Chương 1: Thượng Hải buổi chiều tà

“A...Xin lỗi, xin lỗi”

Sắc trời Thượng Hải chiều thu gió nhẹ đu đưa Khúc Ý Hàn đang từ khu A giảng đường xuống lớp. Hôm nay nàng mặc một chiếc quần âu sậm màu, kết hợp cùng áo sơ mi trắng, túi xách màu be, tóc uốn loạn nhẹ màu hạt dẽ, đôi ruốc cao 7 phân, nhẹ nhàng bước đi trong cái gió thu nhẹ, tóc bay loạn trong gió. Những tia nắng nhẹ chiều thu chiếu soi bóng hình nàng hài hòa như một bức tranh đầy mộng mị. Nàng đi dọc theo hướng con đường phía sau ít người nhất của đại học Thượng Hải để để ra khu đậu xe. Con đường cảnh vật ở nơi đây vẫn như mọi khi, có hàng cây cao to, có những luống hoa đang khoe sắc, con đường nhựa trải dài uống lượn theo bờ hồ, mặt hồ nước lăn tăng nhẹ nhàng uyển chuyển. Nhưng thứ khác biệt chính là hôm nay lại không chỉ có một mình nàng. Từ xa xa phía bống râm của cây cổ thụ đang hơi ngả mình về phía mặt hồ nước, bóng cây soi nhẹ ánh đen trên mặt hồ, mặt hồ gợn nước, sóng nhẹ lăn tăng, mây chiều ánh đỏ nhẹ dạt dào trên mặt nước. Một cô gái trẻ xinh xắn, mặc một chiếc váy yếm bò màu xanh nhạt, một chiếc áo thun trắng và kết hợp với đôi Sneaker cùng màu trắng. Ở trước mặt nàng ấy là một bản vẽ, cô gái ấy như không để ý toàn bộ những gì xung quanh, tập trung hết mức vào bảng vẻ trước mắt. Khúc Ý Hàn vô thức nhắc bước chân, một bước rồi tiếp một bước, rồi lại một bước hai thân ảnh xinh đẹp giờ chỉ cách nhau ba bước chân đi.

Khúc Ý Hàn nhẹ đứng phía sau người kia, nhìn những nét cọ uyển chuyển, mềm mại được đi trên khung giấy. Ánh mắt sắc bén, tập trung của người kia. Gió nhẹ đu đưa làm tóc của người kia nhẹ khẽ bay loạn trên cái vằng trán. Khúc Ý Hàn giờ cũng không hề biết mình bị thu hút với một cô gái trẻ đến vô thức như thế này. Nàng nhìn đến ngay cả chính nàng cũng không biết điều đó

Tịt Tịt Tịt__tiếng rung của điện thoại.

Ôn Mạt Hạ nhẹ lướt nét bút, nàng liếc nhìn đến điện thoại được đặt trên mặt ghế phía sau. Ánh mắt ấy chứa nỗi buồn sâu kín như thể không muốn cho ai biết. Nàng nhìn chiếc điện thoại sáng tên người gọi rồi lại tối đen lại, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Ôn Mạt Hạ cứ như một thân xát không hồn bất động giữa không gian mênh mông, không gian như ngừng lại giữa sắc thu. Ánh mắt của sự đau đớn mất mát, cùng tuyệt vọng, nàng cứ nhìn, điện thoại sáng đèn rồi lại tắt

Khúc Ý Hàn bất trọn những khoảnh khắc những cử chỉ trên khuôn mặt của cô gái ấy. Không biết tại sao nàng lại vô tri vô giác cảm nhận tim nàng hơi nhói đau. Cô gái trẻ tuổi vẫn không nhận điện thoại. Tay nắm cọ siết chặt hơn, giọt nước mắt óng ánh trên hai hàng mi đã vô thức rơi xuống. Nàng lùi nhẹ về sau hai bước ngồi xuống chiếc ghế phía sau. Ánh mắt sâu lắng nhìn vào không gian mênh mông, rộng lớn phía trước. Tiếng gió, tiếng nước, tiếng xào xạt của lá cây, tiếng kêu của những chú chim buổi chiều tà. Khung cảnh đẹp nhưng lòng người lại chan chứa nỗi sầu bi.

Khúc Ý Hàn nhìn đến toàn bộ sự việc nhưng nàng vẫn không tiến lại. Khúc Ý Hàn cứ như vậy nàng nhẹ lùi bước chân…và quay đầu bước đi, khi nàng đến là trong vô thức bị cuốn hút bởi thân ảnh phía trước, đến nhẹ nhàng nhưng đến lúc bước chân quay đi lại nạng nề trong lòng đến kì lạ. Biết bao cảm xúc ngổn ngang trong lòng nàng.

Khí trời, cảnh vật điều ôn hòa nhè nhẹ nhưng lòng Ôn Mạt Hạ như xé nát tâm can cô gái ấy vô thức nhìn cây cọ trong tay, nước mắt nàng lại rơi. Nàng nhớ khi đó....