Chương 49: Đi Nhà Khách

“Mẹ, thịt ăn ngon”.

“Mẹ, con có thể ăn hết một chén”.

“Con có thể ăn một chậu”.

“Con có thể ăn được một nồi luôn a, nếu chúng ta mang nồi sắt đến thì tốt biết mấy…….” Căn Bảo tiếc nuối nói, bọn nó có thể đi bắt cá, ếch đồng, còn có thể đào rau dại, có nồi sắt nấu thì tốt quá.

Bọn nó có thể đoán được nguyên nhân tại sao ba chỉ ăn bánh bột ngô rồi, chính là trong ký túc xá không có nồi sắt để làm đồ ăn nha.

Vệ Mạnh Hỉ nghe bọn nhỏ nói liêng thiêng mà nhức cả đầu, chỉ ừ ừ có lệ.

“Mẹ, mẹ nói xem, có phải vậy không a?”

“Yên lặng chút đi, có ăn cũng không bịt được miệng của mấy đứa nữa” Tuy có kiên nhẫn ừ ừ với từng đứa nhưng dọc đường đi ồn ào muốn chết, không nói không được mà.

Lưu Lợi Dân bưng hộp cơm đi tìm không gian khác, để lại một nhà bảy người.

Nhóm tiểu gia hỏa ăn như quỷ chết đói đầu thai, ngay cả tiểu Ô Ô mới đút một muỗng liền vươn tay muốn ăn tiếp, ăn đến nổi miệng nhỏ căn phồng lên.

Vệ Mạnh Hỉ chọn miếng thịt ba chỉ mỏng rồi dùng chiếc đũa kẹp với cơm, mỡ tan trong miệng thơm ngào ngạt, trách sao ai không thích ăn chứ.

Lục Quảng Toàn thì ngược lại, giống như không thích ăn chỉ cặm cuội ăn xong bánh bột ngô.

Vệ Mạnh Hỉ đương nhiên nhìn thấy, muốn nói gì đó lại thôi, không quản anh thích ăn gì, làm cha là vậy đó chính bản thân mình có đói nhưng phải cho bọn nhỏ no, đây là truyền thống từ cổ chí kim của người tỉnh Thạch Lan.

Đã sinh ra thì phải nuôi nấng và chăm sóc bọn nó.

Ăn uống no nê xong một đám ngáp liên miên, tuy đã ngủ ở trên xe nhưng không gian chật hẹp, không ai ngủ ngon giấc, hiện tại Vệ Mạnh Hỉ không nghĩ bất cứ việc gì ngoài việc đi ngủ.

“Anh xin nghỉ mang mấy mẹ con đi nhà khách nghỉ ngơi”.

Vệ Mạnh Hỉ nghiêng đầu xem Lục Quảng Toàn chủ động bế lên hai đứa con gái, bên trái một đứa, phải một đứa, động tác hơi lạ nhưng thực vững vàng, không ngã hai đứa nhỏ.

“Không cần xin nghỉ, anh cứ đến ban đi làm đi” Bằng không ai kiếm tiền cho mấy mẹ con xài a.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, rồi thật nhanh né tránh. Vệ Mạnh Hỉ không muốn lãng phí thời gian của anh “Mẹ con tôi sẽ sống lâu dài ở mỏ quặng này”.

Quả nhiên, lông mày của Lục Quảng Toàn hơi giật giật, cái gì anh cũng chưa nói, ngược lại hỏi thăm trên đường mấy mẹ con đến đây có thuận lợi không? Có đi qua nhiều địa phương không? Ngồi xe trong bao lâu?

Từng giao tiếp với nhiều người, làm sao Vệ Mạnh Hỉ không nhìn ra anh đây là đang tìm đề tài để nói chuyện với cô.

Cũng làm khó anh, anh dùng lời quan tâm chiếu cố thay vì khiến cho cô và bọn nhỏ khó xử. Vệ Mạnh Hỉ quan tâm đến sự kiện “Tôi có gửi thư, anh có nhận được không?”

Cô sốt ruột đến hoảng, chạy trốn là một chuyện, cái quan trọng là cô muốn thay đổi vận mệnh đời trước tránh sự cố sụp hầm mỏ.

“Thư gì?” Vẻ mặt không giống nói dối.

Vệ Mạnh Hỉ tức giận trong lòng, xem ra bị người ta chặn đầu rồi, mặc dù gửi lúc không có mặt Lục Tiểu Ngọc nhưng vẫn khó đảm bảo an toàn.

Cô quyết định đổi đề tài, vụ sập hầm mỏ để nhắc lại sau đi, “Tôi nói chính là sự thật, tôi đến lần này chính xác là chạy trốn, mẹ của anh muốn gϊếŧ tôi đấy”.

Lục Quảng Toàn dừng bước, sắc mặt thay đổi.

“Tôi hỏi anh, anh gửi tiền lương về nhà là cho tôi và bọn nhỏ hay cho mẹ anh?”

Đây là câu hỏi chí mạng, Lục Quảng Toàn nuốt nước miếng một cái.

“Được rồi, vậy đổi câu hỏi, tôi lấy tên tôi đi nhận tiền lương anh gửi về đó, không có vấn đề gì đi?”

“Ừ”.

“Tôi lấy tiền lương đi xem bệnh cho con gái anh, việc này thì đâu có gì sai?”

Tiểu Ô Ô dường như được các anh chị dạy, đôi mắt mông lung buồn ngủ, vén cái áo lên lộ ra cái bụng nhỏ nhô lên thở phập phồng.

Lục Quảng Toàn nhìn thấy trong lòng đau xót không dư vị gì tả nổi, cái bụng như vậy chắc chắn là bị bệnh “Không sai”.

“Tôi dùng tên của mình lãnh đơn gửi tiền lương của anh để đi xem bệnh cho con gái, còn đem tiền tiêu hết, mẹ của anh làm trò trước mặt mọi người trong thôn muốn gϊếŧ chết tôi, anh nói xem tôi làm sao không thể chạy trốn, nếu không phải chờ anh về hốt xác tôi à?”