Chương 22: Phương Kính

Chỉ trong chốc lát đã thu được tin tức của Phương Kính:

- Tôi đã tìm được bài viết của Pháp Vương sấm sét rồi, nó nằm ngay đầu diễn đàn.

- Click vào, ẩn comment của người khác rồi kéo xuống phía dưới.

Ngón tay của Phương Kính đổ đầy mồ hôi, cậu ta chạm vào màn hình, mở bài viết kia ra, làm theo lời Dương Gian nói và kéo xuống dưới cùng.

Vừa kéo xuống, cả người Phương kính liền run rẩy không ngừng.

Mở ảnh ra.

Bên trong ảnh chụp một lão già mặc một cái áo dài, thi ban nổi đầy trên người, con mắt lão tro lạnh, trống rỗng, mặt không có một chút khí sắc.

Ông lão này đang đứng bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, cứ như chỉ đi ngang qua mà thôi.

Đúng thế.

Đây chính là ông lão đã đứng gõ cửa ở bên ngoài phòng học.

- Nhìn ảnh chưa, lưu cái ảnh lại đi.

- Được.

Phương Kính nuốt nước miếng, mang theo cảm giác sợ hãi lưu lại cái ảnh này.

Một phút, hai phút, ba phút,. . . . .

Ông lão cũng không xuất hiện, dường như đã rời đi nơi này rồi, không biết đi đâu.

Nhưng Dương Gian lại biết, chỉ cần Quỷ Vực còn tồn tại thì chắc chắn lệ quỷ đó vẫn chưa có rời đi, chỉ là chẳng ở trong tầm nhìn của họ mà thôi.

Dù sao trường học cũng rất lớn, không thể quan sát hết thảy cũng là chuyện bình thường.

- Dương Gian, Dương Gian, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, tôi đã làm theo lời của cậu nhưng mà không có chuyện gì xảy ra cả.

Bên kia điện thoại vang lên âm thanh của Phương Kính.

- Tôi đoán sai sao? Nguyên nhân ông lão kia đến đây cũng không phải là do tôi nhìn ảnh của lão.

Dương Gian nhíu mày.

Trước đó hắn có 3 suy đoán.

Pháp Vương Sấm Sét, người viết bài viết trên diễn đàn ở bệnh viện của tỉnh khác.

Khoảng cách từ đó đến đây cũng phải mấy trăm cây số.

Tỷ lệ gặp quỷ khi nó ở ngoại tỉnh có bao nhiêu phần trăm?

Dương Gian không cần tính cũng biết sẽ rất nhỏ, vô cùng nhỏ, hơn nữa gần như là không thể.

Như vậy, vì sao ông lão kia lại chạy đến đây, trừ khi có cái gì đó dẫn dắt lão đến.

Cần phải có một tín hiệu, điều kiện hoặc một người nào đó.

Cho nên, đầu tiên hắn đoán việc này có liên quan với Chu Chính.

Mục tiêu của ông lão là tìm kiếm Chu Chính, dù sao Chu Chính cũng là người điều khiển quỷ, có ân oán với quỷ.

Nhưng Chu Chính chết rồi, hơn nữa hắn là người đầu tiên nhìn thấy ông lão, cho nên giả thiết này có thể loại trừ.

Người thứ hai là Phương Kính.

Tuy nhiên, từ lúc ông lão xuất hiện đến giờ, Phương Kính vẫn chưa chết nên có thể loại bỏ.

Như vậy chỉ còn một khả năng. . . . Mục tiêu của ông lão chính là mình.

Nếu đúng là như thế, mối quan hệ của bọn họ chỉ là người nghe chuyện ở trên diễn đàn, hắn nhìn tấm ảnh kia và nghe âm thanh gõ cửa được Pháp Vương Sấm Sét ghi âm lại mà thôi. . . .

- Nếu không phải ảnh, chỉ có thể là tiếng gõ cửa.

Nghĩ là thí nghiệm ngay, Dương Gian tiếp tục nói:

- Phương Kính, cậu kéo xuống phía dưới, có một đoạn âm thanh, hãy mở nó ra, đó là cơ hội để cậu rời khỏi đây.

- Được.

Phương Kính mở đoạn ghi âm kia.

" Cốc, cốc cốc, cốc cốc,. . . . . ."

Âm thanh nặng nề vang lên, như gõ vào tâm khảm người nghe.

Phương Kính cầm điện thoại soi xung quanh một vòng, sau đó nói:

- Dương Gian, không có chuyện gì xảy ra cả. . . .

Nhưng ở đầu bên kia, tròng mắt Dương Gian co rúm lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Một ông lão mặc một chiếc áo dài, ánh mắt trống rỗng, cả người đều bị thi ban che kín, không biết xuất hiện từ lúc nào, hiện tại đang đứng ở trên lối nhỏ đi vào rừng cây.

Sau đó lão bước từng bước cứng ngắc, đi một cách chậm chạp, huớng dần về phía Phương Kính.

Quả nhiên, đã xuất hiện. . . . .

Hơn nữa, lão cứ như đã đứng đó từ trước.

- Con mẹ nó, tôi đoán không sai chút nào, ông lão kia là tới tìm tôi, bởi vì tôi đã nghe tiếng gõ cửa . . . . .

Cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn bộ Dương Gian.

- Dương Gian, ê, Dương Gian, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.

Phương Kính còn không biết rằng ông lão đang đi về phía mình, vẫn tiếp tục hô lên.

Dương Gian chậm rãi lui về phía sau tránh khỏi tầm mắt của ông lão, rời đi một cách cẩn thận:

- Tiếp tục nghe đoạn ghi âm kia, đừng có ngừng lại.

- Nó có tác dụng sao?

Phương Kính lại mở đoạn ghi âm ra.

""Cốc, cốc cốc, cốc cốc,.."

Điện thoại di động trong tay hắn không ngừng phát ra tiếng gõ cửa.

Tuy nhìn qua không thấy hiệu quả gì nhưng Phương Kính lại phát hiện tiếng bước chân đã biến mất, cách này dù nhìn qua có vẻ vô dụng nhưng không có hiểu nó không hiệu quả.

- Phương pháp này của Dương Gian chắc chắn có tác dụng.

Nghĩ vậy, Phương Kính thở phào một chút, cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhưng mà cậu ta lại không có biết, phía sau lưng mình, ông lão mặc áo dài màu đen bị thi ban che kín hết cả người vẫn đang bước từng bước lại gần.

Hiện tại, Dương Gian lập tức rời khỏi khu rừng, rời xa ông lão kia, đi về phía sân thể dục.

Đã đi được vài trăm mét, khi không nhìn thấy Phương Kính, hơn nữa còn bị lá cây che chắn xung quanh, Dương Gian mới đột nhiên hỏi:

- Phương Kính, còn sống nữa không vậy?

- Vớ vẩn, đương nhiên là tôi còn sống.

Dương Gian nói:

- Thật sự xin lỗi, xin lỗi cậu, tôi đã lừa cậu.

Phương Kính có chút sửng sốt, khó hiểu hỏi lại:

- Cậu lừa tôi cái gì?

- Trước kia tôi không biết, hiện tại tôi mới biết được, tôi là người làm cho ông lão xuất hiện ở đây, điều kiện làm cho ông lão xuất hiện có liên quan đến đoạn ghi âm, là tiếng gõ cửa mà cậu vừa nghe đấy.

- Cái gì?

Phương Kính bị doạ thót tim, kinh hãi.

Tiếng đập cửa có thể dẫn ông lão kia xuất hiện, như vậy nãy giờ mình mở nhiều lần như vậy có phải là. . . . . . . .

Sợ hãi lan ra toàn bộ cơ thể của hắn, theo bản năng hắn lùi về phía sau mấy bước.

Rầm ~!

Người hắn đυ.ng vào một cái gì đó, lạnh như băng, cứng ngắc.

Quay lại nhìn, ánh mắt lão ta trống rỗng, kẻ cả người đều là thi ban đang nhìn lấy cậu ta.

Cả người Dương Kính. . . . .cứng nhắc.

Một cánh tay già nua, gầy guộc, lạnh giá đang giơ lên một cách chậm rãi, sau đó dần dần bao trùm lấy khuôn mặt của Phương Kính. . . . . mạnh quá, Phương Kính cảm thấy xương mặt đang bị nghiền nát.

- Dương, Dương Gian, . . . .

Đầu bên kia truyền đên tiếng la hét đầy sợ sãi cùng căm hận của Phương Kính.

Dương Gian không chút nao núng, nói:

- Đây là điều cậu đã dạy tôi, làm người đừng có khờ khạo quá.

Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.

….

Buông điện thoại xuống, Dương Gian nhìn về phía rừng cây với ánh mắt vô cùng kiêng kị và sợ hãi.

Ông lão này thật là đáng sợ.

Mặc kệ có tiếp xúc với lão hay không, chỉ cần đứng nhìn từ đằng xa liền có cảm giác sởn tóc gáy, sợ hãi tận cùng.

- Chắc là Phương Kính đã chết?

Dương Gian khẽ đảo ánh mắt:

- Việc cấp bách trước mắt là phải rời khỏi quỷ vực, rời xa lão quỷ này. Nếu bị lão tóm được thì cho dù là mình, Trương Vĩ hay mấy người Vương San San cũng sẽ có kết cục giống nhau, đều phải chết, khó mà thoát được.