Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khúc Biến Tấu Goldberg

Chương 2: Bùi Ôn tỉnh lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Bánh

Lần đầu tiên nhận được chút tin tức gì đó về người kia sau 8 năm, thế mà lại là loại tin tức kiểu này sao?

Sau khi bác sĩ rời đi rồi, Cố Khải vẫn cảm thấy mình không thở nổi.

Lúc ông bà qua đời, anh vẫn còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của cái chết.

Đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với chuyện này sau khi đã trưởng thành.

Cố Khải mất vài phút để giải tỏa mớ hỗn độn trong đầu mình rồi mới gọi điện thoại cho Ngư Sương Sương.

Anh cứ tưởng nghe xong tin này thì Ngư Sương Sương sẽ khóc rất nhiều, nào ngờ được người kia thế mà lại rất bình tĩnh.

"Ngư Sương Sương?" Cố Khải cau mày, "Cậu ổn chứ? Đừng nghĩ quẩn đấy nhé."

Ngư Sương Sương im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng nói có chút chua xót của cô truyền tới từ đầu dây bên kia: "Tớ không sao."

Cố Khải có chút lo lắng: "Thật là không sao chứ?"

"Tớ muốn xem cậu ấy một chút," Ngư Sương Sương nói, "Cậu mở video lên cho tớ xem Bùi Ôn ra sao được không?"

"Tớ muốn biết giờ cậu ấy trông như thế nào."

"Có thể.. có thể là tớ sẽ không về kịp trong 48 giờ nữa...... Nếu, nếu...." Ngư Sương Sương càng nói càng nghẹn ngào, "Tớ muốn xem cậu ấy đang ra sao...."

Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi sự rung động từ 8 năm về trước, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Ngư Sương Sương, tâm trạng của Cố Khải cũng chùng xuống.

"Không được vào phòng ICU thăm bệnh." Anh nói, "Nhưng tớ sẽ hỏi thăm bác sĩ thử xem có cách nào khác hay không."

Ngư Sương Sương gật đầu: "Được...... Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Cố Khải hỏi bác sĩ, người đó nói việc thăm bệnh là không được phép.

Tình trạng của bệnh nhân trong phòng hồi sức cấp cứu đều rất nguy kịch, nếu người nhà vào trong thăm bệnh rồi bị cảm nhiễm thì sẽ không ai chịu trách nhiệm nổi.

Nhưng bọn họ có thể quan sát tình hình của người bệnh qua video.

Nhận được sự cho phép, Cố Khải gọi video qua cho Ngư Sương Sương, để cô nhìn người kia qua video giám sát.

Bùi Ôn nằm yên trên giường bệnh, cậu đeo mặt nạ dưỡng khí, khắp người toàn là ống dẫn, tay chân đều bị trói lại, không nhúc nhích, cũng không có một chút sức sống nào.

Cố Khải hỏi: "Sao phải trói cậu ấy lại vậy?"

Một y tá trả lời: "Vì bệnh nhân vẫn luôn kéo ống dẫn trên người mình xuống, không chịu nằm yên."

Cố Khải cau mày, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Bên kia, Ngư Sương Sương vừa thấy Bùi Ôn đã bắt đầu bật khóc. . TruyenHD

Cô sợ mình sẽ quấy rầy những người ở bệnh viện nên đã chủ động che micro lại, không để âm thanh lọt qua đó.

Cố Khải không muốn tiếp tục kí©h thí©ɧ cô bạn của mình nữa, anh dời camera qua hướng khác, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cậu cũng thấy rồi đấy, đừng khóc, cứ lo việc của mình cho xong đi đã."

"Ở đây có nhiều bác sĩ như vậy, mọi người đều đang dốc hết sức cứu chữa cho cậu ấy, cậu ấy sẽ ổn thôi."

"Nếu Bùi Ôn tỉnh lại, cậu ấy cũng không mong cậu vì mình mà trễ nãi công việc đâu."

Ngư Sương Sương nghe xong, cô lau nước mắt, gượng cười: "Ừm, tớ biết rồi."

Cố Khải: "Cười không nổi thì không cần cười đâu."

Khuôn mặt của Ngư Sương Sương nhanh chóng sụ xuống, lông mi giả cũng sắp rớt ra tới nơi rồi.

Cố Khải không khuyên nổi nữa, anh hỏi: "Sao chưa thấy người nhà của cậu ấy đến thế? Tớ nhớ lúc học cấp ba, mẹ của Bùi Ôn săn sóc cho cậu ấy lắm mà, lâu lâu còn ghé trường nữa. Giờ xảy ra chuyện lớn như thế này rồi mà không thấy ai hết vậy?"

Ngư Sương Sương đang ở trong sa mạc, tín hiệu rất kém, hình ảnh Cố Khải trong video cũng bị ngắt quãng liên tục, cô đành ngắt cuộc gọi, giải thích bằng một tin nhắn:

"Đó là chuyện gia đình của cậu ấy, tớ cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là giờ cậu ấy đang sống một mình, cũng không còn liên lạc gì với bố mẹ nữa."

Có một đồng nghiệp khác lên tiếng gọi Ngư Sương Sương, Ngư Sương Sương vội đáp lại, cô lau nước mắt, vội gửi một tin nhắn thoại qua cho Cố Khải:

"Tớ sẽ quay lại ngay sau khi xong việc ở đây."

"Từ giờ cho tới đó, cậu hãy chăm sóc cho cậu ấy giúp tớ nhé, cảm ơn."

Gió trên sa mạc đang gào rít, tin nhắn thoại bị lẫn với rất nhiều loại tạp âm, giọng nói của Ngư Sương Sương cũng vì thế mà trở nên mơ hồ.

Nói xong, cô lập tức biến mất.

"Được."

Cố Khải bỏ điện thoại di động vào trong túi, anh ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn người đang nằm trên giường bệnh qua máy giám sát.

Nếu nói, năm đó Bùi Ôn là một đóa hoa sơn chi trắng tinh với hương thơm ngào ngạt, thì giờ đóa sơn chi năm nào đã khô héo úa tàn, sắp chìm sâu vào bùn đất.

Hai mắt người nọ nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trên môi không có một tia máu. Thân hình vốn đã mảnh khảnh giờ lại càng gầy gò, cổ tay lộ ra bên ngoài lại càng nhỏ nhắn đến mức có thể bị bẻ gãy chỉ trong nháy mắt, trên cánh tay đó đang được gắn một ống kim truyền dịch.

Trái tim anh bỗng đau âm ỉ.

Cố Khải muốn đưa tay chạm vào người nọ, nhưng thứ mà anh chạm vào chỉ là màn hình máy tính lạnh lẽo.

Anh thu tay về.

Đối mặt với một Bùi Ôn như thế, Cố Khải có chút bối rối.

Lúc ra khỏi phòng điều khiển, Cố Khải vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Cô y tá khuyên nhủ anh vài câu, bọn họ làm việc ở phòng hồi sức cấp cứu, vốn đã quen với cảnh nhìn thấy người nhà của bệnh nhân khóc lóc ỉ ôi hằng ngày, nhưng giờ người này lại không khóc, thế nên cô có chút không quen.

Cô y tá nhìn Bùi Ôn nằm trên giường bệnh, thầm thở dài trong lòng.

Cô biết là Bùi Ôn đã tự tử, một chàng trai trẻ đẹp như vậy, tự tử rồi được đưa vào phòng ICU, một người nhà cũng không thấy tới.

Cố Khải quay trở về với băng ghế bên ngoài phòng ICU, anh ngồi xuống, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của Bùi Ôn.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng ngoại hình của cậu vẫn không thay đổi gì nhiều, những đường nét trên khuôn mặt đó vẫn giống hệt với cậu thiếu niên trong trí nhớ của anh.

Chỉ là người kia đã trưởng thành lên rất nhiều, cũng gầy đi rất nhiều, bộ dáng bừng sức sống trước kia giờ lại chuyển thành u ám tối tăm, khiến anh không dám nhìn nhận đó chính là cậu.

Cố Khải gục đầu xuống, gõ ngón tay lên đầu gối.

Thời gian lúc chờ đợi luôn tràn ngập khó khăn như thế, Cố Khải muốn tìm gì đó để dời sự chú ý của mình đi, nhưng anh đi vội quá, ngoại trừ di động, chìa khóa và một chiếc ô, anh không đem theo bất cứ thứ gì cả, chỉ có thể chơi điện thoại để gϊếŧ thời gian.

Lúc mở WeChat ra, Cố Khải mới nhớ tới Sử Dương Minh, anh gửi yêu cầu kết bạn qua cho hắn, còn ghi chú thêm rằng mình là ai.

Yêu cầu kết bạn được xác nhận rất nhanh, Cố Khải còn chưa kịp nói gì, Sử Dương Minh đã hỏi ngay: "Anh ấy thế nào rồi? Tỉnh lại chưa?"

Rõ ràng là không thân quen gì nhau, thế mà thằng nhóc này lại nhiệt tình thật đấy, Cố Khải nghĩ thầm.

"Vẫn chưa." Cố Khải nói.

"Chưa tỉnh luôn sao?" Sử Dương Minh hỏi, "Thế tình hình ra sao rồi?"

Cố Khải: "Phù phổi cấp, bác sĩ nói nhịp tim và mạch đập rất yếu, tình hình rất nguy kịch."

Sử Dương Minh nghẹn một lúc lâu mới lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, anh yên tâm, anh ấy còn trẻ như vậy, thể chất vẫn còn ổn lắm, chắc chắn sẽ khỏe lại ngay thôi. Thay vào đó, anh cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình nhé, đừng để khi anh ấy tỉnh lại rồi mà anh lại ngã xuống thì mệt lắm."

Cố Khải nói tiếng cám ơn rồi hỏi thăm về thương tích của người kia.

Giờ Bùi Ôn vẫn còn đang hôn mê, người thân lại không có, Ngư Sương Sương thì đang ở nước ngoài, Cố Khải chỉ có thể thay bọn họ làm những gì nên làm.

"Vết thương nhỏ thôi mà, khâu mười mấy mũi chứ mấy," Sử Dương Minh nói, "Không đáng lo đâu."

Cố Khải nói: "Sẽ để lại sẹo à?"

Sử Dương Minh: "Vết sẹo chính là tấm huy chương của người đàn ông! Huống hồ gì vết sẹo này là do cứu người mà có, sau này nếu có cơ hội được nhắc về nó với người khác thì có khi em tự hào còn không hết ấy!"

Bị lây nhiễm bởi sự lạc quan của Sử Dương Minh, Cố Khải không khỏi cong môi, anh vừa cười được một chút thì lại nghĩ đến Bùi Ôn, thế là không cười nổi nữa.

Bùi Ôn trong video, lông mày thanh mảnh, lông mi vừa dày lại vừa cong vυ"t, rất đẹp.

Thứ càng đẹp hơn chính là đôi mắt kia khi nó mở ra, đôi đồng tử màu nâu nhạt như cất chứa một nụ cười dịu dàng, tựa như một viên ngọc quý tỏa sáng lấp lánh.

Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, nếu được Bùi Ôn nhìn bằng ánh mắt đó một lần thôi, trái tim của Cố Khải cũng sẽ đập liên hồi suốt cả một tiết học, vui vui vẻ vẻ suốt một ngày.

"Hãy nhanh khỏe lại nhé." Cố Khải ngửa mặt lên, anh nghiêng đầu nhìn về cửa phòng ICU, thở dài một hơi, "Cậu đã đẹp như vậy rồi mà lại trở thành người thực vật ở độ tuổi còn trẻ như thế thì lỗ cho cậu lắm đấy."

"Vấn đề gì cũng có thể từ từ giải quyết được mà, cần gì phải sử dụng một cách cực đoan như vậy chứ?"

"Trước kia cậu không có như thế."

Bởi vì không thể ở lại trong phòng ICU, thêm vào đó là nỗi lo lắng Bùi Ôn sẽ xảy ra chuyện gì khi anh rời đi, thế nên đêm đó, Cố Khải không về nhà.

Cũng may đối diện phòng ICU có một căn phòng trống khá rộng rãi, bên trong có rất nhiều giường ngủ.

Tất cả đều là giường tầng, là loại giường giống giường trong ký túc xá của sinh viên.

Đây là phòng dành riêng cho người nhà của bệnh nhân nằm trong phòng ICU.

Cố Khải đã ngủ tại đây vào đêm đó

Ngoại trừ ba năm cấp 3 ra, khi đó, vì muốn phát triển ý thức sống tập thể cho con trai, để anh học được cách nên sống hòa đồng với mọi người như thế nào, ba mẹ Cố Khải đã để anh đến ở trong ký túc xá của học sinh trong suốt ba năm, ngoài khoảng thời gian đó ra, anh chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường như thế này cả.

Anh ngủ ở giường trên, vào lúc nửa đêm, Cố Khải cứ có cảm giác như mình sắp sửa rơi xuống dưới.

Lại còn có cả ác mộng, anh mơ thấy mình trở người rồi ngã xuống, sau đó lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Bùi Ôn.

Cố Khải tỉnh dậy ngay lập tức vì sợ.

Anh mở mắt ra thì thấy trời đã sáng. Cố Khải xoa xoa cái đầu vẫn chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi của mình rồi đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân, mua đồ ăn sáng xong lại tiếp tục đến chờ ngoài cửa phòng ICU.

Bùi Ôn tỉnh dậy vào lúc giữa trưa sau gần 23 tiếng hôn mê.

Cậu đã mơ một giấc mơ rất dài, rất rất dài, trong giấc mơ đó, bầu trời xám xịt, cậu thì lại chạy mãi trên một cánh đồng hoang bất tận, mà nỗi sợ hãi lại bám lấy cậu thật dai dẳng tựa như hình với bóng.

Ở nơi tận cùng của cánh đồng đó, Bùi Ôn nhìn thấy mẹ mình.

Cậu lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, không nói một lời rồi nhảy xuống con sông lạnh ngắt đang chảy xiết như để trả thù.

Bùi Ôn bị sặc một ngụm nước lớn có lẫn bùn cát, cảm giác lúc không hít thở nổi thật sự rất thống khổ, nhưng cậu lại không cảm thấy sợ hãi nữa.

Không có gì thống khổ hơn so với việc phải tồn tại.

Cậu biết mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Bùi Ôn không ngờ rằng mình sẽ mở mắt ra thêm một lần nữa.

Trần nhà nhạt màu, là màu sắc quen thuộc của bệnh viện.

Bùi Ôn nhíu mày, cậu thấy ngực mình hơi đau, sau đó là một trận ho khan.

Ngay lập tức, có một cô y tá phát hiện Bùi Ôn đã tỉnh lại, cô gái đó vội vàng đi kêu bác sĩ đến làm kiểm tra cho cậu.

Bùi Ôn đã nằm suốt một ngày, thân thể thật sự rất khó chịu, đã thế lại còn bị trói, cậu cau mày, bảo y tá cởi trói cho mình.

Y tá cảnh báo cậu không được rút ống ra, Bùi Ôn đồng ý thì mới được cởi trói.

Vừa mới tỉnh lại, thế nên đầu óc của Bùi Ôn chỉ toàn một mảnh hỗn độn rời rạc, cậu thậm chí còn không nhớ nổi mình là ai, và vì sao mình lại nằm trong bệnh viện.

Nhưng Bùi Ôn biết, cậu rất ghét những lúc thế này.

Nhưng cậu không thể làm được gì cả.

Lúc này, y tá tới báo rằng có người muốn gọi video cho cậu.

Video? Bùi Ôn nghĩ, ai lại muốn gọi video cùng cậu chứ, à đúng rồi, là Ngư Sương Sương chăng? Trong đầu cậu chỉ có thể nghĩ đến cái tên này......

Nhưng mà, sau khi đoạn video được kết nối, người bên kia không phải là Ngư Sương Sương, mà là một nam thanh niên lạ mặt.

Người này khoảng 25-26, mái tóc ngắn đen mượt được xõa ra, trên người là chiếc sáo sơ mi dài tay màu xanh lá mạ cùng với chiếc quần tây màu nâu đen.

Bùi Ôn chịu đựng sự khó chịu trong cổ họng, cất tiếng hỏi: "Ai vậy ạ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »