Chương 13: Ông xã đẹp trai nhất 1 ❀

Editor: Mứt Chanh

Khương Kiền là người đàn ông nội liễm lạnh nhạt và cũng rất ít khi gọi cô là bà xã.

Nhưng mỗi lần anh kêu bà xã thì Mạnh Thử Hàn đều cảm thấy nổi da gà như là hổ giả trư đang rình mồi.

Tuy cũng đáng yêu nhưng cũng đáng sợ đến kinh hồn.

Mạnh Thử Hàn lắc đầu thật mạnh: "Em bị trượt tay, thật là trượt tay mà, anh cũng biết chân tay em vụng về, tay có chút gì đó......"

Càng nói đến lúc sau, giọng Mạnh Thử Hàn càng ngày càng thấp.

Khương Kiền đóng điện thoại lại rồi nâng cằm lên.Đôi mắt hẹp tối sầm và đó là sự tức giận thường thấy ở anh

Mạnh Thử Hàn ở trong góc run bần bật, tuy rằng nói tay cô có thể đánh Đường Hân Viện, chân đá tra nam Thẩm Hi nhưng thật sự cô đánh không lại Khương Kiền.

Sau một lúc lâu, cô mới nghe được giọng Khương Kiền trầm thấp mà nói: "Mạnh Thử Hàn, chuyện này thực nghiêm trọng, em cần phải ở trong phòng anh cùng nhau xử lý, cấp bách."

"...... Đã biết."

Đều do tay cô không nghe lời mà!

Khương Kiền không quen dùng Weibo, ở Weibo mân mê một hồi lâu thì ở giao diện tin nhắn có người gửi tin nhắn cho anh.

Người thứ nhất: [ a a a a a a Khương tổng anh thật đẹp trai! ]

Ngón tay Khương Kiền ngưng lại, ngẩng đầu nhìn thật cẩn thận Mạnh Thử Hàn đang đứng ở trước mặt mình, cô đứng, anh ngồi, có chút giống như chủ nhiệm lớp đang dạy bảo.

Ánh mắt anh dừng ở trên người cô, Mạnh Thử Hàn hít một hơi.

Đại khái...... Khả năng...... Chuyện này thật sự rất nghiêm trọng sao? Khương Kiền luôn luôn không thích công khai lộ diện, huống chi là công khai chút yêu thích, ở Weibo gió máu mưa tanh này, ảnh hưởng một chút yêu thích cũng không thể đo lường!

Mạnh Thử Hàn đã làm tốt việc tiếp thu phê bình, bỗng nhiên nghe được Khương Kiền nói: "Người này nói anh đẹp trai."

Mạnh Thử Hàn: "?"

Không nhanh không chậm, cô nghe được Khương Kiền không mặn không nhạt hỏi một câu: "Em cảm thấy sao?"

Mạnh Thử Hàn thấy rõ ràng tinh nhắn trên điện thoại, không nghĩ tới cô tùy tiện đăng một bức ảnh thế nhưng phụ nữ này kia lại muốn tơ tưởng đến ông xã của cô ư?

Cô nhếch môi cười rộ lên: "Tất nhiên rồi, ông xã em đẹp trai nhất nha!"

Anh tiếp tục click mở tin nhắn người thứ hai: [ bò tường! Từ hôm nay trở đi Khương tổng chính là ông xã của tôi! ]

Tâm trạng tốt khi được Mạnh Thử Hàn khen ngợi đột nhiên biến mất, anh mím môi ở trên di động đánh mấy chữ: Đã kết hôn.

Chữ còn chưa kịp đăng thì điện thoại liền vang lên, ở trong phòng vắng vẻ phá lệ đột ngột.

Anh hướng tới Mạnh Thử Hàn làm một cái động tác im lặng, Mạnh Thử Hàn gật gật đầu, anh nghe máy không e dè ở trước mặt Mạnh Thử Hàn nói chuyện.

"Ừ, đúng, chuyện kia, là tôi làm."

"Tôi cùng Đường Hân Viện sao? Có thể có quan hệ gì chứ."

"Chỉ là trượt tay."

"Cậu đem thông báo phát là được."

Ánh mắt anh thâm trầm, nói một phút đồng hồ rồi cúp điện thoại.

Ngón tay anh thon dài buông điện thoại ra có một chút như có như không mà gõ mặt bàn, Mạnh Thử Hàn hít một hơi rồi đi qua ôm lấy cánh tay anh, hỏi: "Ông xã,anh tức giận sao?"

"Không có việc gì, em đi ngủ trước đi."

Anh đứng dậy đi lên thư phòng.

Mạnh Thử Hàn bị chuyện đêm nay làm phiền nên có chút không ngủ được liền dùng máy tính trong phòng lướt Weibo ăn dưa.

Tuy rằng dưa này là loại của cô.

Hiện tại hot search Weibo treo tên vài người.

Khương Kiền, Đường Hân Viện, Mạnh Thử Hàn, Thẩm Hi.

Quan trọng nhất chính là hot search số 1 bây giờ đã từ # Đường Hân Viện lên án Mạnh Thử Hàn # biến thành # Khương Kiền like Đường Hân Viện #, thậm chí phía sau còn có một cái hot search là # Khương Kiền cùng nữ minh tinh Mạnh Thử Hàn không hợp nhau#.

Cô tròn mắt, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi cùng Khương Kiền rất hợp."

Nếu đem giấy hôn thú vứt ra có thể đem mặt mũi dân mạng đánh cho sưng.

Mà Đầu Tư Tinh Quang đã phát một bản thông báo, dù sao chính là nói đây là trượt tay,cùng Đường Hân Viện và Mạnh Thử Hàn không hề có ân oán cá nhân, Mạnh Thử Hàn tự mình nhìn cũng không thể tin.

Tay cô chống cằm, thuận tay chú ý tới Đầu Tư Tinh Quang, sau đó chú ý Khương Kiền.

12 giờ qua đi, đêm cũng đã khuya.

Đèn đường ở Lâm viên Cô Tây mỗi khi 12 giờ sẽ chính thức tắt, cung cấp cho hộ gia đình ở đây một giấc mơ đẹp.

Bên ngoài đèn đã tắt, có gió đêm thổi tới, cửa sổ trong phòng không đóng kín cho nên gió thổi trúng đến bức màn hơi hơi đong đưa.

Mạnh Thử Hàn đóng máy tính, đem cửa sổ đóng lại kín mít, cô mới đi tắm, tắm rửa xong rồi mới bò lên giường đi ngủ.

Trong ổ chăn có hương nước hoa nam LD của Khương Kiền cùng mùi hương sữa tắm hòa lẫn vào nhau làm thần kinh con người dần dần thả lỏng lại.

Cũng không biết là bao lâu, bên cạnh vang lên tiếng bước chân, trừ bỏ Khương Kiền ra hẳn là cũng không có người khác.

Sau đó Khương Kiền sờ lên giường sau đó anh ngã xuống trên giường mềm mại, hương thơm quen thuộc tràn vào hơi thở, Mạnh Thử Hàn xoay qua duỗi tay ôm lấy anh.

Cô nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Xử lý xong chưa?"

"Ừ, em ngủ đi."

Nghe được giọng Khương Kiền, Mạnh Thử Hàn mới hoàn toàn ngủ.

Rốt cuộc là nhà có tiền cho nên ngay cả giường trong nhà cũng so với tiểu khu của cô thoải mái hơn nhiều. Khi cô tình lại, ánh sáng ngoài phòng xuyên qua rèm cửa hơi có chút chói mắt nhưng lại không nóng.

Người bên cạnh sớm đã không còn.

Lần đầu tiên cô đến nơi đây tự nhiên không có quần áo đành phải mặc áo ngủ của Khương Kiền lên, áo ngủ rộng lộ ra nửa cánh tay vai ngọc, bả vai tuyết trắng đơn bạc mà lại tinh xảo, cô ngáp một cái tùy tay kéo một chút.

Cô từ trong phòng đi ra ngoài rồi chậm rãi đi xuống lầu, khi nhìn thấy ánh nắng tràn ngập trong phòng khách mới biết được thế nhưng đã 10 giờ rưỡi.

Dì Trịnh đang chà lau góc bàn, nhìn thấy Mạnh Thử Hàn từ trên lầu xuống hơi hơi sửng sốt.

Mạnh Thử Hàn không có nghĩ nhiều như vậy,vươn vai hỏi: "Chào dì, xin hỏi Khương tổng đang chỗ nào vậy?"

Dì Trịnh cười rộ lên, nếp gấp ở khóe mắt một tầng một tầng, bà đưa một cái ghế cho Mạnh Thử Hàn rồi trả lời: "Tiên sinh đến công ty rồi, trước khi đi đã phân phó là chuẩn bị cơm sáng cho Mạnh tiểu thư." Bà cười đến càng thêm từ ái, "Tôi đây liền đi hâm nóng cho Mạnh tiểu thư."

Mạnh Thử Hàn mơ hồ mà lên tiếng, thừa dịp dì Trịnh đang hâm nóng thức ăn liền lên lầu đi tắm.

Đêm qua cô nhìn thấy trong phòng tắm có một bộ đồ dùng rửa mặt mới, cô không khách khí liền đem mình thu thập sạch sẽ rồi mới chậm rãi đem điện thoại mở lên.

Lâm Lê gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng điện thoại đều là tắt máy, cuối cùng đơn giản là gửi tin nhắn.

Cô mở Weibo lên, hot search đêm qua sớm đã không thấy, hẳn là bị người triệt bỏ.

Ngẫm lại cũng biết là Khương Kiền làm.

Dì Trịnh đã hâm cháo nóng cùng bánh bao, sau khi ăn xong Mạnh Thử Hàn đi xuống lầu ăn, dì Trịnh từ trong phòng lấy ra một bộ quần áo nữ.

Dì Trịnh giải thích: "Mạnh tiểu thư, đây là buổi sáng hôm nay Khương tiên sinh cho người đưa lại đây, cô nhìn xem có vừa hay không."

Kỳ thật trong lòng Mạnh Thử Hàn có chút ghét bỏ, khẩu vị của Khương Kiền vài thập niên như một ngày, khô khan bất biến, mua quần áo cho vợ cũng là...... Tiểu âu phục.

Từ trong tay dì Trịnh nhận lấy rồi nhìn vào nhãn,quần áo mới nhất của WG một bộ giá cũng nhiều hơn ba vạn.

Mạnh Thử Hàn lấy quần áo lên lầu đi thay, áo sơ mi trắng cùng áo khoác ô vuông màu xám nhạt bên ngoài đem cả người cô đều trở nên khôn khéo, thật đúng là có chút giống chức giám đốc điều hanh. Cô đối diện với gương không khỏi cảm thán một câu: "Thật là tố chất trời sinh cái gì cũng đều có thể mặc."

Sau khi cô mặc xong quần áo, kêu dì Trịnh chụp toàn thân cho cô rồi ở WeChat gửi cho Khương Kiền, cũng thuận tay lưu bức ảnh đêm qua cô chụp cho Khương Kiền.

Ban đầu cô muốn thay đổi ảnh nền nhưng nó quá dễ thấy, ngón tay cử động nhưng cũng chỉ là lưu trữ album bên trong.

Khương Kiền chuẩn bị tài xế cho cô, đưa cô về tới bên ngoài tiểu khu Cẩm Giang.

Cô không có thời gian dừng lại liền trực tiếp lên tầng 12, dùng chìa khóa mở cửa liền bắt gặp đôi mắt đỏ bừng của Lâm Lê, hiển nhiên là đêm qua không ngủ ngon giấc.

Mạnh Thử Hàn xấu hổ, rốt cuộc họa là do cô gây ra nhưng cô lại ngủ đến không biết trời trăng.

Lâm Lê gân cổ rống lên: "Mạnh Thử Hàn! Em nhìn xem đến tột cùng là làm chuyện gì? Em có thể thành thục một chút hay không? Em đều hai mươi bảy rồi tại sao còn không hiểu chuyện chứ? Đem Đường Hân Viện ấn ở trong bồn nước là chuyện phụ nữ thành thục nên làm sao?"

"Còn có cái gì mà ông xã em, em xác định là không có bị người ta chụp chứ? Hiện tại 5 năm này em bị bôi đen đều không rửa sạch sẽ, đừng nói với chị cái chuyện ẩn hôn!"

"Tiểu Hàn, chị cầu xin em, để chị yên tâm chút đi, Đường Hân Viện kia là người em có thể trêu chọc nổi sao? Loại tra nam Thẩm Hi này nếu Đường Hân Viện muốn vậy thì cho cô ta đi, nhiều năm như vậy, em ở công ty khổ còn không chịu đủ sao?"

Lâm Lê lải nhải viền mắt cũng đỏ lên.

Mạnh Thử Hàn biết Lâm Lê lo lắng cho cô, nhưng tính tình cô không tốt, mấy năm nay tuy rằng sửa lại rất nhiều nhưng khi đó cô là phòng vệ chính đáng.

Nhưng đem người ta ấn ở trong bồn nước thật sự là cô không tốt.

Lâm Lê tức giận đến không chịu được, Mạnh Thử Hàn an ủi cô: "Lê tỷ, không có việc gì đâu, dù sao Đường Hân Viện trở về khẳng định là muốn huỷ hoại em, miễn cho em cùng Thẩm Hi vừa thấy mặt liền nối lại tình xưa."

Biện pháp ổn thỏa nhất chính là đem tương lai của cô toàn bộ bóp chết, để Thẩm Hi hiểu rõ xem đến tột cùng ai mới là người có giá trị nhất.

Mạnh Thử Hàn chưa dứt lời, Lâm Lê đều sắp bị tức đến hộc máu.

Lâm Lê: "Hợp đồng của em cùng công ty còn có ba tháng, em có nghĩ tới ba tháng sau công ty không hề cùng em gia hạn hợp đồng hay không, em làm sao bây giờ?" Cô dừng một chút, cuối cùng là bình tĩnh một ít, "Ý chị là, mặc kệ em đi đâu, chị đều bồi em, rốt cuộc bởi vì ở trên người của em hạ nhiều công phu như vậy."

Mạnh Thử Hàn cong mắt lên, cô biết Lâm Lê đây là quan tâm cô.

Rốt cuộc trong 5 năm qua, cô và Lâm Lê cùng nhau đi lên, nếu không ở Đỉnh Minh thì hai người cũng không có khả năng chặt đứt tình cảm này.

Không thể không nói, Đường Hân Viện chính là đang chờ sau ba tháng Mạnh Thử Hàn mang dáng vẻ cùng đường thê thảm.

Mạnh Thử Hàn cho Lâm Lê một cái moah moah: "Em biết Lê tỷ là tốt nhất,bất quá chị yên tâm xe đến trước núi ắt có đường."

Vẻ mặt của Lâm Lê hận sắt không thành thép,nghiến răng: "Không có đường nào, em ngay cả Khương tổng của Đầu tư Tinh Quang cũng đã đắc tội,đường đều bị em tìm đường chết!"

Vừa nhớ tới, Lâm Lê càng vô cùng đau đớn, duỗi tay chọc đầu Mạnh Thử Hàn, "Em nói một chút xem, nếu thật sự muốn leo lên người Khương tổng thì dù sao chúng ta cũng phải tìm biện pháp hoàn hảo, em leo lên xe người khác là chuyện như thế nào hả? Xứng đáng bị ném cho hít khói xe, cũng xứng đáng Khương tổng tối hôm qua thích Weibo Đường Hân Viện công khai diss em sao!"

Mạnh Thử Hàn bất đắc dĩ mà cười: "Lê tỷ chị cũng đừng nghĩ nhiều, tối hôm qua người ta không phải giải thích rồi sao, chỉ là trượt tay, không nghĩ đến các người hiểu ý như vậy."

"...... Tiểu Hàn à, em cũng ở giới giải trí hỗn loạn lâu như vậy, ai lại lỡ trượt tay như vậy cơ chứ?"

Từ trượt tay đến bấm thích, Mạnh Thử Hàn cảm thấy đầu gối mình có chút đau.

Mạnh Thử Hàn mím môi, "Thích chỉ dùng tay tàn là được."

"......"