Chương 15: Phòng thi

[Loa phát thanh: Các thí sinh chú ý, còn 15 phút nữa mới bắt đầu thi, các em đến phòng thi đúng giờ...]

Bên trong một siêu thị trên đường phố gần trung tâm.

Hoàng Tuân cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn vào dòng chữ trên bảng.

Cậu không biết đây có phải là quy định bổ sung tạm thời nhằm vào hành vi của mình hay không.

Hoàng Tuân, người vốn định ở lại đây cho đến cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy và đi bộ đến "Trường THPT Trần Hưng Đạo" với chiếc cặp trên lưng.

Hoàng Tuân bỏ điện thoại trở lại vào túi, tay phải vẫn cầm chiếc rìu kỳ lạ màu đỏ như máu.

Trước khi rời đi, cậu đã chọn một thứ gì đó trong siêu thị.

"Nhưng mà, mình tới siêu thị cũng là chuyện tốt, nếu như bởi vì không có bút đi thi mà vào quy tắc, có thể sẽ lãng phí số chữ có thể sửa..."

Nghĩ đến đây, Hoàng Tuân cho bản thân một cái an ủi, với một chiếc túi lớn trên lưng, cậu đi dọc lại theo con đường mà cậu đến đây.

Cậu đi không bao lâu, cổng đá của trường học lại hiện ra trong mắt cậu, Hoàng Tuân cầm rìu trong tay, bước vào trường học, tìm vị trí phòng học của lớp 12C5.

"Mười chín người bị kéo vào thế giới lần này ..."

Hoàng Tuân nghĩ về nội dung của văn bản, cảm thấy bất an trong lòng.

Căn cứ theo logic của tiểu thuyết kinh dị mà nói, trong truyện càng xuất hiện nhiều người thì càng có nhiều người chết.

Dưới tình huống bình thường, chiếu theo tính chất sắp xếp của loại tiểu thuyết này, rất có thể chỉ có một hai người sống sót trong cốt truyện được sống đến cùng.

Tất nhiên, điều tồi tệ nhất, tất cả bọn họ đều chết không phải là không thể ...

Nói chung, nhiều người hơn không có nghĩa là an toàn hơn.

Hoàng Tuân đến cửa lớp, cậu nhìn lên bảng số lớp, trên tấm biển cũ kỹ màu trắng đầy bụi có khắc dòng chữ "12C5".

Sau khi nhìn kỹ, hình như có dấu vết ai đó cố tình cào lên cửa, còn số 5 trên tấm biển nhìn không rõ lắm.

Cậu ngập ngừng một chút, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa ra. Ngay sau đó, tiếng cọ xát của cánh cửa cũ nặng nề và khung cửa gỉ sét vang lên với âm thanh khó chịu.

“Két….!”

.

Cánh cửa được mở ra...

"Ai?"

"Gì vậy?!"

Sau khi Hoàng Tuân đẩy cửa lớp ra, cậu ngẩng đầu nhìn lên.

Cậu có chút khóe miệng co giật! Cả mười chín người cùng nhau rúc vào một góc, kinh hãi nhìn chính mình.

Một số người thậm chí còn giơ ghế lên và muốn ném vào mình!

"Các người đều là tình cờ tới đây sao?"

Hoàng Tuân hỏi, tất nhiên đây là câu hỏi dư thừa, chỉ cần nhìn vào phản ứng của những người trước mặt cậu, cậu biết rằng mình không có đoán sai.

Cậu chỉ đang cố gắng làm cho những người nhấc ghế thư giãn, cậu là con người, đừng có ném nó đi.

"Đừng tới đây!"

"Cậu... cậu bỏ rìu xuống trước đi!!"

Vị trí của Trần Bình An ở trước mặt mọi người, anh ta nhìn Hoàng Tuân với vẻ mặt kinh hãi và hét lên.



“Ồ, được rồi.” Hoàng Tuân yên lặng đặt tay cầm rìu ra sau lưng.

"Tôi nói cậu đặt xuống trước! Cái đó thì có gì khác nhau!"

Trần Bình An nhìn chuyển động của Hoàng Tuân và hét lên lần nữa.

Ban đầu, họ đang nghiên cứu xem nơi này là nơi nào, và họ đang thảo luận rằng ngoài tên của các phiếu trả lời, mỗi người đều có bảng nhận dạng của riêng mình.

Tất cả họ bắt đầu tự hỏi liệu họ đã du hành xuyên thời gian, hay là đeo một cái sản phẩm công nghệ cao nào đó.

Kết quả là…

Trong khi mọi người đang thảo luận, đột nhiên một người đàn ông lạ mặt cõng một cái túi lớn đi vào, tay cầm một chiếc rìu đẫm máu không nói một lời, điều này thực sự khiến họ vô cùng sốc!

"Cái này thì không thể."

Vì sự an toàn của bản thân, Hoàng Tuân đã từ chối lời đề nghị.

Hoàng Tuân đi đến một góc khác của lớp học, cố gắng tránh xa họ nhất có thể để không làm mọi người lo lắng.

Nguyễn Hà Trang đứng trong đám người, cô rất khó hiểu với Hoàng Tuân, người đột nhiên đến vào thời điểm này: "Anh là ai? Tại sao chúng ta lại ở đây?"

Hoàng Tuân tìm một cái bàn trong góc để ngồi, sau đó lấy ra những miếng khoai tây chiên từ chiếc ba lô mà cậu đã lấy được ở siêu thị.

Cậu xé một cái, mở cái bịch khoai tây chiên, vừa nhai giòn rụm vừa trả lời câu hỏi của Nguyễn Hà Trang .

"Tôi gọi Hoàng Tuân, cũng giống như cô, tôi đột nhiên tới nơi này, nhưng đây là lần thứ hai tới nơi này. . . "

Cậu nhớ lại những gì Trần Công Hùng đã nói khi đó, giải thích lại cho hàng chục người đang chen chúc trong góc.

Bao gồm bảng thông tin cá nhân, các quy tắc và những nơi khác thường trên thế giới này, cậu đã nói tất cả ...

Tại thời điểm này.

Chỉ sau đó Hoàng Tuân mới nhận ra rằng điều này không hề dễ dàng đối với Trần Công Hùng khi đó.

Đối với rất nhiều người, họ khó tin rằng đây là một thế giới khác.

Hơn nữa, cậu còn phải chú ý đến thời gian trong khi giải thích, đừng nói quá dài và khi bài kiểm tra bắt đầu sau đó, mọi người sẽ vẫn còn mơ hồ.

Ngoại trừ điều này.

Hoàng Tuân cũng xác nhận một điều rất phiền phức nhức cả đầu.

Tuy rằng lần này có hai mươi người tới, nhưng chỉ có cậu là lần thứ hai tiến vào thế giới này, còn lại đều là lần đầu tiên, đối với tình huống nơi này cũng không biết gì cả.

Trong khoảng thời gian này, vẫn có một số chuyện kỳ lạ xảy ra, luôn có trăm nghìn câu hỏi tại sao đuổi theo hỏi anh, khiến anh có hàng nghìn cái đầu hoang mang.

Cuối cùng, Hoàng Tuân cuối cùng đã giải thích mọi thứ cho họ khi cậu gần như nói khô cả nước bọt.

Đương nhiên..

Nếu ai đó còn không tin nữa, cậu không thể làm gì được.

Bây giờ không có nhiều thời gian để cậu lải nhải.

"Vậy, trong trường này có ma sao?"

"Cái này. . . Làm sao có thể? !"

"Mày là người của cái gameshow này hả? Cái trò giỡn mặt người khác là sao hả? Chuyện này tao không muốn tham gia! Mày không thả tao đi, tao báo cảnh sát!"

Một người đàn ông chen chúc trong đám đông, hét vào mặt Hoàng Tuân.

Hoàng Tuân cau mày, phớt lờ anh ta và lấy điện thoại di động ra để kiểm tra xem còn bao lâu nữa thì cái gọi là kỳ thi bắt đầu.



"Tao đang nói chuyện với mày, mau đem tao ra! Mày có biết đây là phạm pháp không!"

Người đàn ông nói càng lúc càng kích động, có xu hướng xông ra đánh nhau với Hoàng Tuân, những người bên cạnh đều im lặng không nói, rõ ràng so với du hành đến thế giới kinh dị gì đó, vẫn có một vài người sẵn sàng tin anh ta hơn.

Gameshow?

Hoàng Tuân không muốn giải thích với người có đầu óc buồn cười này, cậu cũng lười trả lời.

Có chương trình gameshow nào có thể khiến người ta biến mất và đến đây không?

"Các học sinh chú ý, còn có ba phút đồng hồ trước khi bắt đầu bài thi, các học sinh ngồi yên tại chỗ, chuẩn bị làm bài."

Trong loa phát thanh lại vang lên tiếng nhắc nhở.

Điều này càng làm tăng thêm sự tức giận trong lòng người đàn ông.

Trong lòng anh ta cảm thấy Hoàng Tuân, người đi vào sau đó, nhất định là nhân viên của chương trình chơi khăm này, nếu không làm sao cậu ta có thể biết được mọi chuyện.

Với lời nhắc nhở từ chương trình phát thanh, người đàn ông cảm thấy rằng mình không thể chịu đựng được nữa.

Trước đây anh ta không dám hành động hấp tấp bởi vì anh ta ở trong tình trạng không rõ ràng, bây giờ anh ta đã coi Hoàng Tuân như một nhân viên, anh ta rõ ràng là không thể kiềm chế được sự nóng nảy của mình.

"Tao không tham gia cái trò này! "

Người đàn ông vừa nói, liền từ trong đám người chen ra, muốn trực tiếp đi ra cửa phòng học.

Sau khi anh ta di chuyển, mấy người phía sau liếc nhau, tựa hồ đang cân nhắc có nên cùng anh rời đi hay không.

Chỉ là….

Vừa lúc người đàn ông bước đến cửa lớp.

Một cái rìu lớn đột nhiên xẹt qua đầu, trực tiếp chặn lại anh ta...

Người nọ quay đầu lại, liền thấy Hoàng Tuân không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh anh, trong tay cầm cái cây rìu trông rất khủng bố người khác, khiến anh rất giật mình bối rối!

"Mày. . . Mày muốn làm gì? !"

"Tin không, tao mà ra được là tao đi kiện màyi!"

Sau đó, người đàn ông giật mình bắt đầu hét vào mặt Hoàng Tuân, lời nói của anh ta có chút gay gắt, và giọng nói của anh ta không dừng lại cho đến khi anh ta nhìn thấy chiếc rìu nhuốm máu giơ lên trên đầu anh ta.

Hoàng Tuân mỉm cười, cậu chỉ nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt thân thiện dễ gần: "Nếu anh bước đi thêm nữa ... tôi sẽ chặt anh."

Người đàn ông ngậm miệng lại.

Không dám nói.

Vì vừa rồi.

Anh chợt thấy...

Trên chiếc rìu mà Hoàng Tuân cầm trong tay, dường như có một dòng máu chảy ra từ bề mặt của chiếc rìu, khiến màu sắc của chiếc rìu trở nên vô cùng rực rỡ và quỷ dị, như thể cậu ta vừa mới gϊếŧ người!

Và trong nụ cười của Hoàng Tuân, dường như có một chút khác thường chỉ trong một khoảnh khắc.

Anh sợ hãi lùi lại vài bước, kinh hoàng nhìn Hoàng Tuân.

"Nếu không tin, liền ngủ ở chỗ này, đừng chạy lung tung, miễn cho phạm phải quy tắc, hại người khác."

Hoàng Tuân tình cờ quét qua đám đông.

Có lẽ là bởi vì trong tay cậu có chiếc rìu máu, cũng có thể là bởi vì hành động vừa rồi cậu ngăn cản người đàn ông rời đi.

Không ai định đứng ra và mở miệng nói gì...