Chương 35: Mộc Giang

"Chậc chậc, tôi là loại người như vậy sao? Tôi đang nghĩ tìm vợ cho cậu ở chung."

Ông chủ Học mím môi nói, nhìn Hoàng Tuân ngồi trên xe lăn, đồng thời lẩm bẩm: "Thằng nhóc này vừa đẹp trai lại biết kiếm tiền, nếu có đôi chân khỏe, có lẽ sẽ hấp dẫn hơn."

Hoàng Tuân phớt lờ lời nói của ông chủ Học.

Gội đầu xong, cậu lặng lẽ đẩy xe lăn đến quầy lễ tân, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị thanh toán, lấy chiếc điện thoại cho nhẹ túi lấy tiền.

Nhưng ngay khi cậu lấy điện thoại ra, một tin nhắn trên màn hình đã thu hút sự chú ý của cậu.

【Sốc! Một cô gái trẻ mười bảy tuổi nhốt mình trong nhà, thực sự muốn học chết một cách đẹp đẽ nhất! 】

Tin tức được đưa lên bởi phần mềm tin tức hàng ngày và trên thanh thông báo của điện thoại di động, Hoàng Tuân đã trực tiếp nhìn thấy tiêu đề kỳ lạ này.

Không thể không nói loại tin tức có tiêu đề gây shock này, mặc dù xưa nay đã làm riết đến quen nhưng vẫn có sức hút như vậy.

Đối với Hoàng Tuân, người đã bước vào thế giới kinh dị hai lần.

Đây là loại tiêu đề khơi dậy sự tò mò của cậu.

Sau khi thanh toán tiền, Hoàng Tuân không rời đi ngay lập tức mà nhấp vào thanh tin tức trên điện thoại để vào trang chính.

Lướt tay, nhìn quét từ trên xuống dưới.

Trong đó nói những gì rất đơn giản, đó là một nữ sinh vốn đã học giỏi lại có phẩm hạnh tốt, mấy tuần trước cô đã có một kỳ nghỉ dài ngày, nhốt mình trong phòng ngủ ở nhà.

Ngoại trừ thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, cô căn bản không bao giờ rời khỏi căn phòng đó.

Rất lâu sau, bố mẹ cô cũng nhận thấy có gì đó không ổn, một lần vào phòng cô kiểm tra.

Kết quả sau khi xem xong, chỉ phát hiện trong phòng cô ấy có rất nhiều tờ giấy không hợp lệ, những thứ được viết bên trong đều thuộc loại kỳ lạ, ngay từ đầu là viết thư tuyệt mệnh, về sau lại viết cách trở thành một người chết như thế nào để đẹp đẽ nhất..

Họ cho rằng con gái mình bị tâm thần nên phải đưa cô vào bệnh viện tâm thần để điều trị.

Nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng đó là, ngày trước khi mang cô bé đưa vào bệnh viện tâm thần.

Con gái họ uống thuốc ngủ tự tử tại nhà...

"Làm thế nào mới có thể coi là đẹp đẽ?"

Hoàng Tuân lướt qua trang, cố gắng tìm kiếm những tin tức khác về tin tức này: "Có phải áp lực học tập quá lớn không? Hay là chuyện gì đó ở nhà..."

Được rồi.

Trên thực tế, phản ứng đầu tiên của Hoàng Tuân là không hề nghĩ về điều đó.

Thay vào đó, cậu liên tưởng vụ việc này với vụ việc ở bệnh viện Lê Hoa Phát lần trước.

Mặc dù không chắc chắn.

Nhưng Hoàng Tuân cảm thấy rằng thế giới đang phát triển theo một hiện tượng kỳ lạ.

Nó như thể một cái gì đó sắp xuất hiện.

Bíp! Bíp!……

Điện thoại di động reo vào lúc này.

Trên màn hình là một con số mà Hoàng Tuân chưa từng thấy trước đây.

Tuân thủ thói quen không trả lời cuộc gọi từ người lạ, Hoàng Tuân cúp máy, sau đó cậu trò chuyện với ông chủ Học vài câu trước khi rời khỏi tiệm cắt tóc.



Về đến nhà, cậu gọi đồ ăn mang về như thường lệ, sau đó gọi điện cho Lê Hoa Phát, định rủ cậu đến nhà cùng chơi game gϊếŧ thời gian.

Điều bất lực là Lê Hoa Phát dường như rất bận rộn và không thể qua được vào ngày hôm nay.

Hôm nay lại là cậu một người sinh hoạt.

Đinh ~

Có một tin nhắn trên điện thoại.

Con số trông quen quen, Hoàng Tuân nhận ra tin nhắn đó là của người lạ vừa gọi cho mình, cậu mở khóa màn hình điện thoại và xem tin nhắn được gửi đến.

"Xin chào, có phải là Hoàng Tuân không?"

Đối phương tin nhắn rất ngắn, chỉ là cố ý hỏi một câu.

Thấy tin tức, Hoàng Tuân gửi lại một tin nhắn: "Anh ta không có ở đây, tôi là ông nội của anh ta."

Vì không ai nói chuyện với cậu, nên trò chuyện với người bán hàng qua mạng hoặc mấy tên lừa đảo này cũng không sao.

Hoàng Tuân luôn làm điều này khi cậu buồn chán.

Mang lại niềm vui cho bản thân với một tin nhắn văn bản chỉ tốn mấy trăm đồng tiền điện thoại.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, phải mất gần mười phút để bên kia trả lời.

"Thì ra là như vậy, xin hỏi ông nội, Hoàng Tuân sống ở đâu? Con là bạn tốt của cậu ấy, gần đây con có chút việc với cậu ấy."

Cảm nhận được ngươi kia chấp nhận xưng hô kiểu này, Hoàng Tuân không cảm thấy vui vẻ gì, có lẽ là do cậu đã quấy rối người ta quá nhiều lần, cậu cảm thấy hơi tê liệt.

"Nó đã trốn nợ, cậu muốn tìm nó để làm cái gì?"

Hoàng Tuân đã trả lời.

Tuy nhiên,

Bên kia lại im lặng.

Điều này khiến cậu ngày càng không còn hứng thú trò chuyện, một tin nhắn được chuyển tiếp và rất lâu mới nhận lại được, thậm chí cậu còn băn khoăn không biết đối phương có phải mới học đánh chữ hay không.

"Không có việc gì, con gần đây cũng rất tốt, thân là bạn của cậu ta, con cảm thấy cần phải giúp bạn, ông nội cho con địa chỉ, con đi tìm cậu ấy."

Tin tức đã đến.

Phản ứng như này có vẻ là của IQ thấp.

Ít nhất Hoàng Tuân nghĩ như vậy...

"Đừng phiền phức như vậy, mất công đi một đoạn đường nữa, có thể trực tiếp chuyển tiền sang cho tôi, số tài khoản của tôi là 97467933532..."

Chà, không tệ.

Sau khi nói đến đây, Hoàng Tuân dứt khoát chặn người đó lại, nhấp vào trang đến nội dung khác và lướt video ngắn mới nhất.

Cùng cách nhắn tin này tán gẫu nhiều năm, cậu có đủ kinh nghiệm, chỉ cần lời vừa phát ra, đối phương sẽ có 89% xác suất cho cậu một đoạn thóa mạ.

Để tránh tâm trạng tốt của cậu bị biến mất.

Cách tốt nhất là kéo vào danh sách đen và sau đó không nhìn thấy tin nhắn.



Nhưng.

Phương pháp này có một lỗi hỏng.

Đó là, bên kia có thể thay đổi số điện thoại di động của họ và nhắn cho cậu ...

Ví dụ, ngay bây giờ, Hoàng Tuân nhận được một tin nhắn từ một số khác trên điện thoại di động của cậu.

"Ông nội Hoàng Tuân, đừng chơi nữa."

"Tôi nghĩ rằng anh biết rõ về Trường THPT Trần Hưng Đạo. Về những điều trong thế giới đó, tôi nghĩ chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Dù sao cũng không ai có thể bảo đảm chính mình sẽ không gặp nguy hiểm."

"Anh cũng nên biết, lần sau anh sẽ bị kéo vào thế giới kinh dị đó."

"Chúng ta cần hợp tác..."

Nhìn tin nhắn trên điện thoại, Hoàng Tuân không khỏi có chút khó hiểu.

Vì cái gì đoạn tín nhắn có thể làm trong một đoạn, tại sao luôn có rất nhiều người thích gửi nó trong nhiều đoạn, cái trước chỉ tốn khoảng 100 đồng, nhưng nhắn nhiều như vậy đã tăng gấp năm lần.

Thế giới đó?

Có ai biết tôi đã từng...

Có phải Châu Chí Bảo và những người còn sống khác ?

Sau khi đọc tin, Hoàng Tuân nhanh chóng nghĩ đến Châu Chí Bảo và Quỳnh Như, những người đã vào Trường THPT Trần Hưng Đạo và tự nhận là đến từ thế giới bên ngoài để cứu họ.

Có thể nói bằng một giọng điệu khó hiểu như vậy, Hoàng Tuân đoán rằng chỉ có họ mới nói được.

Một tổ chức bước vào thế giới kỳ lạ để cứu người ra bên ngoài ...

Hoàng Tuân không vội trả lời, cậu không biết bên kia đang ở trong tình huống nào.

Sau khi treo tin nhắn, cậu đi làm việc của mình.

Thời gian trôi nhanh.

Bây giờ là đêm...

Hoàng Tuân ngồi trước bàn máy tính, khéo léo đánh chữ chương tiểu thuyết và đặt điện thoại sang một bên, phát một bản nhạc chill thư giãn.

Không lâu sau đó.

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn động tác của cậu, Hoàng Tuân liếc nhìn về phía phòng khách, cậu không thể đoán được ai sẽ đến thăm mình vào lúc này.

"Lê Hoa Phát?"

Với một ít nghi ngờ.

Cậu đặt công việc xuống, thành thục đẩy xe lăn đến phòng khách rồi mở cửa.

Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng bộ dáng lười biếng đứng trước cửa.

Cô nhìn Hoàng Tuân.

Một lát sau, cô duỗi ra tay phải trắng nõn mảnh khảnh.

"Xin chào, tôi tên Mộc Giang..."