Chương 6: Phiên ngoại 3: Tứ thế đồng đường (Bốn thế hệ quây quần bên nhau)

Tác giả: Hoa Giáp

Sau bao nhiêu ngày ngâm và ngâm thì đoản văn này đến đây cũng đã hoàn [chấm nước mắt] đây xem như là quà năm mới 2015 cho các bạn đọc thích thể loại nhân x thú nói riêng và các bạn yêu đam mỹ nói chung. Chúc các bạn năm mới vui vẻ [tung hoa…bắn pháo bông]

Hôm nay là Tết âm lịch của nhân loại, Nhạc Nhĩ Khải Tư nói phải dựa theo quy cũ của nhân loại chúc mừng một chút, vì thế bốn con khủng long hiện tại đều ngồi xổm bên cạnh Tiểu Bạch cùng Ngải Tắc Lạp dựa vào nhau trong sơn động kia.

“Tắc Lạp thân ái, hôm nay ta sẽ cho ngươi một cái kinh hỉ.” Nhạc Nhĩ Khải Tư nói xong liếʍ liếʍ cổ Ngải Tắc Lạp.

“Thân ái, tam thế đồng đường đã rất vui vẻ rồi.” Ngải Tắc Lạp có chút ngượng ngùng cúi đầu, lại cười đến răng đều lộ ra hết.

Hồ Khắc cũng ôn nhu liếʍ liếʍ Tiểu Bạch, vừa mới sinh cho hắn ba bảo bối. “Thời tiết lạnh như thế này, hay là nên về thánh điện đi. Ở chỗ này ngay cả cái lò sưởi cũng không có.” Tiểu Bạch bất mãn than thở, bị ba bảo bối quấn lấy đến ngay cả miệng cũng không lộ ra được, chỉ có trừng đôi mắt nhỏ ủy khuất nhìn Hồ Khắc.

“Thân ái, chúng nó thật sự không cần mặc nhiều như vậy.” Hồ Khắc nói xong, lại cúi xuống liếʍ liếʍ ba bảo bối kia.

“Kara! Ngươi đem ta đem về cái chỗ này làm gì! Đông chết ta. Ta phải đi đến bên hồ sưởi ấm nha.” Ngoài động đột nhiên truyền đến một trận thét chói tai.

“Ngươi không nhớ Ngải Tắc Lạp hay sao? Chúng ta đánh mất nó lâu như vậy…” Một thanh âm trầm thấp.

Ngải Tắc Lạp nghe được câu này bỗng duỗi thẳng thân mình, nhìn chằm chằm vào cửa động. Nhạc Nhĩ Khải Tư nhẹ nhàng cúi xuống sát bên tai hắn nói: “Đây là kinh hỉ, thân ái, ta tìm phụ mẫu ngươi về cho ngươi đó.”

Lúc này, nghe phịch một tiếng, hai khủng long đáp xuống cửa động. Trong đó có một con khủng long cao đem một con khủng long thấp hơn đang muốn chạy trốn kéo vào động.

“Á Lạp, không thể không có trách nhiệm như vậy!” Con khủng long cao tựa hồ là sinh khí (tức giận), trong lỗ mũi phun khói trắng.

“Ô, được rồi.” Con khủng long thấp kia có chút ai oán nhìn thoáng qua con khủng long cao, sau đó đi vào trong sơn động.

“A! Ngải Tắc Lạp! Con còn sống nha!” Ngay khi thấy được Ngải Tắc Lạp, con khủng long kêu Á Lạp kia lập tức hoan hô chạy tới, ôm cổ Ngải Tắc Lạp.

“Ô, phụ thân…” Ngải Tắc Lạp vươn móng vuốt, cố gắng ôm lấy Á Lạp. Nhưng bởi vì mặt quá lớn, miệng quá dài, hai lon không thể đối mặt với nhau.

“Khụ.” Không thể tiếp tục nhìn lão bà của mình bị con khủng long khác ôm, Nhạc Nhĩ Khải Tư đem hai con khủng long đẩy ra “Á Lạp, Tạp Nhĩ, đây là Tiểu Bạch, là con của Ngải Tắc Lạp, còn đây là Hồ Khắc, là vị hôn phu của Tiểu Bạch. Đúng rồi, ba con khủng long con này là tằng tôn tử (chắt), đến đây, còn không mau gọi cố phụ (ông cố).”

“A ô a ô…” Ba con khủng long con kéo áo bông giãy dụa muốn phát ra âm thanh, nhưng miệng bị bao lại, cố gắng nửa ngày nghẹn ra mấy âm tiết như vậy.

Tiểu Bạch ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, nghiêng mặt đánh giá hai lão long “Phụ thân không phải nói các người đều qua đời sao? Các người như thế nào…”

“Đúng vậy, phụ thân..” Ngải Tắc Lạp cũng phục hồi tinh thần “Hai người lúc trước không phải để lại tờ giấy nói các người qua đời sao?”

“….” Tiểu Bạch nghĩ muốn đập đầu vào vách tường, nguyên lai phụ thân nói ông nội qua đời chính là theo tờ giấy mà hai người đó để lại.

“Ha hả a, Ngải Tắc Lạp nha. Đều là do Tạp Nhĩ cả, không nên nói cái gì phải tiếp tục con đường nghệ thuật, tiếp tục hội họa, mới có thể kéo ta đi ra ngoài. Ha ha ha… Ngươi có biết trên mặt bức tường đá kia đều bị hắn vẽ đầy lên, đành phải đi ra ngoài tìm chỗ khác để tiếp tục vẽ…”

“Á Lạp, rõ ràng là ngươi cảm thấy ở trong sơn động nuôi con không có ý nghĩa, mới lấy cớ chính mình bệnh nặng đem ta kéo tới bên hồ… Hơn nữa ngươi còn nói bức tranh của ta xấu…: Tạp Nhĩ tựa hồ có chút ủy khuất vươn cánh tay cọ cọ Á Lạp.

“Ngươi tên Tạp Nhĩ chết tiệt!” Á Lạp hổn hển dậm chân trước, vừa định tức giận, lại bị lời nói hưng phấn của Ngải Tắc Lạp ngăn cản.

“Ô, phụ thân, các người không có việc gì thì tốt rồi, lúc trước con nghĩ đến hai người đã qua đời, thương tâm đã rất lâu lâu. Ô ô ô…” Ngải Tắc Lạp vừa nói xong liền ôm lấy Nhạc Nhĩ Khải Tư, vui mừng đến phát khóc.

Nhạc Nhĩ Khải Tư trấn an sờ sờ lão bà, liền tiếp tục đối Á Lạp nói: “Đúng rồi, Ngải Tắc Lạp vẫn muốn biết thân thế của chính mình… Nhạc phụ đại nhân có thể nói một chút…”

“Kỳ thật ngày đó Á Lạp không nên lôi kéo ta đến thánh đàn, nói vừa lúc gặp được thần tử phản loạn, hoàng cung nhất định thực loạn, nếu thừa dịp loạn lấy chút châu báo là có thể phát chút tiền của phi nghĩa, ôi!” Tạp Nhĩ đang nói cao hứng đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, hắn im miệng ai oán trừng mắt nhìn Á Lạp.

Á Lạp thu hồi móng vuốt vừa đập lên mông của Tạp Nhĩ, mặt mỉm cười, tiếp tục nói: “Kỳ thật lúc ấy chúng ta lo lắng an nguy của vương tộc mới có thể mạo hiểm thừa dịp lẩn vào thánh đàn. Ta vừa tính toán đi vào bên trong, không nghĩ bên trong một con khủng long cái lao ra ở trên cổ mang thật nhiều châu báo, thật sự là sáng chói nha! Khụ, lúc ấy nàng nhìn ta, ánh mắt thật bức thiết. Ta nghe nàng nói với ta: “Ta là công chúa, thỉnh ngài giúp ta chiếu cố đứa nhỏ. Ta nguyện đem tất cả châu báu đều cho ngài.” Kết quả ta còn chưa cởi được châu báu trên cổ nàng xuống, truy binh cũng đã xuất hiện, vì thế nàng… khụ khụ… trực tiếp đem Ngải Tắc Lạp giao cho ta, một cước đem thánh đàn đá đổ…Ngải Tắc Lạp, Ngải Tắc Lạp, con có biết hay không, cha con chúng ta lúc ấy bị nàng một cước đá vào trong hồ!

Vốn ta còn nghĩ con khủng long cái kia không chừng sẽ đến tìm ta để tạ ơn, kết quả ta chờ đã nhiều năm mà một chút tin tức cũng đều không có!”

“Khụ, cho nên nói, người liền bỏ phụ thân, tự mình đi ra ngoài sống vui vẻ?” Tiểu Bạch vẻ mặt hèn mọn nhìn ông nội, lắc lắc đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi.

“Ai? Ai nha ai nha thật uổng phí ta lúc trước còn tân tân khổ khổ đem phụ thân ngươi đến sơn động này! Ta hôm nay thật sự là nhìn ra cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa rồi!” Á Lạp dùng móng vuốt che mặt, vặn vẹo cái đuôi thật lớn, dị thường tuyệt vọng hướng cửa sơn động chạy ra “Tạp Nhĩ, vĩnh biệt, ta lấy cái chết để chứng tỏ trong sạch đây!” Nói xong, thả người nhảy xuống vách núi.

“Phụ thân!” Ngải Tắc Lạp vẻ mặt hoảng sợ chạy ra khỏi động. Nhạc Nhĩ Khải Tử, Tạp Nhĩ, Hồ Khắc đều theo sát, Tiểu Bạch ôm lấy ba bảo bối cũng hướng cửa động mà đi.

“Á Lạp!” Tạp Nhĩ kêu một tiếng tuyệt vọng, cũng nhảy theo.

Chúng long còn đang bị vây trong sự kinh ngạc chưa phục hồi lại, liền nghe thấy dưới vách núi truyền đến âm thanh đối thoại.

“Tạp Nhĩ, ngươi sao lại ngu ngốc liền theo ta nhảy xuống! Bọn họ bức tử ta, ngươi có thể lấy được chút tiền bồi thường rồi hãy nhảy theo có được không.”

“Lão bà, ta không nghĩ nhiều như vậy, ta thấy ngươi nhảy xuống, quýnh lên liền nhảy theo.”

“Kia hiện tại làm sao bây giờ, không được, tuyệt không thể tay không trở về. Thoạt nhìn chỗ ở của bọn họ là thánh đàn, bằng không chúng ta liền làm mặt dày qua đó? Dù sao chúng ta cũng là trưởng bối của bọn chúng, muốn ở lại cũng không thể không cho chúng ta ở lại. Hơn nữa nghe nói ở thánh đàn kia có thật nhiều kim ngân châu báu, tấm tắc… Nhớ tới liền hưng phấn rồi.”

“Nhưng lão bà à, chúng ta hiện tại đều nhảy xuống, làm thế nào trở lên được?” (khủng long có cánh mà ko biết bay à, thiệt ngộ quá đi)

“Ai nha, ngươi thế nào ngu ngốc đến nhưu vậy, đã nói Diêm Vương gia sẽ không thu chúng ta. Mau đi lên!”

Tóm lại, Nhạc Nhĩ Khải Tư tiếp tục cùng Ngải Tắc Lạp vân du tứ hải (dạo chơi khắp bốn biển), Tạp Nhĩ cùng Á Lạp đôi phu phu này ngày hôm sau đến thánh đàn, toàn tộc khủng long đều nhận được một cái thông báo của Tiểu Bạch đại nhân suốt đêm nghĩ ra: “Từ nay trở đi, hễ là khủng long ra vào thánh đàn đều không được đeo đồ tráng sức cùng châu báu. Ai trái lệnh – trục xuất!”

[Toàn văn hoàn]