật tốt, lúc trẻ tuổi là cô gái nổi tiếng xinh đẹp trong huyện, tuy rằng chồng đã chết, nhưng mang theo hai đứa con chồng trước tái giá cũng có thể gả cho kỹ sư địa chất có tiền đồ, sau này trở thành nhà giàu mới nổi.

Chính là, hình như mọi người đã quên, nàng sinh ra trong thời đại khó khăn nhất, 6 tuổi không có cha, theo mẹ đi tái giá, cha kế còn có một đứa con gái so với nàng nhỏ nửa tuổi, đối với con chồng trước đi theo mẹ kế chiếm đoạt đồ ăn, em gái phi thường căm thù nàng, mẹ luôn luôn dạy nàng phải hiểu chuyện, nàng nghe lời.

Làm chị gái trong gia đình, chịu thương chịu khó suốt mười năm chăm sóc con bò già của cha kế, không dễ dàng mới gả cho đầu bếp của tiệm cơm quốc dân lớn nhất huyện thành, sinh hạ một đôi long phượng thai Vệ Hồng Vệ Đông, vốn cho rằng cuộc sống về sau càng ngày càng tốt đẹp, nhưng chồng nàng phạm sai lầm, bị tiệm cơm đuổi việc…… Một nhà bốn người chỉ có thể về quê, cùng anh em chú bác mấy nhà sống chen chút trong một ngôi nhà lớn.

Nếu cuộc sống có thể từ từ ổn định cũng không sao, cố tình không đến nửa năm nam nhân bệnh chết, chị em dâu ồn ào làm loạn muốn chia nhà, cha mẹ chồng ngại nàng chiếm đồ ăn, bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm nhà chồng mới cho nàng.

Khi đó Vệ Mạnh Hỉ, vẻ ngoài không tầm thường. Bởi vì di truyền cha ruột một làn da trắng cùng mũi cao mắt to, hai căn bím tóc đen nhánh, đi đến đâu thành tiêu điểm chỗ đó, là ánh sáng mặt trời của công xã, hoàn toàn xứng đáng là “Một đóa hoa”.

Nhớ tới mẹ chồng trước đó có nói, nữ nhân xinh đẹp làm không được việc gì, thay vì lãng phí lương thực trên người nàng, không bằng sớm tống cổ ra ngoài, cũng có thể chuẩn bị cho chú em chút tiền lễ hỏi cưới. Khi đó Vệ Mạnh Hỉ không phải người quyết đoán, nhưng cũng không phải đứa ngốc, muốn ép nàng tái giá, có thể, nhưng đứa nhỏ không thể xa mẹ, hai đứa Vệ Hồng Vệ Đông nàng sinh, phải mang bọn nhỏ đi cùng.

Có hai “đứa con chồng trước”, đối tượng làm mai vốn như hổ rình mồi lập tức giảm hơn nửa, nàng hiểu rõ điều kiện của bản thân, những nam nhân xem xét vẻ ngoài xinh đẹp của nàng sẽ tạm thời chịu đựng một đôi long phượng thai, nhưng nếu thời gian lâu dài thì sao? Bản thân nàng đã chịu đủ đau khổ ở nhà cha kế, biết cha kế cũng không tốt so với mẹ kế là bao nhiêu, nuôi thêm một đứa trẻ chẳng qua là thêm người giúp việc miễn phí.

Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi từ chối vài thanh niên độc thân điều kiện không tệ, nàng tiến thoái lưỡng nan*.

*Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.