Chương 30: Chạy trốn

Trước khi Hoàng Tuân có thể nhìn rõ hoàn cảnh của mình.

Sâu trong hành lang.

Một giọng nói thắc mắc phát ra đến tai cậu.

"Cậu là Hoàng Tuân sao?"

Tìm kiếm vị trí phát ra âm thanh, Hoàng Tuân nhìn lên và nhìn về phía trước bằng đèn pin, cậu thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đi ra khỏi phòng ở cuối hành lang, tình trạng của người đàn ông không khả quan, cánh tay của anh ta dường như bị thương.

Bộ dạng của cả hai rất dễ phân biệt.

Ngay cả khi anh chưa từng nhìn thấy họ trước đây, Hoàng Tuân có thể nhìn thoáng qua rằng họ là "Châu Chí Bảo" và "Quỳnh Như".

Hắn đi theo cánh tay của Châu Chí Bảo, phát hiện cánh tay của Châu Chí Bảo lúc này tựa hồ không có xương, chỉ treo ở bên người anh ta, trong lòng bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy một ít vết máu.

"Người đàn ông với chiếc cặp lớn và chiếc rìu..."

"Phải là cậu ta."

Châu Chí Bảo và Quỳnh Như cách Hoàng Tuân ngày càng gần, họ nhìn bóng người đang ngồi trên mặt đất và bóng người cầm chiếc rìu trong tay nổi bật, họ không khỏi nghĩ đến những gì Nguyên Thoại đã nói.

Một kẻ kỳ quặc với một cái rìu để làm bất cứ điều gì anh ta muốn...

Hoàng Tuân không đi tới chào hỏi.

Cậu chỉ nhìn hai người bước đi chầm chậm.

Từ từ đứng dậy từ tư thế ngồi xổm.

Châu Chí Bảo nhìn Hoàng Tuân phía sau họ, hiển nhiên có chút bối rối, anh và Quỳnh Như đi đến trước mặt Hoàng Tuân, sau đó hỏi: "Vừa rồi anh đi đâu? Bọn tôi không thấy anh ở đây."

Sau khi hỏi, Châu Chí Bảo phát hiện Hoàng Tuân không trả lời câu hỏi của mình mà nhìn anh chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ.

Anh suy nghĩ một lúc trước khi kịp phản ứng.

"À, đúng rồi, tôi tên là Châu Chí Bảo, hai người chúng tôi từ bên ngoài tiến vào cứu các anh, nghe người khác nói anh ở phòng y tế này, cho nên bọn tôi đi vào xem một chút."

Châu Chí Bảo tự giới thiệu, sau đó chỉ vào Quỳnh Như bên cạnh.

Hình ảnh của hai người giống với dự đoán của Hoàng Tuân, Châu Chí Bảo trông không đáng tin cậy, còn Quỳnh Như là một phụ nữ dễ nhìn với vẻ mặt điềm tĩnh.

Nhưng.

Hoàng Tuân vẫn không trả lời.

Điều này khiến Châu Chí Bảo nhất thời không rõ vì sao.

Châu Chí Bảo rất rõ ràng ra ngoài xã hội phải thường treo mặt cười, rất dễ để lại thiện cảm, anh cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi chắc không có vấn đề gì, nhưng Hoàng Tuân không có ý nói chuyện cho anh ta.

"Có chuyện gì vậy, anh này?"

Anh ngập ngừng hỏi Hoàng Tuân.

Lúc này, Hoàng Tuân cuối cùng cũng không giữ im lặng, cậu khẽ thở dài, dùng đèn pin chiếu vào phía sau hai người.

"Không, quay đầu lại nhìn đi."

"Ừm?"

Nghe những lời của Hoàng Tuân.

Hai người họ vô thức quay đầu nhìn về cùng một phía.

Nơi mà đèn pin chiếu vào...

Hành lang ban đầu tối đen như mực lúc này gần như không thể nhìn thấy, bởi vì ẩm ướt khiến cho một mảng tường lớn bị bong tróc, trên tường còn có dấu vết của những vết bẩn qua năm tháng.

Ngoại trừ căn phòng họ bước ra, những cánh cửa còn lại đều bị khóa.

Tưởng có chuyện.

Mọi thứ đều bình thường.



Không có gì khác biệt?

Cả hai không hiểu ý của Hoàng Tuân khi yêu cầu họ nhìn lại, và quay đầu lại với sự nghi ngờ.

Nhưng điều họ không ngờ tới là khi ánh mắt họ quay trở lại Hoàng Tuân.

Có thể nhìn thấy bằng mắt.

Đó là một lưỡi rìu trải rộng tơ máu đột nhiên chặt ngang!

Xoẹt!

Rìu chém ngang ngực, máu xanh sẫm phun ra từ hai người họ, bắn tung tóe vào mặt Hoàng Tuân.

Sau khi chiếc rìu chặt xong, Hoàng Tuân quay lại và bỏ chạy mà không dừng lại!

Hai người sững sờ một lúc.

Mãi mới nhận ra rằng họ đã bị phát giác từ lâu.

Cứ như vậy bị chặt bằng rìu mà không chút đắn đo...

Vẻ mặt của hai người vốn dĩ phù hợp với khuôn mặt của con người lúc này không thể nhịn được nữa, vẻ mặt của họ thay đổi, trong nháy mắt trở nên cực kỳ hung dữ, hung ác nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuân, người đang chạy trốn.

Họ chưa bao giờ nghĩ về việc này, ngay cả khi họ đọc trong ký ức của hai người này rằng người với chiếc cặp lớn cư xử rất táo bạo.

Nhưng ai mà ngờ được người nào mới đυ.ng mặt lại là dùng búa để chào hỏi?

Mà cái rìu kia tựa hồ cũng không phải rất bình thường, lại có thể làm cho bọn chúng cảm thấy đau...

Sau đó.

Không lâu sau khi Hoàng Tuân chạy trốn .

Hàng chục xúc tu đáng sợ nổ tung tuôn ra từ ngực, điên cuồng chộp lấy hướng mà Hoàng Tuân đang chạy trốn!

...

"Không nghĩ tới ngay cả Châu Chí Bảo bọn người cũng bị thay thế..."

Trong khi chạy, Hoàng Tuân liếc nhìn nội dung của cuốn tiểu thuyết.

Châu Chí Bảo và Quỳnh Như, những người tiến vào sau cậu, từ lúc cậu tiến vào đã không còn bất kỳ mô tả nào, và con quái vật xúc tu không ngừng phát triển về phía sau lưng cậu đã thay thế nội dung câu chuyện của họ.

Trong bảng nội dung tiểu thuyết của Hoàng Tuân ...

Ngay từ khi họ bắt đầu đặt câu hỏi trong hành lang, Hoàng Tuân đã phát hiện ra rằng tên của Châu Chí Bảo hai người đã được đặt trong dấu ngoặc kép.

Tên của những người bình thường được đặt trong dấu ngoặc kép...

Trong tiểu thuyết kinh dị, không gì khác hơn là nói với Hoàng Tuân rằng có điều gì đó không ổn với họ.

Ngoài ra, khi hai con quái vật này dần dần đến gần Hoàng Tuân, những con côn trùng kỳ lạ xâm nhập vào cơ thể cậu trở nên hơi bồn chồn, và ngày càng trở nên cáu kỉnh như thể cậu đã dùng chất kí©h thí©ɧ.

Điều có thể khiến những con bọ đó phản ứng không gì khác hơn là một cái quỷ dị khác tiếp cận.

Cũng giống như "Con khỉ" và "Sân thượng".

Điều này cũng cho phép Hoàng Tuân trực tiếp xác nhận rằng hai người không bình thường.

Đơn giản là bỏ chạy...

...

“Vậy bọn họ còn sống sao?” Không có miêu tả về Châu Chí Bảo và Quỳnh Như thực sự, Hoàng Tuân không phán đoán được tình huống cụ thể của bọn họ.

Hành lang.

Tiếng bước chân chạy không ngừng vang vọng...

Sau khi chạy gần mười giây, trái tim của Hoàng Tuân dần chìm xuống.

Hành lang nơi có phòng y tế ở đây rất hẹp, nói theo logic thì đáng lẽ cậu đã chạy ra ngoài rồi.

Nhưng cậu vẫn không thể nhìn thấy phần cuối hành lang trong tầm nhìn của mình.



"Quỷ dị?"

Sau khi nhận ra có gì đó không ổn, Hoàng Tuân không ép mình chạy tiếp.

Cậu lập tức tùy ý đẩy cửa phòng bên cạnh ra, chạy vào trong, khóa cửa lại.

Nếu cứ tiếp tục chạy sau khi gặp phải một con quỷ có thể làm lu mờ các giác quan của cậu, lạc vào một chỗ trước đó, đó chính là lãng phí thể lực, Hoàng Tuân hiểu điều này.

Hơn nữa sau lưng cậu xúc tu tốc độ cũng không chậm, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp cậu.

Thay vì chiến đấu với loại quỷ quái này, tốt hơn là tìm đường từ những nơi khác!

Sau khi chạy vào phòng, Hoàng Tuân nhanh chóng liếc nhìn cách bài trí của căn phòng.

Bốn hàng máy vi tính đầu to xuất hiện trước mắt, trên bảng đen viết cách thức sử dụng word, giáo án dạy học trên bục giảng là hai tài liệu in trên giấy A4.

Những tấm rèm làm bằng chất liệu dày màu xanh, đã phủ bụi thời gian…

Hoàng Tuân không do dự.

Cậu lập tức đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa ra, trên kính cửa sổ có vài vệt nước mưa, bên ngoài phản chiếu cơn mưa xối xả của bầu trời.

Nắm chặt chiếc rìu trong tay, cậu đập mạnh nó về phía tấm kính.

Bang!

Tương tự với kết quả thu được trong phòng hiệu trưởng.

Các cửa sổ kính, rõ ràng trông đã cũ và mất hình dạng, chỉ để lại một vết xước dưới lực của toàn bộ cơ thể của cậu với lưỡi rìu sắc.

Hoàng Tuân cũng không quan tâm lắm, cậu tiếp tục dùng rìu đập vỡ cửa sổ!

Hiện giờ.

Cửa phòng máy tính cũng điên cuồng bị gõ!

“Bang! Bang! Bang!”

Đó là đám xúc tu đang đuổi theo cậu.

Chúng đang ở bên ngoài ngôi nhà cố gắng đột nhập.

Cửa sổ vẫn bị đập đến rung lắc, nhưng lần này Hoàng Tuân, người luôn luôn cẩn thận, chỉ bị tê nhẹ ở cánh tay, không giống như phản ứng trong văn phòng hiệu trưởng, khi cậu gần như không thể nhấc rìu lên sau khi đạp vào cửa sổ

Có tiếng cửa gỗ kêu răng rắc.

Đó là những xúc tu phá vỡ cánh cửa, và chúng kéo dài về phía Hoàng Tuân!

Và cùng một lúc.

Cánh cửa sổ cũng bị vỡ...

Hoàng Tuân nhìn vào cửa sổ bị đập vỡ, không có gì ngạc nhiên trên mặt, cậu đã biết đây sẽ là kết quả.

Con quái vật bên ngoài căn phòng sắp bước vào, và lối thoát bên trong căn phòng luôn được mở vào giây phút cuối cùng.

Cậu đã thấy quá nhiều kiểu thiết lập cốt truyện thông thường này.

Tại thời điểm này, bị đập bể cũng là điều cậu đã dự liệu.

Nhìn cửa sổ mở ra, Hoàng Tuân không có bất kỳ lo lắng nào, trực tiếp chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ, mặc cho những mảnh thủy tinh đính trên cạnh dư lại kia sẽ làm cậu trầy xước.

Nhưng so với những thứ phía sau, cậu cảm thấy bị đâm và bị ăn, rõ ràng là chọn cái trước vẫn là tốt hơn.

Ngay khi Hoàng Tuân chuẩn bị nhảy qua cửa sổ.

Cậu dường như cảm thấy một cảm giác không thể giải thích được rằng, cơ thể cậu đang chống cự lại ...

Mặc dù không đáng kể.

Nhưng chính là, có một ảo giác vô hình như vậy, nói cho cậu biết.

"Đừng chạy, đánh nhau đi!"