Quyển 1 - Chương 8-3: Điều kiện (2)

Cảm giác không thoải

mái cứ như đang ngồi xe ngựa, Nguyên Linh dần dần mở hai hành mi nặng

trĩu của mình lên mặc dù nàng không thể nhìn thấy gì. Hình như nàng đang nằm trên xe ngựa nhưng sao xe ngựa này khác với xe ngựa của Nguyên Lang vậy? Loại vải lông thú lót dưới sàn xe là loại vải thượng hạng chỉ có

người của tứ đại gia tộc mới sở hữu nó “Đây là đâu?”

“Xe ngựa

của Bạch gia đại tộc.” Một giọng nói âm lãnh vang lên, mùi dược liệu

quen thuộc như kí©h thí©ɧ trí nhớ của nàng. Bạch gia đai tộc? Vậy chẳng

lẽ nào… “Bạch Vũ?” Nguyên Linh kinh hô.

“Ngươi vẫn còn nhớ ta là Bạch Vũ sao, Nguyên Linh?” Hắn lạnh nhạt nói. Nguyên Linh liền bật dậy, vội tìm một cái góc nào đó nép vào. Vì sao hắn lại ở đây? Vì sao nàng

lại ở trên xe của hắn? Rốt cuộc chuyện này là sao? Ca ca của nàng đâu?

“Là ta cướp ngươi từ tay của Nguyên Lang.” Hắn lại lên tiếng nói.

“Vì sao ngươi tìm được ta?” nàng cả kinh hỏi.

Bạch Vũ vươn tay ra bắt lấy nàng, đem nàng thằng tiến lòng ngực mình gắt gao ôm chặt, ở trên đỉnh đầu nàng lãnh băng nói “Lúc ở Phong Hương lâu ta

đã nhìn thấy các ngươi, chính mảnh ngọc bội trên người ngươi đã giúp ta

nhận ra ngươi.” Lời hắn nói làm nàng cả kinh, làm sao cho thế biết được

thân phận của nàng qua mảnh ngọc bội được. Thấy được sự kinh ngạc của

nàng, hắn nói tiếp “Sở dĩ ta nhận ra được nguơi là vì lúc trước Long

Quân Hồ đã từng đưa ta một mảnh ngọc bội có khắc chữ Nguyên. Nên ta dễ

dàng nhận ra được ngươi với mảnh ngọc còn lại. Nguyên Linh!”

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Nàng hét lớn. Ra sức vùng vẫy khỏi tay hắn.

“Nếu ngươi còn vùng vẫy nữa, ta sẽ cho người gϊếŧ chết ca ca ngươi ngay lập tức.” Hắn uy hϊếp nàng.

“...” Nàng im lặng và ngưng vùng vẫy.

“Ta chẳng qua muốn tìm người thử độc giúp ta nhưng tìm nhiều năm không có

ai có khả năng vượt trội như ngươi. Cho nên ta đã uy hϊếp ca ca bắt cóc

ngươi về thử thuốc.” Hắn nói không hề có chút tình người, sao hắn có thể dùng con người làm vật thí nghiệm như vậy. Đến cuối cùng hắn là loại

người gì? Như đọc được ý nghĩ trong đầu nàng, hắn ở bên tai nàng cắn nhẹ tà tứ nói “Ngươi đã từng nghe qua thập tam Diêm vương đứng sau Tứ đại

gia tộc chưa?” Như nghe thấy tin chấn động, Nguyên Linh kinh hãi tay

chân run rẩy. Không phải nàng chưa từng nghe qua sự tàn độc của thập nhị diêm vương trong giang hồ… “Vậy ngươi biết trong thập tam diêm vương ai là người tàn ác nhất không?” Hắn đôi môi không an phận tiếp tục di

chuyển cái cổ nhỏ trắng nõn của nàng cắn nhẹ.

Nàng vì kinh sợ

không để ý tới hành động phi lễ của hắn. Thập tam diêm vương tàn ác

nhất, độc địa nhất chính là… “Ngươi không lẽ nào là… Độc Y Diêm Vương mà mọi người hay đồn đại sao?” Tương truyền mỗi khi Độc Y Diêm Vương xuất

hiện, võ lâm giang hồ ai nấy đều phải chạy trốn. Chỉ cần trong phạm vi

mười bước chân nếu không trốn kịp thì thân thể sẽ bị mục rữa thối nát.

“Ừm…” Cái lưỡi như rắn rết của hắn trượt dài trên cổ nhỏ của nàng, như đang

thưởng thức tư vị tuyệt hảo hiếm có. Thứ hắn muốn đang nằm trong tay,

làm sao hắn có thể bỏ qua được. Mặc kệ nàng chưa đến tuổi trưởng thành,

hắn nhất định sẽ biến nàng thành nữ nhân của hắn.

Lúc này nàng

mới phát giác ra hành động phi lễ của hắn nhưng đã quá muộn. Những ngón

tay thon dài đã luồng vào trong cái yếm đào bé nhỏ của nàng và lần mò

tìm kiếm nụ hoa non nớt. Rùng mình trước hành động hỗn đản của hắn, nàng ra sức vùng ra nhưng vô dụng. Hắn bây giờ đã là một thiếu niên cường

tráng, thân thể được rèn luyện nhiều năm vô cùng rắn chắc. Làm sao nàng

có thể thoát khỏi hắn với sự yếu đuối của mình. Bên tai nàng luôn vang

lên giọng nói ma mị uy hϊếp của hắn, trên đời này nàng chỉ còn một người thân duy nhất là Nguyên Lang. Nàng không muốn mất thêm ai nữa, thà gϊếŧ nàng đi…

Bờ vai run rẩy, lệ tràn khóe mi, Bạch Vũ cảm thấy nàng có gì đó bất ổn liền ngừng hành động của mình lại. Hắn giật mình khi

thấy những giọt nước mắt của nàng đang lăn dài trên gò má hồng gầy gò.

Bất giác tim hắn nhói đau, vội ôm nàng vào lòng, không được rồi! Cứ như

thế này e rằng hắn không thể mạnh tay với nàng được “Không được khóc, ta không cho phép ngươi khóc.”

“Mặc kệ ta.” Càng cấm nàng thì nàng càng khóc bạo hơn. Ai bảo hắn uy hϊếp nàng.

“...” Hắn phải làm sao với nữ tử này đây? Cứ như thế này hắn sẽ làm nàng trở

nên yếu đuối. A!!!!! Thật là một giao dịch khó khăn. Bạch Vũ để mặc nàng khóc cho đến khi nào mệt rồi thì đã ngủ say mất. Nguyên Linh bây giờ

đang đóng chặt cánh cửa trái tim, rất khó có thể mở được lòng mà đón

nhận hắn. Chẳng lẽ hắn phải dùng biện pháp mạnh hơn? Ôm nàng trong lòng, hắn không hiểu được vì sao mình lại để ý, quan tâm nàng như vậy, giống

như trước đây hắn và nàng đã từng gặp nhau. Cảm giác này đã có từ rất

rất lâu rồi, giống như ở tiền kiếp lưu lại đến bây giờ… “Rốt cuộc nàng

là ai? Thân phận nàng tột cùng là gì?”

---

Sau khi Bạch

Vũ rời đi, Nguyên Lang ngồi một mình trong căn phòng trống, nhâm nhi ly

trà nóng cho đến khi cả ấm trà đã cạn y mới phá cười lớn. Trong góc tối

của phòng vang lên giọng nói thanh lãnh “Thật tàn nhẫn quá.”

“Ha! Ha! Ha! Cuộc sống này nếu không tàn nhẫn thì sẽ không sống nổi.” Y giễu cợt.

“Ý ta là… ngài thật tàn nhẫn với muội muội mình đó, thúc thúc.”

“Nếu muốn trách thì hãy trách sai lầm của kẻ kia mới dẫn đến ngày hôm nay.”

Tiếng cười vụt tắt, đôi mắt đen chợt chuyển sang màu tím ma mị. Y không

trừng phạt kẻ đã gây ra hậu quả như ngày hôm nay thì đừng bao giờ nói y

tàn nhẫn.

“Đừng nóng.” thanh âm đó vẫn vang lên “Chẳng phải chúng ta đang cùng nhau giải quyết đó sao?”

“Ngươi nói thì quá dễ, chẳng phải những chuyện rườm rà này do chính ngươi giải quyết không thoả đáng sao?” Trong giọng nói của Nguyên Lang có kèm theo sự tức giận trách móc.

“Ai nha…” Thanh âm kia cười khúc khích “Nếu thúc thúc có dư khả năng thì sao không làm đi?”

“Ngươi tưởng ta không đủ khả năng sao?” Y lạnh lùng nói.

“...”

“Phải! Đúng là ta không đủ khả năng.” Y lại cười lớn, nụ cười mỉa mai chính

bản thân mình “Vì ngươi có được tự do, còn ta thì bị kìm hãm trong vọng

kìm. Cái gì cũng không thể nhúng tay vào được cho nên mới cầu xin ngươi

xoay chuyển vận mệnh. Ha! Ha! Ha! Đúng là khốn khϊếp thật!!!! Ha! Ha!

Ha!!!!” Y cười càng lúc càng lớn hơn “Ngươi thật giống hắn, kiêu ngạo

đến đáng ghét, xem thường người khác một cách quá đáng. Đúng hổ phụ sinh hổ tử quả không sai.”

“Thúc thúc bớt giận!” Thanh âm ấy bắt đầu nhún nhường y “Ta chẳng qua chỉ muốn đùa một chút thôi.”

“Không phải ngươi đùa rất vui sao?” Y được đà cứ thế mà cười, lời nói mang theo sự châm biếm nặng nề.

“Thúc thúc xin đừng tuyệt tình như thế.”

“Nói.” Tiếng cười của y im bặt, y thay độ sắc mặt và âm điệu hướng thanh âm

hỏi “Ngươi đến đây tìm ta chắc không phải vì chuyện đơn giản này có phải không?” Không phải chuyện quan trọng thì kẻ kia sẽ không bao giờ tìm

đến y như thế này.

“Thiên giới bắt đầu rụt rịch lo sợ vị trí

trong tương lai của mình sẽ ra sao. Nếu các vị thần thượng cổ thức tỉnh

thì ngôi vị thiên đế e rằng sẽ không giữ được bao lâu.”

“Đi vào vấn đề.” Y không có kiên nhẫn nghe vòng vo.

“Bọn chúng muốn hại Linh.”

Nghe xong lời đó, Nguyên Lang nắm chặt tay thành đấm. Dám ngăn cản sự thức

tỉnh của các vị thần, bọn chúng đúng là chán sống rồi. Từ trong tay y

xuất hiện một quyền trượng màu vàng sáng lấp lánh, vung trượng thành

vòng cung lớn lập tức xuất hiện một cây cung lửa. Quyền trượng biến mất, trên tay y lập tức xuất hiện năm mũi tên lửa, đặt năm mũi tên vào cung, y căng dây ra hướng thẳng lên trời cao. Miệng lẩm bẩm lời nguyền rủa

“Các ngươi dám đấu với thần thì đây chính là hậu quả mà các ngươi phải

nhận. Cảnh cáo đầu tiên dành cho những kẻ không biết điều: YỂM.” Dứt

lời, y buông tay, năm mũi tên lập tức bay thẳng lên trời.

Năm mũi tên như xé toạt không gian, thời gian, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây

chạm vào một vòng kết giới bảo vệ thiên giới. Đáng tiếc uy lực của năm

mũi tên dễ dàng xé toạt lớp kết giới được cho là mạnh nhất của thiên

giới, rồi tản ra bốn phía thiêu rụi cả thiên giới. Một trong năm mũi tên đó thẳng hướng đại điện, bay về phía Thiên Đế vẫn còn đang hoang mang

không biết chuyện gì và mũi tên ấy cắm phập vào tim ông. Ngọn lửa của

thần lập tức bừng cháy thiêu sống Thiên Đế và lan sang Thiên Hậu. Tất cả các tiên khác nhanh chóng chạy tới dập lửa nhưng ngọn lửa thần làm sao

dễ dàng tắt được, lính bên ngoài chạy vào cấp báo.

“Cấp báo!!!!! Toàn bộ Thiên giới bị chìm vào biển lửa!!!!”

“Cấp báo!!!!! Kết giới bị Yểm không thể mở được!!!!!”

“Cấp báo!!!!!”

“Thiên Hậu chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta đã chọc giận Cổ Sinh Thần rồi.”

“Thiên Đế!!!!!”

“Lời cảnh cáo này có phải quá độc ác không?”

Khoảng hai canh giờ sau, lửa thần liền tắt, cả thiên giới bây giờ đã sụp đổ

hoàn toàn, Thiên Đế bị thương nặng không qua khỏi đã băng hà. Còn Thiên

Hậu cũng nằm liệt giường không thể ngồi dậy nhưng trong lòng bà ta lại

thầm cười. Bây giờ y ra quyết định cảnh cáo không phải đã quá muộn rồi

sao? Bánh xe vận mệnh của Tứ Thần viễn cổ rất nhanh sẽ bị rạn nứt, nếu

Thiên giới đã không thể giữ được thì tại sao phải để Tứ Thần viễn cổ tái sinh.

Bầu trời đỏ rực suốt hai canh giờ là điềm báo xấu, tứ

quan thiên cơ của tứ đại quốc đã đoán được thời khắc đó sắp đến, dù có

muốn tránh cũng sẽ không thể nào tránh được nạn kiếp cuối cùng này. Là ý chỉ của Thần!