Chương 33: Trở về

Ở ngoại ô thành phố.

Trên con đường hoang vắng ban đêm, có một ngôi nhà cũ không lớn lắm, gạch ngói có chút bụi đất bám chặt vào mái nhà.

Cách nhà không xa là một nhà máy bỏ hoang.

Phần lớn hàng rào sắt hoen gỉ đã bị cỏ dại mọc đầy mặt đất chiếm giữ.

Hai bên nhà có hai cây cổ thụ to lớn, thân cây được quấn hai lớp vải vụn để khỏi bị gió lạnh làm hư hại...

Trong nhà.

Bóng đèn sợi đốt chói mắt treo trên đầu, trước mặt là một cái bàn hội nghị lớn, hai bên ngồi có mấy thanh niên nam nữ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ màu vàng trước mặt.

Gió mát thổi vào từ cửa sổ khiến họ buộc chặt quần áo.

Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở đầu bàn hội nghị, so với những người khác, cô trông có vẻ ít căng thẳng hơn, cô chỉ nhắm mắt lại và dựa vào chiếc ghế phía sau để ngủ gật.

Thật lâu sau, trong hộp gỗ màu vàng có động tĩnh.

Ánh mắt của một số ít người chú ý hơn, chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.

"Họ đang trở lại."

Một người đàn ông trung niên ở phía xa đang tự nói với chính mình, khóe miệng thoáng hiện một ít vui sướиɠ.

"Ừm, lần này hẳn là không có vấn đề."

"Không biết có bao nhiêu người được cứu..."

Một số người ngồi một bên phụ họa, đối với thế giới đó, họ thực sự không hiểu hết tình hình thực tế bên trong và chỉ có thể đưa ra phán đoán sơ bộ thông qua chiếc hộp này.

"Sẽ không có vấn đề gì. Bọn họ tuy rằng kinh nghiệm không nhiều, nhưng dù sao đây câu chuyện cấp độ người qua đường mà thôi, hơn nữa Châu Chí Bảo trên thân có mang nguyền rủa."

"Tốt nhất là cứu tất cả người bên trong thoát ra."

Người đàn ông kia nói, ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, rõ ràng không hề lo lắng chuyện này, tựa hồ rất chắc chắn.

"Đúng ..."

Một người phụ nữ hơi béo phì bên cạnh anh ta nói, cô nhìn chiếc hộp gỗ màu vàng ngày càng rung lên, vì vậy cô tự nhiên biết rằng hai người họ sắp đi ra.

Kinh nghiệm của Châu Chí Bảo và Quỳnh Như, mặc dù không được coi là người mới.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên trực tiếp tiến vào mà không có người khác bảo hộ, cho dù chỉ là chuyện cấp độ của người qua đường, đối với bọn họ mà nói cũng rất nguy hiểm.

Vì vậy, trước khi tiến vào, bọn họ đã giao cho Châu Chí Bảo một vật nguyền rủa có cấp bậc đánh giá tốt, đề phòng có bất trắc xảy ra.

Hộp gỗ màu vàng là phương tiện dùng để chủ động tiến vào thế giới khác, thông qua phản ứng của chiếc hộp, có thể thông qua nó mà phán đoán một chút tình hình chung của những người tiến vào.

Thấy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ trên ghế chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua cái hộp, uể oải nói: "Đừng khẳng định như vậy, câu chuyện có đến hai mươi người qua đường sẽ không đơn giản như vậy. . . "

"Ý cô là, sẽ có chuyện gì xảy ra với họ?"



Người đàn ông lạc quan hơn quay đầu lại, nhìn cô và hỏi.

"Ý tôi là, không thể cứu được tất cả bọn họ. Cứu được năm người cũng là rất tài giỏi rồi."

Người phụ nữ nói.

Sau đó cô ngáp dài nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay trắng nõn của mình, bây giờ cũng đã muộn, tính theo tỷ lệ thời gian thì họ đã bước vào được khoảng một tiếng rồi.

Những người khác không trả lời, chỉ im lặng quan sát chiếc hộp.

Người phụ nữ vừa dứt lời, hộp gỗ màu vàng đột nhiên kịch liệt chấn động, sau đó không có động tĩnh.

Sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai mọi người: "Xin lỗi vì làm mọi người lo lắng, chúng tôi đã trở lại."

Tất cả mọi người quay đầu đi nhìn tới, Châu Chí Bảo vẫn mang nụ cười trên mặt, cùng Quỳnh Như luôn luôn điềm tĩnh đứng trước cửa.

Đằng sau họ, theo sau là ba người với vẻ mặt ngây ngẩn chưa kịp phản ứng.

"Ha ha ha, tôi đã vừa mới nói không có việc gì mà!"

"Nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta ăn cơm, sau đó tắm nước nóng về nhà ngủ!"

"Thấy chưa, tôi đã nói với cô rằng sẽ ổn thôi mà!"

Châu Chí Bảo trở về, tâm trạng khẩn trương ban đầu của mọi người đều được giải tỏa, tất cả đều vui vẻ chào đón sự xuất hiện của họ.

Châu Chí Bảo cười gật đầu.

Anh ta nói với người đàn ông gần mình nhất: "Vậy thì bọn tôi phải cảm ơn giáo sư Vĩ nhất vì đã cho vật nguyền rủa“

"Cậu không cần cảm ơn, đây là việc nên làm." Người gọi là giáo sư Vĩ đáp ứng.

Anh đứng dậy vỗ vai Châu Chí Bảo, sau đó nhìn ba người phía sau qua vai anh ta.

"Lần này bọn họ là nạn nhân sao?"

Giáo sư Vĩ tiếp tục hỏi.

Sau khi ba người Nguyên Thoại đến đây, lần đầu tiên họ sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào khi thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào mình như vậy.

Quỳnh Như gật đầu, biểu thị khẳng định.

"Cứu được ba người cũng tốt, các cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Người phụ nữ mập mạp phía sau giáo sư Vĩ nhẹ nhàng nói với bọn họ, chỉ vào một chỗ cách đó không xa, bảo bọn họ trước tiên ngồi xuống.

Ba người Nguyên Thoại có chút từ từ di chuyển cơ thể, và ngồi vào chỗ của họ một cách mất tự nhiên.

Châu Chí Bảo vỗ vỗ quần áo trên người, tìm một cái ghế ngồi xuống, cầm một chai nước khoáng trên bàn uống một hơi.

Vừa mới ra khỏi thế giới đó, cuối cùng anh cũng cảm thấy thư thái, một hơi uống cạn một chai nước.

“Ba người bọn họ là một phần thôi, còn có một số không theo bọn tôi.” Uống nước xong, Châu Chí Bảo đặt bình nước lên bàn, đối mọi người nói.

"Hả? Những người khác?"



Giáo sư Vĩ vẻ mặt không hiểu lắm, theo bọn họ xem ra, lần này cùng Châu Chí Bảo trở về có ba người, những người này hẳn là người sống sót được cứu đi.

"Ừm."

Châu Chí Bảo gật đầu, sau khi hít một hơi mới tiếp tục nói: "Có liên quan đến chuyện lần này có hai mươi người, lúc chúng ta tiến vào chỉ còn lại bảy người, bởi vì một số chuyện, chỉ còn lại bọn họ ba người bọn họ."

"Còn lại bốn người hẳn là còn sống, có thể đã trở lại ở nơi nào đó."

"Chuyện như thế nào?"

Người phụ nữ lười biếng trên ghế hỏi.

Đối với loại chuyện đi cứu người trong thế giới kinh dị này, để mọi người tản ra là một điều đại kỵ, dù sao nếu một người không chú ý, những người khác tản ra rất có thể sẽ rơi vào quy tắc của quỷ dị.

Nghe người phụ nữ hỏi.

Châu Chí Bảo nhớ lại những gì đã xảy ra ở Trường THPT Trần Hưng Đạo.

Anh nghĩ một chút,

Theo những gì Nguyên Thoại đã nói với chính mình trước đó, cộng với những thứ bên trong, anh ấy đã kể lại một cách đại khái.

Nó bao gồm các nội dung những gì họ đã làm trong đó.

Sau khi nghe Châu Chí Bảo nói xong.

Người ơhuj nữ cảm thấy có chút khó hiểu, không tự chủ được hỏi: "Hoàng Tuân? Cái người kỳ quái kia dẫn bên kia ba người khác đi?"

"Đúng vậy, thời gian thi sắp kết thúc. Chúng ta vốn tưởng rằng không thể làm xong câu hỏi, chỉ có thể dùng vật nguyền rủa để chống cự, vì vậy liền đi tìm đám người Hoàng Tuân."

Châu Chí Bảo kiên nhẫn trả lời người phụ nữ câu hỏi, anh ta nói rõ ràng nhóm của mình xảy ra chuyện gì.

"Bất quá, chúng ta tìm trong trường rất lâu, cũng không tìm được những người này. Đến lúc đó, chúng ta đành phải lợi dụng vật nguyền rủa, trở về nơi này trước."

Mọi người nghe xong lời này, đều suy nghĩ một chút, giáo sư Vĩ cau mày hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì, cho nên tìm không thấy bọn họ?"

Quỳnh Như lắc đầu, cô trả lời câu hỏi của giáo sư Vĩ: "Chúng tôi tìm thấy một vật nguyền rủa khác ở bên trong. Chúng tôi có thể sử dụng thứ đó để xem số lượng người sống. Cuối cùng là họ vẫn sống sót ra ngoài."

Sống sót thoát ra ngoài?

Người phụ nữ ngồi trên ghế đứng phắt dậy.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt ba người Nguyên Thoại, hai đôi mắt đẹp không ngừng nhìn bọn họ.

"Có thể dẫn người đi mà không cần tổ chức huấn luyện, lại là lần thứ hai tiến vào thế giới đó..."

Cô khẽ vuốt cằm, suy nghĩ điều gì đó.

Sau một lúc.

Cô quay sang mọi người.

"Mấy ngày tới, đi tra cái người đàn ông tên Hoàng Tuân này, giúp tôi tra ra địa chỉ của anh ta. . . "