Chương 2

"Tối nay đi ăn đi hát không?" Lúc rời khỏi sân bóng, Hứa Ý bắt chuyện với Phó Dương.

Phó Dương lắc đầu: "Phải học bù."

Hứa Ý ngộ ra: "Mày làm người thừa kế vất vả quá ha! Cũng may tao là con út!" Hứa Ý vò rối tóc Phó Dương, vui vẻ chạy mất.

Phó Dương cũng không phiền, vuốt lại tóc tai, ngẩng đầu nhìn trời xanh.

Càng lớn càng cảm nhận được sức nặng của trọng trách mình gánh trên vai. Sắp đặt trong nhà, cậu ngoan ngoãn thuận theo --- không phải không thể chống lại, chỉ là, cậu không tìm ra được lý do mà thôi.

Đêm. Một quán bar nằm trong con ngõ tối.

Phía sau quầy bar, người phục vụ cao to đang cẩn thận lau chùi ly thủy tinh.

Trước quầy bar, một phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ trang điểm cầu kỳ đang ngồi trên ghế. "Một tuần rồi không thấy cô Dương tới ha, quả nhiên là do lời từ chối của cậu quá thẳng thừng, làm người ta tổn thương rồi."

"..." Tạ Kiêu không hề thay đổi sắc mặt trả lời: "Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi."

"Cậu cứ vậy là ở giá suốt đời đó nha." Bà chủ quán bar chống tay lên má, nói với Tạ Kiêu.

Tạ Kiêu nhún nhún vai: "Sao cũng được."

Lọt vào tai của bà chủ đã qua tuổi bốn mươi*, câu "Sao cũng được" này của Tạ Kiêu, chính là đang ỷ mình đang trẻ nên mới không kiêng dè.

Chính xác thì Tạ Kiêu có cái vốn liếng này. Tuy rằng mặt liệt, tuy rằng lãnh đạm, thế nhưng vóc dáng hắn cao lớn đẹp trai hơn người, từ đầu đến chân đều toát lên hơi thở cấm dục, thế mà bên dưới lớp quần áo lại còn lộ ra cơ thịt cùng sức mạnh của tuổi trẻ, hệt như một thể mâu thuẫn, trong trẻo lạnh lùng, nhưng cũng ẩn chứa sức nóng của dung nham. Đôi mắt của hắn, vừa có cái cô của tăng lữ, lại có cái mãnh của báo săn, hai thái cực cân bằng một cách kì lạ, tựa như hai cực âm dương vậy.

Có lẽ bởi vì vậy, hắn mới hấp dẫn được nhiều phụ nữ trưởng thành không đếm xỉa gì đến địa vị của bọn họ mà tỏ tình với hắn đến như vậy.

Nói ra thì, bản thân mình cũng vì hài lòng với cái sự quyến rũ này của hắn, mới dám cả gan để hắn làm phục vụ trong quán bar lấy phụ nữ trưởng thành làm nhóm khách hàng mục tiêu như này.

Bà chủ cười nhìn Tạ Kiêu: "Thật muốn chứng kiến cái dáng vẻ bán mạng vì một người nào đó của cậu ghê."

Tạ Kiêu giả mù giả điếc.

Hắn chỉ làm việc trong quán bar một tiếng đồng hồ.

Sau khi tan làm, hắn cưỡi xe đạp, xé gió lao đi.

Lúc sắp về đến nhà, hắn giảm tốc độ, sau đó dừng lại bên cạnh một cái công viên, lấy cá khô trong mấy món đồ nhắm còn thừa ở quán bar ra đổ xuống cạnh bồn hoa. Ngay sau đó, một bé mèo hoang meo meo chạy tới, đầu tiên là cọ vào tay Tạ Kiêu, tiếp theo là vùi đầu ăn lấy ăn để.

Tạ Kiêu vuốt ve cái đầu gầy đét kia. Tuần trước hắn bắt gặp có mấy thằng nhóc tiểu học đang bắt nạt bé con này, lấy lợi thế cao to lại lớn tuổi hơn hùng hổ dọa chúng chạy mất dép, cứu được bé con.

Lẻ loi trơ trọi, không nơi nương tựa, khá là thê thảm.

Nhưng nếu phải liều mạng vì một người, cũng thê thảm không kém.

Không cần biết là loại nào, cũng đều không nắm giữ được vận mệnh của mình.

Tạ Kiêu dây dưa với mèo nhỏ một hồi. Hắn không muốn về nhà, không muốn gặp gã đàn ông kia, lại càng không muốn trông thấy cái cảnh ông ta và mẹ hắn tương tác với nhau.

Lần thứ hai Hứa Ý và Tạ Kiêu giao chiến với nhau, là ở trên sân bóng rổ trong trường.

Lúc Phó Dương đi ra từ phòng hướng dẫn nhập học, cuộc chiến một chọi một đã diễn ra được hơn nửa trận.

5 - 3, Tạ Kiêu dẫn trước.

Phó Dương vượt qua đám người vây xem, trông thấy được dáng vẻ của "kẻ địch".

Khi hắn hít thở cơ bắp trên lưng đều nhấp nhô lên xuống, cả người tản ra một luồng sát khí nồng liệt, khí thế bức người.

Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc.

Hứa Ý hung hãn nện bao cổ tay xuống sàn, đang muốn lên cơn thì nhìn thấy dáng đứng hệt như thần giữ cửa của Chim Sáo Đá, cục tức lại phải cố gắng nuốt xuống.

Tạ Kiêu ở phía bên kia đã thu dọn xong, trùm áo khoác của đội bóng rổ lên đầu, xách balo lên không màng đến tầm mắt của người khác bước ra khỏi sân.

Đây là lần đầu tiên Phó Dương chạm mặt với nhân vật chính trong truyền thuyết này.

Cậu đứng cạnh cửa, Tạ Kiêu nhìn cậu một cái, mặt không thay đổi, lướt qua người cậu.

Trong không khí thoáng qua vị mặn nhàn nhạt của mồ hôi.

Đám đông khán giả vỡ òa, một số đi theo Tạ Kiêu ra ngoài, số còn lại thì vội vàng mồm năm miệng mười tường thuật lại trận đấu vừa được trợn mắt há mồm xem ban nãy cho làng trên xóm dưới cùng nghe, vô cùng huyên náo.

Mà Phó Dương lại im lặng đứng ở chỗ cũ.

Ngày hôm sau, hai người lại gặp nhau một lần nữa.

Phó Dương xuống cầu thang, Tạ Kiêu thì đi lên.

Cách giờ vào học còn rất sớm, trên hành lang chỉ có hai người bọn họ.

Không có pha quay chậm trong phim điện ảnh, không đặc tả ảnh mắt, hai người lướt qua nhau, cùng lắm cũng chỉ có mười giây.

Khi đó Phó Dương còn đang đeo tai nghe, bên trong phát ra tiếng heavy metal gào thét khàn cả giọng: leave or stay, I will be the one to play...

"Thấy nó là lại cáu!" Trong lớp, Hứa Ý đang nằm nhoài nửa người lên bệ cửa sổ, vừa khéo trông thấy Tạ Kiêu đang làm nóng người cho tiết thể dục ở trên sân.

"Có cách trả thù nào nham hiểm chút để giúp tao xả hận không bây?" Cậu ta hỏi đám bạn.

Thằng bạn A đang lướt điện thoại cười cười, thuận miệng trả lời: "Dễ ẹc, làm nó yêu mày xong mày đá nó, bảo đảm nó sẽ sống dở chết dở~"

"Phẹt*, tao không muốn có nửa xu quan hệ nào với nó đâu!"

*cái chỗ này là cái âm thanh nhổ nước bọt ấy, thường mọi người hay để nguyên chữ "phi" nhưng mà tui hông thích lắm nên tui chuyển sang từ tượng thanh luôn =))))

"Tạ Kiêu đẹp trai vậy, ông không muốn thì phần tôi, hay là để tôi giúp ông nhé?" Bạn học nữ nhao nhao lên.

"Để nó thích con gái thì có là gì, làm cho nó thích con trai mới sốc vãi linh hồn!" Thằng bạn B châm dầu vào lửa.

"Được được được! Bọn mình rút thăm xem ai sẽ là người hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này đi!" Hứa Ý đứng lên ghế kêu gọi, giống như chuyện cậu ta đang làm là kêu gọi từ thiện chứ không phải chuyện xấu xa gì.

Thực sự không ít người nóng lòng muốn thử.

Thằng bạn C đã chuẩn bị kỹ càng giấy rút thăm ngắn dài từ sớm: "Nào nào, ai rút được phiếu ngắn nhất thì chính là người vô cùng tốt bụng giúp cậu Hứa của chúng ta trút giận thay!"

Phó Dương người luôn đứng ngoài vòng huyên náo bỏ sách xuống: "Để tao."

Âm thanh không lớn, nhưng toàn bộ đều đứng hình.

"!!!" Đợi sau khi hoàn hồn lại, trên mặt bị can Hứa Ý xuất hiện toàn là dấu chấm than.

"Để tao dạy dỗ Tạ Kiêu này một chút."

"... Mày chắc chưa?"

Phó Dương đẩy sách qua một bên: "Học miết chán lắm, tao cần ít việc thú vị để kí©h thí©ɧ thần kinh một chút."