Chương 20: Về Chuyện Bị Jenny Nhìn Thấy!

“Tô Bạch tiên sinh, mời...”

Ở bên trong lâu đài quỷ hút máu, trong phòng ăn, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Bữa tối này rất phong phú.

Hơn nữa, không có nhiều chế phẩm làm từ máu tươi trong đó.

Để cảm ơn Tô Bạch, đồng thời cũng để ăn mừng cho sự tiến hóa của Jenny, thoát khỏi sự phụ thuộc vào máu người.

Bá tước Leant đã lấy ra rất nhiều món đồ quý giá.

Ví dụ như một chai rượu vang đỏ đã trân quý cất giữ nhiều năm.

“Tô Bạch tiên sinh, một tháng nữa, ngươi nhất định phải đến tham gia bữa tiệc đấy. Đến lúc đó ta sẽ tuyên bố tin tức Jenny đã thoát khỏi sự trói buộc của với máu người, và để Jenny trình diễn bản nhạc ‘Thư gửi Jenny’ ngươi đã soạn cho nàng, khiến danh tiếng của ngươi lan rộng.”

Bá tước Leant gửi lời mời trịnh trọng đến Tô Bạch.

“Còn triển lãm tranh của ra thì sao, cha, thầy giáo đã vẽ bức tranh Nụ cười của Lila cho ta, đó cũng là một bức tranh cấp đại sư.”

Lila ở bên cạnh nói.

“Đúng đúng đúng, còn có triển lãm tranh, một khi bữa tiệc thành công, tên tuổi của Tô Bạch tiên sinh sẽ được truyền bá rộng rãi trong giới quý tộc.”

Bá tước Leant bổ sung.

“Được.”

Tô Bạch đồng ý.

Thấy Tô Bạch đồng ý, cả Jenny và Lila đều vô cùng vui vẻ.

Bữa tối này, tổ chức đến khuya mới kết thúc.

*

Đêm hôm đó, Tô Bạch uống hơi say.

Khi Jenny và Lila dìu hắn vào phòng, Tô Bạch đã có hơi đứng không vững.

Không còn cách nào, Bá tước Leant quá nhiệt tình.

“Lila, chúng ta tắm rửa giúp thầy đi.”

Trong mơ hồ, Tô Bạch nghe thấy giọng nói của Jenny.

Sau đó, hắn được dìu vào phòng vệ sinh.

Nước ấm tuôn ra.

Tô Bạch ngâm mình trong nước ấm, cảm nhận được hai bàn tay mềm mại lượn quanh thân thể, giúp mình tắm rửa.

Một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng thốt lên của Jenny.

Và tiếng cười khúc khích của Lila.

Sau đó Tô Bạch không biết gì nữa, chóng mặt nặng nề ngủ say.

Khi Tô Bạch tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.

Vừa nhìn, Tô Bạch đã thấy người ôm mình hôm nay đã biến thành Lila.

Lila cũng đã không hút máu người trong vài ngày rồi.

Đối với quỷ hút máu đã hút máu người trong thời gian dài mà nói, nó thực sự khá đau đớn.

Mỗi tối trước đó, nàng luôn nhường cho Jenny.

Có vẻ như sau khi tiến hóa, Jenny đã tự nguyện từ bỏ vị trí của mình và tặng chuyện tốt Tô Bạch đi ngủ cho Lila.

Căn cứ vào hiệu quả đầu tiên của khế ước, Lila có thể nhận thêm niềm tin từ chỗ Tô Bạch.

Điều đó sẽ nâng cao khả năng tiến hóa của nàng.

Tuy nhiên, hiện tại, nàng vẫn không hề có dấu hiệu tiến hóa.

Chỉ khó chịu đơn thuần.



*

Tô Bạch vừa tỉnh thì Lila cũng tỉnh.

Tư thế của hai người lúc này hơi mập mờ.

Phản ứng bình thường vào buổi sáng...

Ngoài ra, bản thân Lila cũng trưởng thành và nóng bỏng hơn Jenny.

Hơn nữa Tô Bạch phát hiện, không biết từ lúc nào, bàn tay hắn đã chạm đến... của Lila.

Thảo nào, giấc mơ đêm qua của Tô Bạch có chút đẹp đẽ.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nhiệt độ trong phòng, ngay lập tức tăng lên một chút.

Mặt Lila bắt đầu đỏ bừng.

Sau đó, nàng di chuyển.

Nàng hơi ngước mặt lên và nhắm hai mắt lại.

Nhìn thấy Lila có biểu hiện như vậy, Tô Bạch không kìm nén được, hôn nàng.

“Ưʍ...”

Nụ hôn này kéo dài trong vài phút.

“Thưa thầy, yêu ta đi, Jenny vẫn còn nhỏ, hãy để ta thỏa mãn ngài... Ta... Đây vẫn là lần đầu của ta...”

Giọng của Lila thấp đến mức nàng cũng không nghe rõ.

Tuy nhiên, Tô Bạch tinh ý nhận ra nỗi đau ẩn trong biểu cảm của nàng khi nàng nói ra câu nói ấy.

Vì đã nhiều ngày không uống máu người nữa, nàng vẫn đang phải chịu sự hành hạ của cơn đau!

Nhìn thấy Lila đau đớn như vậy, cho dù tiểu Tô Bạch có muốn... thì Tô Bạch cũng sẽ kiềm chế.

Vả lại, động vào nàng lúc này, có thể ảnh hưởng xấu đến quá trình tiến hóa.

“Lila, đợi ngươi tiến hóa xong.”

Tô Bạch ôm nàng, thì thầm nói.

Nghe thấy lời Tô Bạch nói, cảm nhận được sự quan tâm của Tô Bạch, trong lúc nhất thời Lila vô cùng cảm động.

“Cảm ơn ngươi, thầy giáo.”

Lila thực sự cảm động.

“Ngươi nhận được ràng buộc của Lila 10, ràng buộc của ngươi và Lila đã lên đến 100, giao diện của Lila đã sinh ra.”

Lúc này thông báo xuất hiện trên giao diện trò chơi.

Quan hệ thầy trò của Tô Bạch và Lila cuối cùng cũng được một trăm.

*

Sau khi im lặng một lúc, Lila lại có động tác.

Nàng bò về phía cuối giường.

Tô Bạch cho rằng Lila định rời giường, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra không phải như vậy, bởi vì, Lila đã...

“Lila?”

Hô hấp của Tô Bạch trở nên nặng nề hơn một chút.

“Chắc hẳn thầy giáo rất khó chịu, để Lila dùng...”

...

“Thầy ơi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”

Một lúc sau, giọng Jenny vang lên ngoài cửa.

“A... Được, ta sẽ đến ngay.”



Giọng nói của Tô Bạch có chút không ổn.

“Thầy vẫn chưa tỉnh rượu sao? Để ta giúp thầy.”

Trong khi nói chuyện, Jenny đã mở cửa phòng.

“Không cần...”

Trước khi Tô Bạch nói lời từ chối, Jenny đã đi vào.

Dưới chăn, động tác của Lila dừng lại.

May mà chiếc chăn bông này rất lớn và Jenny không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Jenny, ta có thể tự làm được.”

Tô Bạch nói.

Jenny nói: “Không sao đâu, Lila đi rồi à?”

Mấy đêm trước nàng đều ôm Tô Bạch ngủ, tối hôm qua tự giác nhường vị trí cho Lila, không hề nghĩ nhiều.

Tô Bạch “Ừ” và nói: “Đi rồi.”

Chỉ có thể nói là đi rồi.

Jenny quan tâm nhìn Tô Bạch: “Thầy ơi, mặt của ngươi vẫn còn hơi đỏ, chắc là vẫn chưa tỉnh rượu. Đêm qua cha đúng thật là, cứ nhất quyết bắt thầy phải uống, thầy vẫn còn thấy khó chịu à?”

Jenny ngồi ở mép giường, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Tô Bạch.

Tô Bạch hơi sợ nàng sẽ phát hiện ra Lila, dù sao thì lúc này Lila và hắn đang ở trong tình trạng có hơi...

“Ta không sao, Jenny, ngươi giúp ta lấy một chén nước ô mai đến đây đi.”

Tô Bạch tìm ra lý do để đuổi Jenny đi.

“Chị gái đã chuẩn bị xong nước ô mai, để ta bảo nàng bưng đến.”

Sau đó, nàng kéo một sợi dây thừng trên tường.

Chị gái?

Ruth?

Vẫn còn một người khác chuẩn bị đến đây?

Ở dưới lầu, sau khi nhận được tin báo, Ruth đã lên lầu với chén nước ô mai.

Jenny vẫn đang ở đó quan tâm đến tình trạng của Tô Bạch.

“Thầy ơi, nhiệt độ trong lâu đài khá thấp, con người nếu không cẩn thận rất dễ bị cảm lạnh, ta giúp ngươi ém chăn lại.”

Lúc này Jenny mới để ý thấy chiếc chăn bông ở cuối giường có phần phồng lên, bèn đưa tay ra ấn.

Tô Bạch muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

Ấn một cái, Jenny đã nhận ra có gì đó không đúng.

Nàng lại nhấn thêm một cái.

“Ấy? Lila vẫn đang ở đây à?”

Nàng nhận ra, nhưng nhìn biểu cảm của nàng, có vẻ nàng vẫn chưa nhận thấy.

“Lila, ngươi ngủ thế nào, sao lại ngủ đến tận đây vậy.”

Jenny nhanh tay, trực tiếp vén chăn bông bên dưới lên.

Vừa nhấc lên, đôi mắt của nàng lập tức trợn trừng.

Ngay vào lúc này, Tô Bạch...

Mặt Jenny thoáng cái đã đỏ đến tận cổ.

Sau đó.

Trong lúc hoảng hốt, nàng thả chăn bông xuống, rời khỏi căn phòng này như chạy trốn.