Khuynh Thế Hoàng Phi

6.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là một bộ tiểu thuyết cung đình, mỹ nữ tập hợp, vương tử tranh ngôi. Đây là một bộ quyền mưu bảo điển, các nhân vật sâu xa khó đoán. Đây là một bộ thánh kinh tình yêu, khiến người ta cùng lúc cảm  …
Xem Thêm

Chương 18: Duy hữu hương như cố
Hôm sau, thái giám tổng quản của Dưỡng Tâm điện mang ý chỉ sắc phong Tú quý tần thành Tú chiêu dung đến Phiên Vũ các, theo sau còn có hai mươi thái giám và cung nữ nâng châu báu lụa là.

"Hoàng Thượng có thưởng, năm chiếc kim phượng, khảm hai mươi lăm viên ngũ đẳng đông châu, bảy viên nội vô quang, một trăm hai mươi viên toái tiểu chính châu, hai viên nội ô lạp chính châu."

"Hoàng Thượng có thưởng, hai chiếc mạo tiền kim hoa, khảm hai viên ngũ đẳng đông châu."

"Hoàng Thượng có thưởng, một chiếc vòng vàng nạm san hô, khảm năm viên nhị đẳng đông châu, hai viên ngũ đẳng đông châu."

"Hoàng Thượng có thưởng..."

Mới qua một đêm, Tú quý tần đã thăng ba cấp thành Tú chiêu dung, tước vị chỉ kém hoàng hậu, tam phu nhân và chiêu nghi. Tất cả mọi người đều không thể tin nổi, một kẻ có thân phận thấp kém, dung mạo xấu xí lại được Hoàng Thượng sủng ái đến thế. Đám nô tài bàn tán xôn xao, bọn họ chỉ biết vào đêm Trung thu, Hoàng Thượng bỏ rơi Tĩnh phu nhân mà mình sủng ái nhất, đến Vị Tuyền điện sủng hạnh Tú quý tần xấu xí, nhưng không ai biết lí do thật sự là gì.

Liên tục năm ngày, Hoàng Thượng đều đích thân tới Phiên Vũ các, sủng hạnh Tú chiêu dung, thậm chí vừa lâm triều xong liền tới đây, cùng chiêu dung nói chuyện phiếm, đánh cờ, phẩm trà. Ngày ngày, các tiểu chủ và phi tần đến Phiên Vũ các bái kiến không dứt, trong khoảnh khắc, Tú chiêu dung đã lấn át hoàn toàn ánh hào quang của Tĩnh phu nhân.

Phiên Vũ các nay đã khác xưa. Nhưng ta lại lo lắng, quá nổi bật sẽ dễ bị ghen ghét, huống chi Vân Châu không có thế lực ủng hộ trong triều đình, vô cùng nguy hiểm.

"Ta thật sự rất tò mò, cô làm cách nào để Tú chiêu dung được sủng ái chỉ sau một đêm vậy?" Nam Nguyệt ngồi lên giường của ta, vẻ mặt chờ mong ta sẽ nói cho nàng.

Ta mỉm cười, kéo dịch chăn về phía mình, "Nương nương vốn có khí chất hơn người, được sủng ái là chuyện bình thường."

Nàng lừ mắt nhìn ta, "Trả lời cho có lệ, biết trước đã không thèm hỏi." Nàng nhích lại gần hơn một chút, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc cô là gì của Tú chiêu dung, sao phải bán mạng giúp cô ta như vậy? Họ hàng? Tỷ tỷ?"

Ta cẩn thận nhìn nét mặt của nàng, muốn tìm ra manh mối từ nơi đó, "Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ cần chủ tử được sủng ái, nô tì đương nhiên cũng được thơm lây."

Nam Nguyệt hơi cúi đầu, sau đó khẽ lắc đầu, "Cô nghĩ chiêu dung có thể được sủng ái bao lâu, một tháng? Nửa năm? Trong hậu cung ba ngàn giai nhân đẹp, oanh oanh yến yến, mà nương nương vừa không có mỹ mạo khuynh thế, vừa không có núi lớn dựa lưng, cuối cùng sẽ bị Hoàng Thượng lãng quên thôi."

"Cô hiểu quá nhỉ?" Nghe xong, ta mới giựt mình nhận ra Nam Nguyệt không đơn giản chút nào, rốt cuộc người này là ai, tới Phiên Vũ các có mục đích gì?

"Ngủ đi." Nàng xuống khỏi giường, vào khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên bắt gặp điều gì đó là lạ trong mắt nàng, khiến ta càng thêm nghi ngờ. Dường như tất cả đều liên quan đến Vân Châu, nhưng tại sao, Vân Châu đã làm gì? Chẳng lẽ Nam Nguyệt đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó? Có quá nhiều khúc mắc khiến ta không thể hiểu rõ ràng.

Kì Hữu thông minh tài trí như vậy, sẽ không có chuyện không biết dã tâm của Kì Tinh. Vậy hiện giờ Kì Tinh đang đứng bên vách núi đen, chỉ cần Kì Hữu hạ quyết tâm đẩy hắn, hắn sẽ rơi vào vực sâu không đáy. Nhưng một năm qua, Kì Hữu không chỉ không đối phó vị hoành huynh cực kì đáng gờm này, mà còn gả Linh Nguyệt công chúa cho Hàn Minh, chẳng lẽ chàng không sợ Hàn Minh làm phản, bắt tay với Kì Tinh để đối phó mình hay sao? Rốt cuộc chàng muốn làm gì, mà Vân Châu có quan hệ thế nào với cuộc tranh đấu cung đình này?

Trong phòng thơm nức mùi gỗ đàn hương, làn khói mỏng bay lên từ chiếc lư vàng bao phủ bốn phía, tạo nên cảm giác ấm áp dễ chịu. Hoàng Thượng lâm triều xong lại đến Phiên Vũ các, đột nhiên có hứng chơi cờ với Tú chiêu dung. Ta đứng cạnh hầu hạ, ánh mắt dõi theo bàn cờ, Vân Châu đã thua ba ván, ván thứ tư này e rằng cũng sẽ thảm bại, Hoàng Thượng dùng kế dẫn rắn rời hang, cuối cùng đẩy quân cờ trắng của Vân Châu vào tình thế không lối thoát.

"Không chơi nữa, lại thua rồi." Vân Châu ném quân cờ vào hộp, tạo nên những tiếng vang lách cách.

Hoàng Thượng mỉm cười, "Kĩ năng chơi cờ của nàng vẫn còn thiếu điêu luyện." Nâng chén trà ngọc bích bên cạnh, nhấp một ngụm trà thơm.

Ta nhìn bọn họ hòa thuận ngọt ngào, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa chua xót, hoàn cảnh này thật giống bốn năm trước đây. Câu nói "Chỉ mong kiếp này được ở cạnh cô nương và chủ tử, không cầu gì hơn" của Vân Châu đến nay vẫn hằn sâu trong ký ức của ta, gặp lại nhau, tuy bọn họ không nhận ra ta, nhưng được ở cạnh hai người, cuộc đời này ta cũng không luyến tiếc. Hiện tại, Kì Hữu và Vân Châu chính là chủ tử của ta.

"Nếu Hoàng Thượng thắng được Tuyết Hải, thần thϊếp sẽ chịu thua." Vân Châu đột nhiên đứng dậy kéo tay ta, nhẹ nhàng đẩy ta đến trước mặt Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đăm chiêu liếc nhìn ta một cái, "Đây chính là đứa nô tì mạo phạm Tĩnh phu nhân ngày ấy?" Ánh mắt sắc bén đảo qua lại trên người ta, ta bối rối cúi đầu lảng tránh, "Đúng là nô tì."

"Lá gan của ngươi to thật đấy." Giọng chàng vẫn luôn thanh nhã như nước, lạnh nhạt như gió, không rõ đang giận hay đang vui, đây mới là điểm đáng sợ nhất của chàng.

"Hoàng Thượng, thật ra ngày ấy Tĩnh phu nhân..." Muốn nói thẳng ra hoàn cảnh hôm đó, ta rất chắc chắn, Vân Châu đã thanh minh giúp ta nhiều lần trước mặt chàng.

"Được rồi, trẫm không có hứng thú nghe mấy chuyện hậu cung vụn vặt." Cách nói tỏ ra thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên chàng đã biết chuyện phi tần tranh đấu quyền lực từ lâu, chẳng qua làm bộ mắt điếc tai ngơ mà thôi, "Đánh với trẫm ván kế tiếp."

Ta mất tự nhiên ngồi xuống, nhấp nhổm trên ghế không yên. Ta chưa từng nghĩ, hôm nay sẽ được mặt đối mặt đánh cờ với chàng, run run nhặt một quân cờ trắng ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đặt vào chính giữa bàn cờ.

Ván này, chúng ta đánh một canh giờ mới chấm dứt, ta thua chàng mười quân, "Kĩ năng chơi cờ của Hoàng Thượng quá hoàn mỹ, nô tì đã múa rìu qua mắt thợ rồi." Ta tức khắc đứng dậy khỏi ghế.

Chàng ngồi thẳng người, cẩn thận quan sát ta bằng ánh mắt nóng cháy. Cả trán và lòng bàn tay ta đều mướt mồ hôi lạnh. Chàng, rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Vân Châu cũng nhận ra bầu không khí có vẻ kì lạ, bỗng nhiên lên tiếng, "Hoàng Thượng, tài nghệ chơi cờ của nha đầu này rất ổn đúng không?"

"Đúng là rất ổn, nhưng không phải tài nghệ, mà là tâm tư." Chàng vẫn quan sát ta, "Một bên nghĩ cách đối phó thế công của trẫm, một bên suy tính làm sao để thua trẫm mà không quá lộ liễu."

Nghe xong, ta không nói lời nào, coi như cam chịu. Tuy tài nghệ đánh cờ của Kì Hữu thuộc hàng đệ nhất, ta không nắm chắc bao nhiêu phần thắng. Nhưng dù sao chàng cũng là ngôi cửu ngũ đế vương, nếu ta dốc sức đối phó, không cẩn thận lỡ thắng ván này, mặt rồng giận dữ, có khả năng lại muốn lôi ta ra ngoài đánh sáu mươi trượng. Ta tự nhận không có lá gan khiêu chiến uy nghiêm của Hoàng Thượng.

"Bây giờ trẫm muốn ngươi phú một bài thơ." Có vẻ chàng bỗng nhiên nổi hứng, lại có vẻ cố ý làm khó ta.

Ta không dám tự quyết định, nghiêng mặt nhìn Vân Châu, đã thấy nàng cười nhẹ gật đầu, ý bảo ta có thể phú. Ta quay mặt lại, nhắm mắt nghĩ tới Trung thu đêm ấy, bóng dáng chờ đợi cô đơn mà ngốc nghếch của Vân Châu, đột nhiên mở mắt, xuất khẩu thành thơ:

"Lạc hoa phi vũ, hàn quang lược ảnh khinh la sam.

Ỷ môn vọng, ngưng mâu tư ngữ, úc úc thương hồng nhan.

Ảm nhiên hồi thủ, khinh chu phiếm thủy thủy không lưu.

Nhạn đan phi, lạc lệ vô ngân, thê thê hồn phi khổ."

(Đại ý: Cánh hoa bay múa, làn váy mỏng khẽ nâng lên.

Dựa cửa chờ, ngưng mắt đợi, thương thay kiếp hồng nhan.

Buồn bã quay đầu, con thuyền nhỏ không trôi trên mặt nước.

Chim nhạn lẻ bóng, nước mắt lặng rơi, đau thương một cõi tâm hồn.)

Dứt lời, căn phòng bỗng yên lặng lạ thường, Kì Hữu đột nhiên đứng bật dậy, "Ngươi vẫn chưa phú xong." Lời chàng nói không chỉ khiến Vân Châu kinh ngạc, mà cả ta cũng thế. Chúng ta nhìn Kì Hữu đang thoáng có chút rối loạn cảm xúc.

"Hoàng Thượng, nô tì phú xong rồi." Ta bình tâm lại, mỉm cười nhẹ nhàng, cố giữ thái độ tự nhiên.

Chàng sắc bén nhìn ta chằm chằm, hé môi muốn nói tiếp, một giọng nói khác đã nhanh hơn, vang lên từ bên ngoài: "Hoàng Thượng, Tĩnh phu nhân té xỉu ở ngự hoa viên."

Cuối cùng, Hoàng Thượng vội vàng đi cùng nô tì Chỉ Thanh của Tĩnh phu nhân, ta cười giễu cợt, cái cớ té xỉu này mặc dù không mới, nhưng chàng vẫn quyết định đi. Quyền lựa chọn là ở Kì Hữu không phải sao? Bởi vì chàng quan tâm Tĩnh phu nhân, vậy nên dù biết là giả, sẽ vẫn lựa chọn rời đi. Mà Tú chiêu dung cũng không để ý lắm tới chuyện này, có lẽ nàng nghĩ rằng được ân sủng như bây giờ đã là quá nhiều rồi, nàng thật sự rất dễ tự thỏa mãn.

Vân Châu thở hắt một hơi, khẽ dựa vào chiếc ghế phủ lông chồn, có vẻ mệt mỏi. Ta tới đứng cạnh nàng, nhẹ nhàng xoa bóp hai vai cho nàng, giúp nàng thoải mái phần nào.

"Ngươi vẫn chưa phú xong phải không?" Giọng nàng rất thấp, có chút gì đó không giống thật, "Ở trước mặt Hoàng Thượng không tiện ngâm ra, ở trước mặt ta cũng không được sao?"

Đôi tay cứng đờ, buồn bã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng chua xót, ta lại thản nhiên cười, "Mấy câu sau dung tục lắm."

Hít sâu một hơi, ta khẽ ngâm:

"Vì tình thương, lệ tự khinh sa phiêu phong tùy ảnh khứ.

Vì tình luy, vũ nhược bi thu phân phi cô thành bích.

Nhân diện đào hoa, cung tịch bi sảng, hồng tường chu môn, đình viện thâm tỏa.

Khuynh quốc khuynh thành dã uổng nhiên."

(Đại ý: Đau thương vì tình, giọt lệ như làn lụa mỏng bay theo gió.

Mệt mỏi vì tình, mưa thu buồn rơi bên bức tường hiu quạnh.

Dung mạo đẹp như hoa đào, nhưng ở nơi cung đình tường cao lầu son.

Khuynh quốc khuynh thành cũng uổng phí.)

Đôi mắt cay cay, trái tim như nóng lên, lệ ngưng ở vành mắt. Đoạn thơ trước là nỗi khổ tương tư của Vân Châu, còn đoạn sau, chính là tâm sự chân thực nhất giờ phút này của ta. Khi quay đầu lại, Vân Châu đã nhìn ta từ lúc nào, ánh mắt cũng có một lớp sương mỏng.

"Tuyết Hải, làm sao bây giờ? Ta rất tò mò về ngươi." Mặc dù nàng đang cười, nhưng ta lại cảm nhận được chua xót ẩn sâu sau nụ cười ấy, "Dù dung mạo rất bình thường, nhưng ngươi lại khiến người ta không thể nào bỏ qua được, đừng nói bản cung không sánh kịp khí chất cao quý xuất trần của ngươi, mà ngay cả Tĩnh phu nhân cũng kém ngươi ba phần. Lời nói cử chỉ nhã nhặn tuyệt vời, tài văn chương xuất chúng, khả năng làm thơ còn tinh tế hơn, quả thật là nữ tử kì tài. Nhưng vì sao ngươi lại vào cung? Vì sao muốn giúp ta? Vì sao có thể khiến người luôn bình tĩnh như Hoàng Thượng phải xúc động? Vì sao... Ta lại có cảm giác như đã từng quen biết?" Nàng than nhẹ như đang tự nói, lại giống như đang nghi ngờ hỏi ta.

"Nương nương hỏi liên tục bốn câu "Vì sao", nô tì nên như trả lời người thế nào?" Ta thẫn thờ thở dài, đáy lòng nặng trĩu như có một tảng đá ngàn cân đè nặng.

Vân Châu chậm rãi ngồi thẳng dậy, mệt mỏi nhắm hai mắt, không thèm nhắc lại, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Nô tì muốn hỏi một vấn đề." Không thấy nàng trả lời, nhưng ta biết nàng đang nghe, liền tiếp tục, "Hoàng Thượng sắc phong cho người thật sự chỉ vì người đã liều mạng cứu cô nương kia?"

Nàng vẫn nhắm mắt, không đáp lại chữ nào, nhưng cách thở gấp của nàng đã cho ta biết đáp án. Vân Châu thật là một đứa bé ngốc, ngay cả gạt người cũng làm không xong.

Đêm đó ta nghe được một tin tức, Tĩnh phu nhân đã có thai hơn một tháng, Hoàng Thượng vui mừng mở tiệc ở Dưỡng Tâm điện, mời các phi tần đến dự tiệc ăn mừng, dù sao Tĩnh phu nhân là phi tần đầu tiên mang long thai cho Hoàng Thượng. Có ba tội bất hiếu, không có con là tội nặng nhất, mà nay vấn đề này được giải quyết, gốc rễ của hoàng thất sẽ được củng cố vững chắc hơn.

Tối nay ta vốn định trang điểm cho Vân Châu thật lộng lẫy để dự tiệc, nhưng nàng lại từ chối, nàng chỉ cho phép ta thoa phấn làm mờ vết sẹo. Ta hiểu, nàng không muốn tranh kì khoe sắc với các phi tần. Trong chốn hậu cung, có lẽ còn rất ít nữ tử không có tham vọng như nàng.

Ta và Nam Nguyệt tới Dưỡng Tâm điện cùng Vân Châu, bên trong đã có hơn hai mươi người, ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, so bì nhan sắc. Ngồi bên trái Hoàng Thượng là Hàn chiêu nghi năm đó, cũng là Hàn thái hậu hôm nay, nàng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng dung mạo vẫn phong hoa tuyệt đại, da thịt nõn nà, ánh mắt không quyến rũ mềm mại như xưa, mà thay vào đó là sự chín chắn từng trải, nghiêm túc cẩn thận. Phía bên phải Hoàng Thượng là hoàng hậu Đỗ Hoàn, thái độ tự nhiên, mỉm cười ôn hòa, quả nhiên làm hoàng hậu sẽ phải thay đổi, nhiều năm trôi qua, nhất định nàng ta đã biết cách bình tĩnh hơn nhiều. Ngồi dưới Đỗ Hoàn là Ôn Tĩnh Nhược, tuy trông mệt mỏi nhưng vẫn tự phụ như mọi khi.

Tĩnh phu nhân, sống mũi cao thẳng, hương bồi ngọc mài, trang sức rực rỡ, thần thái cao ngạo.

Đặng phu nhân, dáng người yểu điệu, vòng eo nhỏ nhắn, khuôn miệng như hoa, răng trắng như ngọc.

Lục chiêu nghi, mắt ngọc mày ngài, mềm mại đáng yêu, y phục đẹp đẽ, trong sáng như ánh bình minh.

Nghiên quý nhân, bước đi nhẹ nhàng, băng thanh ngọc cốt, thoát tục như tiên, thanh nhã cao quý.

Hoa mỹ nhân, lông mi như tảo, mặt đẹp như lan, hương kiều ngọc nộn, dịu dàng như làn nước mùa thu.

Huệ tài tử, mắt sáng như sao, yểu điệu nhiều vẻ, hết sức xinh đẹp.

...

Đây chính là hậu cung của Kì Hữu, ai nấy đều quốc sắc thiên tư, chỉ cần liếc nhìn một lần sẽ khó lòng quên nổi. Ta ngẩng đầu nhìn Kì Hữu ngồi trên long ỷ, tuấn tú lịch sự, răng trắng môi đỏ, đôi mắt như hồ nước sâu, toàn thân toát lên khí chất vương giả, làm người ta chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám lại gần vấy bẩn.

Hàn thái hậu nói nhỏ điều gì với chàng, khiến chàng đột nhiên quay đầu về phía ta, ánh mắt không nhìn ai khác, mà chính là ta. Có lẽ bị thu hút bởi ánh mắt sâu thẳm ấy, ta nhất thời quên không chuyển mắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn thẳng chàng.

"Tuyết Hải, ở đây ta là người xấu nhất phải không?" Tú chiêu dung hỏi nhỏ khiến ta bừng tỉnh, hốt hoảng dời ánh mắt, mất tự nhiên trả lời: "Nương nương phải tự tin lên."

Siết chặt nắm đấm trong ống tay áo, cảm giác đau thương vừa rồi, ta biết, đó là trái tim đã chết từ lâu vừa sống lại vì ánh mắt của chàng. Cảm xúc này, có thể gọi là hạnh phúc được không? Trong giây phút ấy... Ánh mắt ấy, chỉ thuộc về ta mà thôi.

Tiệc tối chấm dứt trong bầu không khí an nhàn, Hoàng Thượng đích thân đưa Tĩnh phu nhân về Bách Oanh cung, những phi tần khác cũng lục tục tự hồi cung. Mà Hàn thái hậu lại gọi Tú chiêu dung đến điện Thái Hậu. Dọc đường, Hàn thái hậu chỉ hỏi thăm vài câu cuộc sống thường ngày, không có gì đặc biệt, nhưng ta biết, tuyệt đối không đơn giản chỉ có hỏi thăm.

Cây ngô đồng đung đưa đón gió, vạt áo trước khẽ nâng lên theo hơi lạnh tháng giêng. Đi cùng thái hậu đến điện Thái Hậu lộng lẫy vàng son, trang nghiêm túc mục, Hàn Minh liền ra nghênh đón, ta vừa thấy hắn, liền lập tức cúi đầu, trong lòng chợt nghĩ tới điều hắn nói vào đêm Trung thu.

"Chỉ cần ngươi muốn, ngay bây giờ ta sẽ xin Hoàng Thượng ban ngươi cho ta, ngươi sẽ không phải chịu đựng đau xót tiếp nữa."

Giây khắc ấy, ta thật sự phân vân, rất muốn mở miệng đồng ý, nhưng trái tim lại không cho phép, không cho phép tâm trí yêu Kì Hữu, thân thể lại ở cùng Hàn Minh, không cho phép ta bỏ lại Vân Châu không nơi nương tựa, vậy nên ta từ chối, từ chối thẳng thừng.

"Không thể được, ta chỉ có một trái tim, và nó hoàn toàn dành cho Nạp Lan Kì Hữu."

Hàn Minh nghe xong liền nở nụ cười, cười đến hết sức lông bông, dường như còn xen lẫn vài phần khinh thường. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy.

"Cô đoán xem, thái hậu, hầu gia và nương nương nói gì trong đó?" Nam Nguyệt ghé sát lại gần, quấy nhiễu dòng suy nghĩ của ta.

Ta buồn bực nhìn nụ cười giả tạo của nàng: "Cô muốn biết lắm à?"

Nàng tức khắc gật đầu tỏ vẻ tò mò, "Nếu là việc bình thường thì đã không bắt chúng ta ở ngoài điện, nhất định có chuyện động trời gì đó không thể cho ai biết."

"Cứ làm tròn bổn phận của một nô tì trước đi." Tuy ngoài miệng răn dạy cảnh cáo, trong lòng ta cũng đột nhiên sinh nghi, không nghĩ Vân Châu lại có quan hệ với Hàn thái hậu.

Mãi đến khi Vân Châu ra khỏi điện Thái Hậu, vẻ mặt trắng bệch, bước chân run rẩy, ánh mắt dại ra, ta lo lắng nâng tay muốn đỡ nàng, lại bị nàng gạt xuống. Giật mình nhìn thái độ bất ổn của nàng, suy đoán trong ta càng thêm khẳng định. Nhất định Vân Châu đã biết chuyện động trời nào đó, liên quan đến Hàn thái hậu, Hàn Minh, Minh thái phi, Kì Tinh, Linh Nguyệt, thậm chí... Cả Kì Hữu. Như vậy, rốt cuộc bí mật gì mà liên quan đến nhiều nhân vật lớn như vậy?

Khi ta còn chưa nghĩ xong, Vân Châu đã đột nhiên ngã xuống.

Vân Châu té xỉu làm Kì Hữu thay đổi ý định, không nghỉ lại Bách Oanh cung mà tới thẳng Phiên Vũ các, mặc cho bầu trời đầy sương mù mờ mịt. Ta thấy ánh mắt chàng ngóng nhìn Vân Châu có đau lòng, có tự trách, có áy náy.

Vân Châu nằm trên giường ho nhẹ liên tục, ta đã để ý căn bệnh này từ ngày đầu tiên đến Phiên Vũ các, nhiều lần khuyên nàng mời ngự y, nàng lại nhất quyết không chịu, luôn nói chỉ là bệnh vặt, "Hoàng Thượng, xin hãy mời ngự y xem bệnh cho nương nương đi!"

"Không... Không cần mời... Ngự y." Vân Châu sốt ruột tiếp lời, lúc này đã không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Kì Hữu nắm chặt tay Vân Châu như có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng lại không thốt nổi chữ nào.

"Chủ tử..." Vân Châu đột nhiên đổi cách xưng hô, gọi chàng là chủ tử, "Vân Châu không sợ chết... Chỉ không nỡ bỏ lại chủ tử... Ngài cô đơn cả đời, Vân Châu thật sự không đành lòng rời đi..." Nàng nhăn mày vì đau đớn, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối.

Kì Hữu vẫn không nói lời nào, lòng ta như bị dao cứa, dự cảm không lành chợt trào ra, hình như... Hình như... Ta lắc đầu, không thể tin được, chàng thật sự phải đẩy Vân Châu vào đường cùng hay sao?

"Không... Người không chết được!" Ta hô to một tiếng, quỳ xuống cạnh giường, ôm chặt nàng vào lòng, chỉ sợ vừa buông lỏng tay, nàng sẽ vĩnh viễn nhắm mắt lại, "Nương nương chỉ trúng phong hàn nhẹ thôi, uống mấy thang thuốc là sẽ khỏi, làm sao lại chết được!"

"Truyền ý chỉ của trẫm." Kì Hữu đột nhiên buông tay Vân Châu ra, đứng dậy nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, "Tú chiêu dung, dịu dàng đoan trang, trí tuệ khéo léo, rất hợp ý trẫm, sắc phong làm chính nhất phẩm Tú phu nhân."

Nghe xong, ta buông thõng tay, ngã ngồi dưới đất, cười khẩy một tiếng. Chàng nghĩ Vân Châu cần thân phận địa vị hay sao? Ta không thể hiểu nổi, hận thù lập tức bén rễ trong lòng, hoàn toàn quy tội cho Kì Hữu. Sao chàng không mời ngự y bắt mạch cho Vân Châu? Sao đến nước này rồi cũng không chịu cho Vân Châu một câu quan tâm săn sóc? Sao chàng... Lại bỏ mặc Vân Châu như vậy? Chàng là vua của một nước, nếu không bảo vệ được nữ nhân của mình, vậy tốn tâm tốn sức đi lên ngôi vị hoàng đế còn ý nghĩa gì nữa?!

Đêm đó, cả ta và chàng đều thức trắng ngồi cạnh giường, làm bạn Vân Châu đi vào giấc ngủ. Nàng ngủ rất an tường, thi thoảng ho nhẹ vài tiếng, nhưng lại rất vang vọng trong tẩm cung im lặng, lan đến những nơi sâu nhất.

"Hoàng Thượng cứ đi đi, nương nương đã có nô tì chăm sóc."

Chàng đột nhiên giữ chặt tay ta, lạnh lùng nhìn ta, "Ngươi là ai?!"

Ta cứng người không dám động đậy, cũng không dám rút tay về, mệt mỏi nhìn ánh mắt chất vấn của chàng, hé môi nhưng không nói nổi một chữ, chàng nhận ra ta ư? Tâm lý của ta có chút mong chờ.

Kì Hữu chợt nắm mạnh hơn, "Ngươi có quan hệ gì với Kì Tinh, tại sao hắn phải truyền tin giúp ngươi?"

Ta cười khẽ, cúi đầu không nói gì. Thì ra chỉ là hy vọng xa vời, sao chàng có thể nhận ra ta được, ở trong lòng chàng, ta đã chết từ lâu, "Hắn phái ngươi tới Phiên Vũ các để theo dõi Vân Châu?"

Ta cố sức rút tay về nhưng vô ích, "Nô tì không hiểu ý Hoàng Thượng."

"Thật không?" Chàng đột nhiên buông tay, đẩy ta ngã ngồi xuống đất, đau đớn từ mông lan ra khắp cơ thể. Ta mỉm cười nhìn chàng, có chút trào phúng, "Tính mạng Tú phu nhân đang ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà Hoàng Thượng vẫn còn tâm trí để bắt gian tế."

Bối rối chợt hiện lên trong mắt chàng, mê mang nhìn ta, "Ngươi..." Chàng đột nhiên đưa tay muốn đỡ ta, nhưng ta gạt đi, gạt đi rất mạnh.

"Ngày ấy Kì Tinh còn nói với trẫm, ngươi chính là Phan Ngọc, hắn nghĩ tìm bừa một nữ nhân có giọng nói và bóng lưng giống nàng rồi đưa tới đưa tới cạnh trẫm, là có thể thực hiện mưu kế hay sao?" Chàng đột nhiên nở nụ cười, ta lại hoàn toàn giật mình, Kì Tinh... Kì Tinh?

Kí ức ngày ấy ở Cẩm Thừa điện dần hiện lên trong tâm trí...

Ta vẫn cúi đầu, nhìn chén rượu cạn nắm chặt trong tay, cười khổ, "Đúng vậy, ta yêu chàng."

"Vân Châu rốt cuộc là ai?" Kì Tinh tự rót rượu, một ngụm uống cạn.

"Vân Châu... Là con gái của Thẩm Tuân, cuộc đời thật sự rất bất hạnh, nếu ngài giúp được thì nên giúp một tay." Ta lại rót rồi uống thêm chén nữa.

"Thẩm Tuân? Như vậy Hoàng Thượng..." Kì Tinh đột nhiên cười khẽ, đặt chén xuống nhìn ta, ánh mắt như thấu hiểu tất cả. Ta cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng đầu óc đã không thể hoạt động, cuối cùng gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

Ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống mặt đất lạnh lẽo, ta không khóc vì Kì Hữu không nhận ra ta, mà khóc vì Kì Tinh. Thì ra hắn vẫn luôn lợi dụng ta, cố ý chuốc ta quá chén, nhớ đến câu "Có người bạn tri kỷ tâm đầu ý hợp như ngài, không quan hệ tình yêu nam nữ, chính là vinh hạnh của ta." Thật sự là điều nực cười nhất thế gian, thật không ngờ, người bán đứng Vân Châu là ta, không ai khác ngoài ta.

Kì Hữu thấy ta im lặng, cho rằng ta cam chịu, khẽ thở dài một tiếng, dường như hơi thất vọng, "Ngươi, rời khỏi Phiên Vũ các ngay bây giờ, rời khỏi Vân Châu. Chuyển lời đến Kì Tinh thay trẫm, bảo hắn an phận hơn đi, sự khoan dung của trẫm đã đến giới hạn."

Ta đột nhiên đứng dậy, ngây ngốc nhìn chàng một cái, sau đó cất bước lao ra tẩm điện, không ngờ bị Nam Nguyệt đứng ngoài ngăn lại, nàng tò mò nhìn cửa cung rộng mở, rồi nhìn sang ta, "Cô muốn đi đâu?"

"Tránh ra!" Đáy lòng rối bời, giọng điệu lạnh buốt.

"Muốn biết sự thật thì đi theo ta." Nam Nguyệt cười khẽ, nụ cười vô cùng quyến rũ, ta cũng cười, quả nhiên ta không đoán sai, người này chính là gian tế. Gian tế của Kì Tinh đúng không? Vậy ta đi theo cô để tìm đáp án.

Khi bước vào Cẩm Thừa điện lần nữa, Kì Tinh vẫn đặt một chiếc bàn nhỏ giữa sân điện, bốn món ăn kèm và một bình rượu Hoa Điêu. Ta theo đuôi Nam Nguyệt tiến về phía hắn, hắn rót một chén rượu đầy đặt trước mặt ta, ta lập tức vung tay, chén rượu văng khỏi tay hắn, rượu đổ đầy đất, chén ngọc lăn vài vòng mới dừng lại.

"Vì sao?" Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ba chữ này.

"Ngươi biết vì sao." Hắn hơi nhếch miệng, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Ta hỏi ngươi vì sao?" Ta rốt cuộc không kiềm chế được, rống to với hắn. Vì sao lại lợi dụng ta, ngôi vị hoàng đế thật sự có thể khiến mọi người đánh mất lý trí, bán đứng linh hồn như vậy ư?

Ánh mắt hờ hững của hắn đột nhiên trở nên đau xót, rồi chuyển thành điên cuồng, "Bởi vì nó hại chết phụ hoàng." Kì Tinh vung hai tay lên, gạt đổ mọi thứ trên bàn, rơi xuống đất tạo ra những tiếng vang đáng sợ.

Ta cười khẩy, cái cớ gượng ép quá đấy. Tiên đế là cha ruột của Kì Hữu, đã vậy còn muốn truyền ngôi cho chàng, chàng căn bản không có lý do gì để hại chết tiên đế, huống chi, người trong thiên hạ đều biết, tiên đế băng hà vì căn bệnh do làm việc vất vả lâu ngày.

"Ta biết ngươi không tin, nhưng ngươi phải tin, phụ hoàng bị Nạp Lan Kì Hữu hại chết." Kì Tinh oán hận trừng mắt nhìn ta, chỉ thẳng vào mặt ta, "Người khởi xướng chính là ngươi, Phan Ngọc! Hoặc nên gọi là Phức Nhã công chúa cho thỏa đáng."

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Ta lui về phía sau vài bước, dường như không còn sức để đứng thẳng, hắn... Làm sao biết được?

"Ngươi rất tò mò vì sao ta biết quan hệ giữa ngươi và Kì Hữu, vì sao ta biết thân phận thật của ngươi, vì sao phụ hoàng lại chết vì ngươi đúng không?" Hắn cười khẽ, thái độ bình tĩnh trở lại.

"Ngày ấy Lãm Nguyệt lâu tự nhiên bốc cháy, Phan Ngọc bị chôn sống trong biển lửa, khi ta đến, chứng kiến rõ ràng kẻ luôn bình tĩnh như Kì Hữu lại kích động nhìn thi thể đã hoàn toàn cháy rụi, chảy xuống vài giọt nước mắt. Lúc ấy ta thắc mắc, vì sao hắn khóc, vì ngươi ư? Như vậy ngươi là gì của hắn, các ngươi có quan hệ thế nào? Nhưng ta cũng không suy nghĩ sâu hơn.

Mãi đến trận chiến Âm Sơn, ngươi sống rành rành xuất hiện trước mặt ta, cầu xin ta tha cho thừa tướng Biện Quốc, ngươi có quan hệ gì với Liên Thành, vì sao trốn tránh không dám gặp Kì Hữu, vụ cháy ở Lãm Nguyệt lâu là kiệt tác của ai?" Hắn phân tích một loạt vấn đề trước mặt ta.

"Vậy, ngươi biết đáp án bằng cách nào?" Ta cứng ngắc dò hỏi. Luôn cho rằng Kì Tinh hiểu ta, thông cảm với ta, không thắc mắc hỏi nhiều, thì ra ta nhầm rồi, không phải hắn không thắc mắc, mà là giấu mọi thắc mắc ở trong lòng, sau đó tự đi điều tra, còn ta lại ngu ngốc cho rằng, hắn coi ta là người bạn tri kỷ, thật nực cười.

"Đương nhiên là biết từ Phan Nhân, vị phụ thân nhát gan, yếu đuối, tham tiền của ngươi rồi." Hắn rút khăn lụa lau bớt vết dầu mỡ trên quần áo vì ban nãy gạt đổ thức ăn, "Ta vẫn thắc mắc quan hệ giữa ngươi và Phan Nhân, căn bản không giống cha và con gái, bèn phái người đi suốt đêm bắt vợ con của ông ta ở Tô Châu về đây, ép ông ta khai ra thân phận của ngươi. Ông ta nói thẳng tất cả vì quá sợ hãi, làm sáng tỏ quan hệ giữa ngươi và Kì Hữu. Nhưng ngươi rốt cuộc là ai? Vì thế ta phái người cầm tranh chân dung của ngươi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng biết tin tức từ một vị quan Hạ Quốc, ngươi chính là công chúa Phức Nhã của Hạ Quốc. Như vậy ngươi tới Kỳ Quốc để phục quốc, quan hệ giữa ngươi và Liên Thành cũng đã rõ ràng."

"Đúng, ngươi nói hoàn toàn đúng." Ta rất bội phục tài trí của hắn, thì ra ta đã coi thường hắn, nghĩ hắn chỉ biết đánh giặc mà không hiểu chuyện tranh đấu phức tạp trong hoàng thất. Vì hắn che dấu quá tốt, hay vì ta tin tưởng hắn quá nhiều?

Hắn vứt khăn lụa đã dính bẩn xuống đất, "Ta coi thường thất đệ quá rồi, cứ nghĩ nó có tâm hồn thanh khiết, không tranh với đời, nào ngờ dã tâm của nó còn lớn hơn ai hết."

"Sau này, phụ hoàng bắt đầu tin tưởng nó, chậm rãi chuyển giao binh quyền cho nó, làm ta nghĩ đến vụ cháy ở Lãm Nguyệt lâu. Có năng lực làm Lãm Nguyệt lâu bốc cháy, khiến mọi người tin rằng Phan Ngọc tử nạn, chỉ có thể là phụ hoàng. Tất cả những việc này đều nói lên rằng, phụ hoàng muốn truyền ngôi cho Kì Hữu, suy tính mệt nhọc chỉ để truyền ngôi cho Kì Hữu. Dù thấy đố kỵ, nhưng từ giây phút ấy, ta đã quyết định từ bỏ ý định tranh đoạt ngai vàng." Khuôn mặt Kì Tinh có nét đau thương, giọng nói tỏ vẻ không cam lòng.

"Hai năm trước, phụ hoàng vốn đang khỏe mạnh bỗng nhiên mắc bệnh lao, ho nhẹ liên tục, càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả ngự y đều nói phụ hoàng mệt quá mà sinh bệnh. Một năm sau, phụ hoàng chết ở Dưỡng Tâm điện, ngày đó, Lưu ngự y chủ trị cho phụ hoàng cũng biến mất, mối nghi ngờ trong ta lại dấy lên. Ta để ý đến Vân Châu, đứa nô tì hầu hạ phụ hoàng trong thời gian đó, vì sao cô ta đột nhiên được sắc phong làm quý tần? Để biết được sự thật, ta sắp xếp Nam Nguyệt vào Phiên Vũ các."

Lúc này Nam Nguyệt tao nhã lại gần, cười khẽ với ta, "Ta từng miêu tả bệnh tình của Tú chiêu dung cho Vương gia nghe, không ngờ giống bệnh tình của tiên đế y như đúc, chỉ khác nhau ở mức độ nặng nhẹ mà thôi, vậy nên Hoàng Thượng mới không dám mời ngự y, sợ bị người khác nghi ngờ. Cô biết tại sao Vân Châu lại mắc bệnh không? Hoàng Thượng dùng bữa, nô tài phải ăn thử trước, đề phòng có người hạ độc, vì cô ta ăn thử hàng ngày nên sinh bệnh, mà chất độc trong đồ ăn, là chính tay cô ta bỏ vào."

"Ta thật sự rất khâm phục dũng khí của Vân Châu, vì thất đệ mà không màng tới tính mạng." Kì Tinh đột nhiên thở dài, "Ngày ấy ta chuốc ngươi quá chén, chỉ để biết thân phận thật của Vân Châu. Nào ngờ ngươi tự khai ra tất cả, sao ngươi có thể tin tưởng một kẻ lúc nào cũng muốn lật đổ đương kim Hoàng Thượng như thế?"

Ta cười gật đầu, đúng là ta rất ngu xuẩn, "Vì sao phải nói thân phận của ta cho Kì Hữu?"

"Ngươi nhầm rồi, ta không nói thân phận của ngươi cho Kì Hữu, ngày ấy ta chỉ hỏi, "Đệ có cảm thấy đứa nô tì hầu hạ Tú chiêu dung rất giống Phan Ngọc không, hay cô ta chính là Phan Ngọc?" Ngươi cũng biết, ta làm vậy là để Kì Hữu nghi ngờ ngươi, dù sao Nam Nguyệt đã bị nó để ý, cho nên chỉ còn cách đẩy ngươi ra thế mạng."

Ta tiến lên cho hắn một cái tát, "Nạp Lan Kì Tinh, ta nhìn nhầm ngươi rồi."

Hắn không trốn, nhận lấy cái tát này rồi mỉm cười, "Cá tính lắm, nếu không Kì Hữu đã không gϊếŧ phụ hoàng vì ngươi."

"Vì ta?" Ta cười ngặt nghẽo như nghe được chuyện hài hước nhất thế gian.

"Vì nó biết phụ hoàng sắp đặt vụ cháy ở Lãm Nguyệt lâu, thịnh nộ rồi sinh ra sát ý."

"Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?"

"Nếu không thì sao nó phải gϊếŧ phụ hoàng, ngôi vị này sớm muộn gì cũng thuộc về nó. Sao nó phải chơi trò mạo hiểm, nếu lỡ thua, nó sẽ rơi vào vực đen không đáy. Bây giờ ta chỉ có một thắc mắc, tại sao ngày ấy phụ hoàng lại cho ngươi một con đường sống, tại sao không gϊếŧ ngươi?"

Ta im lặng rời khỏi Cẩm Thừa điện, những điều Kì Tinh nói đánh mạnh vào lòng ta. Không thể nào, sao Kì Hữu có thể... Sao chàng có thể vì ta mà gϊếŧ tiên đế, chẳng lẽ người sai ngay từ đầu chính là ta? Ta không nên tự cho là đúng rời khỏi hoàng cung, nên ở lại tranh đấu cùng Kì Hữu, không nên yếu đuối nghĩ rằng đến đây là muốn tốt cho Kì Hữu, ta... Vị trí của ta trong lòng Kì Hữu, thật sự quan trọng hơn cả tiên đế ư?

Vân Châu, ngươi... Ngốc quá, ngốc quá.

Cái bóng đổ nghiêng, hoa tàn kín lối, màn sương mù tô thêm phần cô quạnh.

Khi ta dừng bước đưa mắt nhìn, không ngờ đã đứng trước cửa cung Trường Sinh điện. Tiên đế ra đi, nơi này cũng trở nên thê lương vắng vẻ, ngay cả một người canh gác cũng không có, ta do dự nhìn quanh, nghĩ xem có nên vào hay không. Biết đâu...

Nghĩ đến đây, ta không khỏi buồn sầu, đôi chân tự động tiến lên. Cố sức đẩy cửa ra, thấy Trường Sinh điện cảnh còn nhưng người mất, thật đáng tiếc, chẳng lẽ từ nay sẽ không còn ai thưởng thức cảnh hương tuyết hải nữa ư? Bước chậm vào rừng mai, thấy trong rừng còn có một người, không phải Kì Vẫn thì là ai được nữa? Ta thật không ngờ, bốn năm trước tình cờ gặp hắn tại đây, bốn năm sau, lại tình cờ gặp hắn tại đây.

"Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ.

Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ."

(Đại ý: Ngoài trạm bên cây cầu gãy, hoa đã nở mà không ai hay.

Sầu một mình khi hoàng hôn xuống, chịu đựng gió và mưa.)

Hắn ngâm khẽ bài "Vịnh mai", ta tiến lại gần, thuận miệng ngâm nốt đoạn sau:

"Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhâm quần phương đố.

Linh lạc thành nê niễn tác trần, chích hữu hương như cố."

(Đại ý: Không có ý tranh giành sắc xuân, lại bị các cây cỏ ghen ghét.

Đến khi héo rụng thành bùn tan thành bụi, chỉ có hương thơm là như lúc ban đầu.)

Ta cất tiếng khiến hắn quay đầu lại, "Phan..." Sau đó im bặt, xấu hổ nhìn ta. Ta cười nhìn hắn, "Chích hữu hương như cố, nói đúng lắm."

"Giọng ngươi rất giống... Một người bạn của ta." Hắn vội vàng giải thích như sợ ta sẽ hiểu lầm.

"Người bạn đó là ai?" Ta đăm chiêu dò hỏi, hắn, vẫn còn nhớ giọng ta.

"Đã qua đời sau một việc ngoài ý muốn, ngươi biết không, nàng ấy rất giống mẫu thân của ta, thật sự rất giống..." Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức ta không thể nghe thấy.

Ta mỉm cười, không nghĩ hắn vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau xưa cũ, "Mẫu thân của ngươi rất đẹp phải không, giống như hoa mai, tính cách thanh nhã cao quý?"

"Đúng, rất đẹp, chính bởi vì rất đẹp nên mới bị người ta hại chết." Giọng hắn bỗng nhiên xen lẫn thù hận, khiến ta giật mình, Viên phu nhân bị hại chết? Không phải qua đời vì khó sinh ư?

Ta cẩn thận hỏi: "Bị ai hại?"

Ta thấy hắn siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ, "Đỗ Chỉ Hi!"

Đỗ Chỉ Hi, mẫu thân của Kì Hữu? Sao có thể là bà ta? Ta định mở miệng hỏi tiếp, lại bỗng nhiên im bặt, không được, hắn sẽ nghi ngờ mất. Nếu muốn tìm sự thật, chỉ phải dựa vào chính mình mà thôi.

Qua hồi lâu hắn mới bình tâm lại, "Không biết tại sao ta lại nói nhiều với ngươi vậy nữa, có lẽ... Vì giọng ngươi rất giống nàng ấy. Ngươi tên gì?"

"Tuyết Hải."

"Hương Tuyết Hải?" Mắt hắn sáng lên, nắm chặt hai vai của ta, hơi đau. Ta nhăn mày, hắn mới nhận ra mình vừa thất lễ, ngượng ngùng cười cười, "Ta hơi kích động."

"Vậy ngươi tên gì?" Tuy biết tên của hắn, nhưng với thân phận Tuyết Hải hiện giờ, ta với hắn chỉ là hai người xa lạ.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đáp, "Vẫn, ngươi cứ gọi ta là Vẫn đi." Ta gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ hắn không muốn để lộ thân phận, ta cũng coi như không biết.

"Sao lại đặt là Vẫn?"

"Bởi vì ngày ta sinh ra, mẫu thân liền qua đời, phụ... Thân liền đặt cho tên Vẫn để ghi nhớ mẫu thân."

(Vẫn - 殒: chết)

Câu chuyện dần phiêu tán trong rừng mai, lan tràn tới những nơi sâu nhất...

Thêm Bình Luận