Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!

Chương 19: Minh Quốc công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Đồ gia vốn là một gia tộc có truyền thống Luyện dược sư lâu đời ở Hoa Tường quốc, được các tiên đế trọng dụng phong cho tước hiệu Quốc công. Các đời Quốc công đều vô cùng tài giỏi, thiên phú Luyện dược sư rất cao, các cường quốc khác đều phải kiêng kỵ ba phần, lại giỏi tài mưu lược, phò vua trị nước, danh vọng ở Hoa Tường quốc kiểu gì cực cao, là một đại gia tộc nổi tiếng ở Lương thành.

Nhưng ngặt một nỗi đến đời Tư Đồ Hựu, lão tương phản hoàn toàn với tổ tiên, đã không có tài cán cùng thiên phú Luyện dược sư trong người, lại còn ham mê tửu sắc, cậy nhờ tiền bạc và thanh thế gia tộc mới lên được tước vị Quốc công như ngày nay.

Mỗi khi nghe nói ở đâu có mỹ nhân, Tư Đồ Hựu liền sẵn sàng vung tiền như rác để chuộc nàng ta về. Nghe đồn cả thanh lâu nữ tử lão cũng từng "chơi" qua.

Hôm nay lão xuất hiện ở đây, không ít người thân tâm cũng dao động, từ bỏ ý định tham gia đấu giá. Tư Đồ Hựu tốt xấu gì cũng đã ở trong chốn quan trường hơn cả chục năm, cũng là một lão hồ ly mưu mô xảo quyệt, tài trị nước không có nhưng tài hạch sách kẻ yếu lại có thừa. Đắc tội lão cũng không phải ý hay.

Nhưng điều đó không đại biểu rằng không có người dám cùng lão đối địch.

"Bản thế tử ra giá mười hai vạn lượng." Từ phòng khách quý số bốn sát bên cạnh, Thế tử Hữu tướng phủ Tề Ngạn cũng không chịu thua kém, bước về gian phòng khách quý số năm, mỉa mai:

"Ra là Minh Quốc công, chẳng hay là Quốc công đại nhân từng tuổi này rồi còn mua phục sức này để tặng ai? Hai vị cô nương này phải chăng là lệnh thiên kim của Quốc công phủ?"

Minh Quốc công Phu nhân Bạch Huệ kỳ thực chính là cô cô của Tề Ngạn, dung nhan bình thường nên không được Tư Đồ Hựu sủng ái, đã sớm bỏ quên thê tử này, mặc nàng tự sinh tự diệt. Bạch Huệ trừ bỏ danh hiệu chính thất phu nhân cũng không có quyền lực gì, toàn bộ sự tình ở Minh Quốc công phủ đều do các sủng thϊếp của Tư Đồ Hựu quản lí, nàng ta so với bù nhìn rơm cũng không hơn không kém, nói thẳng ra chính là trò cười của các đại gia tộc ở Lương thành.

Một tiểu thư dòng chính, sau trở thành chính thất phu nhân lại bị phu quân ghẻ lạnh, đám tiểu thϊếp không danh phận cũng có thể diễu võ giương oai, thậm chí trong các yến hội Tư Đồ Hựu cũng chỉ dẫn theo tiểu thϊếp, còn nàng ta thì luôn trốn trong viện tử, không nói ra cũng chẳng ai biết Quốc công phủ còn có một vị phu nhân tên Bạch Huệ, quả thực quá mất mặt.

Bạch gia vì chuyện này cảm thấy nhục nhã nên không mấy hảo cảm với Tư Đồ gia, hai bên mặc dù không nói thẳng nhưng bên trong vẫn ngấm ngầm mang lòng thù địch. Bạch gia là nhà mẹ đẻ của Tề Ngạn, hắn dĩ nhiên cũng không ưa Tư Đồ Hựu là bao, vì vậy mỗi lời nói đều mang theo châm chọc cùng mỉa mai.

Nam nhân cổ đại có thê thϊếp trẻ trung xinh đẹp là chuyện bình thường, thậm chí mọi người đã sớm cho rằng đó là lẽ tự nhiên, nay Tề Ngạn lại xưng "lệnh thiên kim" ai nấy mới sực nhận ra, quả vậy có khác nào bảo Tư Đồ Hựu đang dâʍ ɭσạи với nữ nhi giữa chốn thanh thiên bạch nhật? Nhưng không thể phủ nhận một điều, hai tiểu thϊếp này so với lão quả thực đáng tuổi nữ nhi a.

"Bản công ra giá mười lăm vạn lượng." Tư Đồ Hựu sắc mặt có chút âm trầm, hai mắt híp lại thành đường thẳng, như mắt rắn, khe mắt nhỏ hẹp khiến Tề Ngạn không biết lão có thực sự đang nhìn thấy hắn hay không.

"Ngạn nhi, hai vị cô nương này chẳng qua là có hoàn cảnh đáng thương, cô trượng tình cờ trông thấy nên ra tay giúp đỡ, cho họ cơm ăn áo mặc chỉnh tề, đó là trách nhiệm của bậc quan phụ mẫu như cô trượng, còn có, làm việc thiện như vậy cũng là tích phúc đức cho con cháu đời sau. Chẳng lẽ cô trượng giúp đỡ kẻ bần hàn khốn khó là sai sao?" Tư Đồ Hựu quả nhiên là lão hồ ly, lời nói ra đều nghe rất xuôi tai, bộ dáng giống như thể lão đang thật sự là một vị quan hiền đức yêu dân như con.

Từ việc mua sắm lấy lòng tiểu thϊếp, Tư Đồ Hựu thản nhiên đổi thành "thương kẻ bần hàn không có cơm ăn áo mặc chỉnh tề", lão chỉ ra tay "giúp đỡ" với cương vị một vị quan tài đức chính trực mà thôi. Nhưng nếu lão thực sự thương người như thế, e rằng trên đời liền không còn người khổ nữa đi.

Tích đức? Việc ác lão gây ra có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội chứ đừng nói tới tích đức.

Tề Ngạn cực kì khinh bỉ, cũng lười đóng kịch cậu cậu cháu cháu với lão, thẳng thừng nói:

"Minh Quốc công dường như đã có tuổi nên chắc đầu óc không được minh mẫn, bản thế tử tại đây liền hảo tâm nhắc nhở, bất luận kẻ nào nhìn vào chẳng hiểu, hành vi đê tiện hạ lưu của hai nữ nhân bên cạnh ngươi, có chỗ nào giống hoàn cảnh đáng thương sao? Các nàng so với kĩ thuật trên giường của thanh lâu kỹ nữ còn thuần thục hơn mấy phần. Đáng thương? Minh Quốc công già yếu nhưng chưa đến nỗi mắt mờ chân run mà nhận nhầm chứ? Bản thế tử từng nghe qua danh tiếng dâʍ ɭσạи của ngươi vang xa khắp kinh đô Lương thành này, chỉ là không ngờ lại Minh Quốc công lại thèm khát nữ nhân đến như vậy, thứ hạ tiện bằng này cũng có thể áp dưới thân. Trong khi thê tử của chính mình sống chết cũng không hay biết, ngươi xứng đáng làm nam nhân đại trượng phu sao? Tư cách làm người cũng không có, ngươi sao có thể xứng làm bậc quan phụ mẫu? Phu thê trước sau như một. Ngoại nhân cười thê tử của ngươi, cũng chính là cười vào mặt mũi của ngươi. Tốt nhất Minh Quốc công vẫn là về xem lại cách làm người của bản thân đi. Hi vọng đừng để một tiểu bối cười vào mặt."

___

Hết tết rồi ~
« Chương TrướcChương Tiếp »