Chương 2: Ầm ĩ

Tâm trí A Viên lúc này rối bời, xấu hổ nhìn nam tử kia đang mặc y phục vào, chắp tay, kéo chốt cửa, bước ra ngoài, xoay người cẩn thận đóng cửa lại, vội vàng bỏ lại một câu: "Ngươi —— nghỉ ngơi đi, ta qua phòng các đệ đệ chen chúc ngủ".

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, ngọn lửa của hai cây nến đỏ bị gió ngoài cửa lay động vài cái, sau đó lại chậm rãi đứng yên.

A Viên quấn chăn, chân trần nhảy xuống giường, chạy chậm lại cài chốt cửa, mới kinh hồn, chưa trở lại giường.

Hình như có chỗ nào đó không đúng?

Thì ra là lết cái chân gầy, sao không lết nữa?

A Viên chỉ cảm thấy lần này đi qua đi lại, không ngờ thân lại nhẹ như chim yến, nàng cũng không để ý tìm y phục, kéo chăn ra trước, cúi đầu nghiên cứu cảm giác kỳ quặc của hai chân.

Dưới ánh nến ấm áp, hai bàn chân trần có kích thước tương đương nhau, mắt cá chân thô bình thường, bắp chân - - bắp chân cũng to nhỏ, hiện ra ánh sáng trắng noãn.

A Viên chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp dời vị trí, đây không phải là chân của nàng, hai chân ban đầu rõ ràng là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục, cái chân trái kia đi theo nàng ba mươi năm, gầy như que củi, cơ bắp teo lại thành màu vàng nhạt.

Cũng bất chấp ngượng ngùng gì đó, A Viên kéo chăn đỏ rực ra, đây là - - đây là một dáng người hoàn mỹ!

Hai cái đùi, tập hợp vào nhau thật đẹp, mập mạp, trắng nõn, giống hệt như sinh đôi, không có một chút khác biệt!

Bóp hai cái đùi thật mạnh, "Ai u!" đau đến nước mắt đều chảy ra, đây không phải nằm mơ, đây là thật!

Chuyện gì vậy?

Ông trời ơi, đất ơi, ông đã mở mắt rồi sao? Biết thương cảm với cuộc sống khó khăn của bổn tiểu thư, đặc biệt mở bàn tay vàng, vì nàng cải mệnh?

A Viên trong phút chốc khóc không thành tiếng, ba mươi năm vì cái chân què này chịu đựng, khi những đứa trẻ khác chơi nhảy dây, chơi bóng, nàng ngồi ngồi xổm sang một bên và quan sát cực kỳ hâm mộ. Khi giáo viên tổ chức du xuân, đại hội thể dục thể thao, cô núp trong góc không nói lời nào. Khi những cô gái cùng tuổi mặc váy ngắn xinh đẹp hẹn hò với bạn trai, cô chỉ có thể đón sinh nhật một mình.

Ông trời đáng thương, một lần nữa ban cho ta hai chân lành lặn, từ nay về sau không cần khinh thường chính mình nữa, nàng phải sống thật tốt quãng đời còn lại, đối nhân xử thế, sinh long hoạt hổ[1] chăm chỉ vận động, xinh đẹp đi tìm bạn trai, vui vẻ hạnh phúc sinh mấy đứa bé.

[1]生龙活虎的: Thành ngữ Trung Quốc, Nó có nghĩa giống như một con rồng rất giận dữ và một con hổ mạnh mẽ . Hình ảnh ẩn dụ sống động, mạnh mẽ và đầy sức sống.

Chờ một chút, nam tử vừa rồi, lại là chuyện gì xảy ra?

A Viên từ trong niềm vui bất ngờ to lớn với đôi chân khỏe mạnh trở về hiện thực, nàng cũng không phải người vô học, đương nhiên biết ông trời sẽ không đột nhiên khôi phục một chân lành lặn cho nàng, như vậy, hiện tại thân thể này là của ai?

Cảm giác đau đớn giữa hai chân lại khôi phục, trên tấm đệm màu trắng còn để lại chút vết máu.

Cơ thể của nữ tử này vừa mới bị phá.

Lại nhìn một đôi nến đỏ chiếu cao, chăn đỏ thẫm ồn ào, trong đáy lòng A Viên có một ngọn lửa nho nhỏ đang lóe lên: "Tỷ cũng xuyên qua? Thay đổi thân thể khỏe mạnh?"

Như vậy, nam tử vừa rồi, chính là tân phu[2] của cỗ thân thể này? Dường như, dáng người cũng không tệ lắm.

[2]Tân phu: Chồng mới

"Phi."A Viên quả quyết nhổ chính mình một ngụm, với tình hình hỗn loạn hiện tại, vẫn là lau sáng con mắt nhìn rõ tình huống rồi phán đoán! Đừng vì vừa có được một đôi chân tốt, lại đặt cược mạng sống của mình một lần nữa, nói cách khác, nàng còn chưa trải nghiệm đủ cảm giác thoải mái khi bước đi với đôi chân to nhỏ dài ngắn này!

Lấy ra vài bộ y phục từ trên kháng, quả nhiên bộ y phục này là dành cho tân nương tử, tà áo của áo choàng thêu hoa đỏ rực, quần vải bông rộng màu đỏ rực, ngay cả nút khóa kéo cũng không có, ngược lại có một sợi dây vải thật dài, miễn cưỡng có thể buộc ở quanh eo, còn phải gập lưng quần qua lại để buộc một chiếc nút thắt, còn phải lo lắng về việc liệu nó có bị rơi ra sau khi dùng động tác quá lớn hay không.

A Viên cũng lấy ra một cái giống như váy, không eo cũng không có đũng quần, nó có hình dạng của một chiếc xô hình tròn, nhưng váy được thêu hoa, cành cây dây leo, rất đẹp.

Có lẽ, thân thể này, cũng từng tìm mọi cách khát khao gả cho tân lang của mình, mới ngồi ở dưới đèn, thêu áo cưới từng đường kim mũi chỉ, chỉ là không biết rốt cuộc do nguyên nhân gì, trời xui đất khiến cho cô xuyên đến đây chim cu chiếm tổ chim ác là[3].

[3]Chim cu chiếm tổ chim ác: là một thành ngữ Trung Quốc. Ban đầu nó đề cập đến một người phụ nữ kết hôn và định cư tại nhà chồng. Cái sau là một phép ẩn dụ cho việc chiếm chỗ ở của người khác.

Trong lúc nhất thời, A Viên lại cảm thấy xấu hổ, vốn muốn nhảy xuống đất nhảy qua nhảy lại cũng phai nhạt.

Ngoài phòng, lại truyền đến âm thanh lôi lôi lôi kéo và vài tiếng cãi cọ to nhỏ. A Viên hoàn toàn đề phòng, cũng không thèm mặc cái váy kia, vội vàng tìm giày, xỏ chân vào, chạy ra sau cửa chăm chú lắng nghe.

"Đại ca, cưới nương tử vào trong nhà chúng ta, phải bảo nàng ở cùng với đại ca còn nếu không muốn thì cũng phải an tâm làm dâu Dương gia chúng ta!"

Một giọng nam có vẻ nóng nảy thở hổn hển trút giận: "Không thể nuông chiều sức lực này của nàng ta, hôm nay là một ngày tốt lành, nàng ta vừa thắt cổ vừa uống thuốc còn ầm ĩ không thôi, không muốn gả vào nhà chúng ta, có bản lĩnh đi gây sự với mẹ kế nàng ta! Bây giờ là nửa đêm, lại đuổi đại ca ra khỏi tân phòng thì tính là chuyện gì?"

Có vẻ như người vừa nhỏ giọng khuyên giải, chính là tân lang vừa rồi: "Nhị đệ đừng so đo, trong lòng nàng không thoải mái, chờ sau này nàng suy nghĩ cẩn thận là được rồi, dù sao không có phụ mẫu thân sinh, bản thân là nữ nhi nhà Đồng Sinh lão gia, biết chữ, gả đến nhà chúng ta, cũng coi như ủy khuất cho nàng."

"Có ủy khuất gì chứ?" Vòng ngọc gia truyền của Dương gia chúng ta đều cho nhà các nàng, đất cũng bán được hai mẫu mới cưới được tức phụ này vào cửa, bây giờ còn không cho đại ca vào phòng, đi đến chân trời cũng nói không lý lẽ!" Giọng nam làm nhị đệ kia càng nói càng phẫn nộ.

Âm thanh mở cửa, một nữ tử mơ mơ màng màng hỏi: "Đại ca nhị ca, các ngươi ở bên ngoài làm gì vậy?"

"Đại ca mau tới, Tiểu Tứ đái dầm, làm đệ ướt hết rồi - - " Còn có một giọng nam hài tử lộ vẻ non nớt đang vội kêu.

Trong sân tựa hồ binh hoang mã loạn[4], tiếng bước chân ồn ào đi đến một gian phòng khác, tiểu hài tử sau khi bị đánh thức tức giận kêu lên vài tiếng, lại ổn định trở lại.

[4]兵荒马乱: một thành ngữ Trung Quốc, bính âm: bīng huāng mǎ luàn, có nghĩa là trật tự xã hội không ổn định.

Chỉ những động tĩnh này thôi cũng khiến A Viên nghe đến đầu óc choáng váng, cả nhà này rốt cuộc có bao nhiêu hài tử? Không thực hiện kế hoạch hóa gia đình? Sao chuyện gì cũng gọi là "đại ca", không có phụ mẫu quản giáo sao?

Xem ra, có thể khẳng định mình đã xuyên không, từ hiện đại cơm no áo ấm, xuyên qua nông gia viện nghèo khó lại nhiều hài tử, A Viên lần nữa quét mắt nhìn mông lung bốn góc của gian phòng, vuốt ve hai chân dài rộng như nhau, dĩ nhiên trên khóe miệng lại giơ lên nụ cười.

Không cần biết phía trước ầm ĩ bao nhiêu, phiền toái và khó khăn bao nhiêu, chị bây giờ khỏe mạnh, cái gì chị đây cũng không sợ!Khu Vườn Ngọt Ngào - Chương 2: Ầm ĩKhu Vườn Ngọt Ngào - Chương 2: Ầm ĩHình 1: Chim Ác Là Hình 2: Chim Cu