Chương 10

Sau đó ý cười lập tức thu lại chàng lạnh lùng nói: “Ngươi có biết vu khống tộc trưởng Vu tộc ta là tội chết không?”

Xoẹt, keng!

Trước mặt chàng, Khương Phất Y lại rút kiếm ra: “Thái quá? Ngươi đã hỏi sao ta có khả năng rút kiếm ra khỏi vỏ đủ để thấy không phải ai cũng có thể rút kiếm ra đúng không?”

Nàng đưa qua: “Ngươi có thể không? Rút thử cho ta xem?”

Yến Lan hơi cúi đầu nhưng chậm chạp không trả lời cũng không nói gì.

“Có vẻ như là không thể.” Khương Phất Y thu hồi kiếm, tiếp tục làm gậy chống: “Bởi vì chủ nhân ban đầu của kiếm này là mẹ ta, tặng cho nam nhân bà ấy thích.”

Cuối cùng Yến Lan cũng lên tiếng: “Cô nương, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó cha ta chắc chắn không phải là kẻ phản bội.”

Khương Phất Y chê chàng nói nhiều: “Có phải hiểu lầm hay không, đợi ta gặp chủ nhân của thanh kiếm sẽ biết.”

Thực ra trong lòng nàng cũng có nghi ngờ, người tu kiếm thanh kiếm không thể rời thân, nhưng tộc trưởng Vu tộc này lại cất thanh kiếm vào trong kho, thật khó hiểu.

Nhất định phải tự mình đi hỏi mới được.

“Nếu cha ngươi lấy được từ nơi khác ta cũng muốn biết người đó là ai để có thể tiếp tục đi tìm người cha khốn nạn kia của ta.”

Im lặng một lúc, Yến Lan vẫn từ chối: “Cả đời cha ta gần như chưa bao giờ rời khỏi Vạn Tượng Vu, cơ hội tiếp xúc với nữ tử ngoại tộc đã ít lại càng ít. Ta không thể chỉ dựa vào lời ngươi nói đã dẫn ngươi đến làm phiền ông ấy thanh tu.”

Đúng là cứng đầu khó nói chuyện, Khương Phất Y nhíu mày, đuôi mắt nhếch lên trêu chọc: “Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì? Người đời đều biết Vạn Tượng Vu các ngươi có rất nhiều bảo vật đừng nói là ngươi sợ ta nhận tổ quy tông, sau này tranh giành tài sản với ngươi chứ?”

Yến Lan: “...”

Khương Phất Y: “Trừ khi bây giờ ngươi gϊếŧ ta diệt khẩu, còn không chỉ cần ta còn một hơi thở dù phải bò cũng sẽ bò đến Vạn Tượng Vu của các ngươi, tìm cha ngươi hỏi rõ ràng mọi chuyện.”

Nàng giơ thanh kiếm lên chỉ vào chiếc quan tài nàng nằm lúc trước, ra hiệu với chàng rằng có sẵn công cụ để diệt khẩu.

Cách lớp mặt nạ dữ tợn Khương Phất Y không nhìn thấy vẻ mặt của chàng cũng không muốn nhìn.

Sau khi giằng co, Yến Lan thỏa hiệp: “Ta dẫn ngươi đi gặp cha ta.”

Chàng cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thanh kiếm này.